Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 12: Q.1 - Chương 12 Nhân tâm cách cái bụng (2)

Vương Hướng Đông cẩn thận nhìn một chút xung quanh, trên mái nhà, như trước chỉ có hai người bọn hắn.

- Trường Phong, hiện tại cậu không thể đi gặp Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm, cậu vừa đi đến phòng làm việc, bọn họ sẽ hỏi rõ tình huống, khẳng định lập tức sẽ làm ra xử phạt, bởi vì Liễu Bình An Liễu xử trưởng đã ở nơi nào đó cấp bách khó dằn nổi chờ một câu trả lời đây. Nếu như cậu không đi, Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm lấy lý do không thấy đương sự, không lý giải được lý do thoái thác của cậu, như vậy tạm thời không thể làm ra xử phạt.

Ánh mắt Triệu Trường Phong lập tức sáng lên, lại ảm đạm xuống:

- Vương đạo viên, em không thể ẩn núp mãi? Cuối cùng em vẫn phải đi gặp Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm sao?

Vương Hướng Đông nói:

- Trường Phong, thường ngày tôi thấy cậu thông minh như vậy, hôm nay vì sao lại biến thành đầu gỗ rồi? Ai nói cậu vẫn phải trốn đây? Tôi phỏng chừng trốn như vậy của chỉ có thể kéo dài hai ngày, nhiều nhất là ba ngày đi. Nếu là quá dài, không cần lấy lý do đánh nhau, chỉ cần trốn học, là đủ có thể cho cậu lưu ban rồi.

Triệu Trường Phong gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Hướng Đông, nghe hắn tiếp tục nói.

- Ý thầy là cho em lợi dụng thời gian ba ngày này, cố gắng hết sức đi tìm quan hệ. Chỉ cần có quan hệ mạnh, có thể ngăn cản Liễu xử trưởng, như vậy chuyện này còn có thể lập lại bản án, em mới không cần chịu xử phạt, nói chung, trước khi không hình thành văn kiện xử phạt chính thức, vẫn còn cơ hội cứu lại.

Triệu Trường Phong vừa mới nghe nhắc tới điểm này, tinh thần lại rơi xuống, gia đình hắn không có bối cảnh, để hắn đi tìm kiếm quan hệ nào có tể mạnh hơn quan hệ của Liễu xử trưởng?

- Vương đạo viên, nếu như trong vòng ba ngày em không tìm được quan hệ nào mạnh hơn Liễu xử trưởng đây?

- Ha ha!

Vương Hướng Đông nở nụ cười:

- Nhiều nhất là trở lại tình trạng bây giờ, coi như nhận xử phạt lưu ban. Cậu đi tranh thủ, chí ít có một cơ hội thay đổi xử phạt này. Nếu cậu không tranh thủ, như vậy một chút cơ hội cũng không tồn tại!

- Em hiểu rồi!

Triệu Trường Phong gật đầu, chân thành nhìn về phía Vương Hướng Đông:

- Vương đạo viên, cảm ơn thầy!

Vương Hướng Đông vỗ vỗ bả vai Triệu Trường Phong:

- Được rồi, còn khách khí với tôi làm cái gì? Việc này không nên chậm trễ, cậu mau chóng đi tìm quan hệ đi!

- Vâng! Vương đạo viên, em đi đây!

Triệu Trường Phong vội vã đi.

Vương Hướng Đông nhìn theo bóng lưng Triệu Trường Phong, khóe miệng bỗng nhiên toát ra một tia cười nhạt.

...

Phòng làm việc chủ nhiệm khoa tài chính, bí thư Lịch Trình Sinh và chủ nhiệm khoa Trương Bảo Tài song song ngồi ở bàn công tác của Trương Bảo Tài, phụ đạo viên phụ trách công tác phụ đạo viên cho học sinh năm một Tô Phi thì ngồi ở sô pha bên cạnh.

- Chó má xử trưởng bảo vệ xử cái gì!

Lịch Trình Sinh vỗ mạnh bàn:

- Học sinh đáu nhau với nhau, dĩ nhiên xuất động pháp y giám định, còn giám định ra vết thương nhẹ? Muốn thế nào? Lẽ nào nói muốn đưa học sinh khoa tài chính chúng ta vào ngục giam hay sao?

Sắc mặt Trương Bảo Tài có chút ngưng trọng:

- Lịch bí thư, dựa theo quy định của pháp luật, vết thương nhẹ đúng là đủ tư cách để nhận hình phạt như trên. Nếu như Liễu Bình An xuất động quan hệ làm ra giám định vết thương nhẹ này, chỉ sợ là tình thế bắt buộc rồi!

Lịch Trình Sinh xua tay nói:

- Tình thế bắt buộc cái gì? Ta mặc kệ! Nếu là Triệu Trường Phong kia tốt nghiệp rồi, tùy tiện Liễu Bình An thích động tay chân như thế nào cũng được, hiện tại Triệu Trường Phong vẫn là sinh viên của khoa tài chính, Liễu Bình An đã nghĩ muốn đưa hắn vào ngục giam? Không có cửa đâu! Việc này một khi truyền ra ngoài, nói lão Lịch tôi không làm tốt công tác tư tưởng cho sinh viên, dĩ nhiên giáo dục ra một sinh viên phạm tội, tôi biết giấu mặt vào đâu?

Trương Bảo Tài cũng thở dài, hắn biết Lịch Trình Sinh nói đúng, nếu thực sự để Triệu Trường Phong bị bắt vào ngục giam, danh hiệu tiên tiến của khoa tài chính năm nay sẽ bị mất. Thậm chí nếu như lan truyền ra ngoài, Lịch Trình Sinh sẽ không còn mặt mũi nào, vậy Trương Bảo Tài hắn chẳng lẽ có mặt mũi sao?

Tô Phi ở một bên cũng nói xen vào:

- Trương chủ nhiệm, tôi cũng tán thành cái nhìn của Lịch bí thư. Không thể bởi vì con trai Liễu Bình An bị đánh, mặt mũi của khoa tài chính chúng ta lại bị mất hết.

- Được rồi, Lịch bí thư, cứ dựa theo ý tứ của thầy mà làm. Chỉ cần hôm nay Triệu Trường Phong qua đây, chúng ta nhất định tạo áp lực cho Liễu Bình An, khiến hắn nhận xử phạt coi như lưu ban, trăm triệu không thể để chuyện này ầm ĩ tới tận cục công an.

Nghe Tô Phi nói như vậy, rốt cuộc Trương Bảo Tài hạ quyết tâm, thống nhất cách giải quyết của Lịch Trình Sinh.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, Vương Hướng Đông vọt đến.

- Trương chủ nhiệm, Lịch bí thư, việc lớn không tốt rồi, Triệu Trường Phong dĩ nhiên chạy trốn!

- Cái gì? Lúc này sao Triệu Trường Phong có thể chạy trốn đây?

Lịch Trình Sinh đột nhiên đứng lên, nhìn Vương Hướng Đông đang đến gần:

- Vương đạo viên, thầy giáo dục học sinh kiểu gì? Làm sao có thể để hắn chạy trong thời khắc mấu chốt này đây?

Vương Hướng Đông cúi đầu, khúm núm nói:

- Lịch bí thư, là lỗi của tôi, tôi không giáo dục đệ tử tốt. Tôi vốn đã nhìn thấy Triệu Trường Phong, không nghĩ tới hắn mượn cớ vào WC, dĩ nhiên trốn mất!

Lúc này điện thoại trên bàn công tác Trương Bảo Tài vang lên. Trương Bảo Tài cầm lấy điện thoại alo một tiếng, vội vã lấy tay che micorophone:

- Lịch bí thư, là điện thoại của Liễu Bình An.

Lịch Trình Sinh giống như bị người đánh gẫy cột sống, cụt hứng ngồi trở lại trên ghế, không có khí lực lắc lư để tay lên bàn làm việc:

- Trương chủ nhiệm, chúng ta đã hết lòng với Triệu Trường Phong rồi. Lúc này hắn chạy mất, chúng ta cũng không còn cách nào. Thầy nói cho Liễu Bình An, hắn muốn làm gì, cứ việc làm thế!