Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 1: 1 Mổ Bụng Diệt Môn​

Editor: Nyanko

Cung Phượng Cấm, khắp nơi là một màu đỏ chói mắt.

Cố Thanh ngồi liệt trên mặt đất, hai tay vẫn cẩn thận che chở chiếc bụng nhô cao của mình như cũ.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tống Lăng Tu, hỏi từng câu từng chữ: "Tống Lăng Tu, cung Phượng Cấm của ta đến tột cùng đã làm gì sai mà phải chịu tai họa này?"

Thân phận của nàng là hoàng hậu, nhưng lại phải tận mắt nhìn tất cả mọi người trong cung bị xử cực hình vô cùng tàn nhẫn.

Những người đó dù đã từng hầu hạ nàng hay chưa, thậm chí cả những người phụ trách quét tước, tưới hoa ngoài điện cũng đều không thoát khỏi.

Mà cung nữ thiếp thân Hương Nhi của nàng, bị mười mấy tráng hán chà đạp đến rong huyết mà chết.

Hình ảnh Hương Nhi giãy giụa gào khóc, cuối cùng trợn trắng mắt ôm hận mà chết giống như một cơn ác mộng, khắc sâu vào trong đầu nàng.

Còn cả tiểu thái giám thành thật hàm hậu, vì bảo vệ nàng mà bị người trực tiếp dùng đại đao chém ngang người, nội tạng đỏ tươi văng đầy đất, ngay cả giãy giụa cũng không kịp.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết của bọn họ vang vọng khắp đại điện, kích thích thần kinh nàng mơ hồ đau đớn.

"Làm sai gì ư?" Tống Lăng Tu cười lạnh, bước lên dùng chân dẫm thật mạnh lên bụng nàng.

Cố Thanh lập tức cảm thấy một lực rất mạnh đè ép lên bụng của nàng, loại đau đớn tê tâm liệt phế này khiến nàng có cảm giác như bị mất nửa cái mạng.

Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi chân của Tống Lăng Tu, bên tai lại vang lên một giọng nói đầy kiều mị: "Hoàng hậu nương nương, ta khuyên ngươi không cần giãy giụa làm gì, ngươi đã hại chết tất cả những người trong cung Phượng Cấm rồi, chẳng lẽ còn muốn để toàn bộ Cố gia chôn cùng với ngươi sao?"

Cố gia?

Trong lòng Cố Thanh kinh hãi, giận dữ thét lên về phía tiếng nói kia: "Tô Tĩnh Nhu, ngươi dám lấy Cố gia ra uy hiếp ta sao? Ngươi để cướp được ngôi vị hoàng hậu mà diệt cả cung của ta, độc ác tàn nhẫn như thế, chẳng lẽ không sợ sẽ bị trời phạt sao?"

"Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng.

" Sức lực dưới chân Tống Lăng Tu lại tăng thêm vài phần, khiến cho Cố Thanh đau đến mức chết đi sống lại, ngay cả hơi sức để nói cũng không có.

Nhưng nàng vẫn nắm chặt góc áo của Tống Lăng Tu, dùng hết sức lực cuối cùng cố nặn ra mấy chữ: "Con! Đứa con, đừng tổn thương nó! "

"Đứa con? Đúng rồi, không phải ngươi vẫn luôn mong rằng đứa bé này có thể bình an sinh ra sao? Vậy thì để trẫm tới giúp ngươi.

" Dứt lời, Tống Lăng Tu lấy ra từ bên hông một con dao đâm về phía bụng Cố Thanh.

Dù sao Cố Thanh cũng là con nhà tướng, lập tức nghiêng người, tránh được lưỡi dao kia.

Nàng khó tin trừng lớn hai mắt nhìn Tống Lăng Tu: "Hổ dữ không ăn thịt con, bây giờ ngươi lại muốn giết con của chính mình sao? Tống Lăng Tu, rốt cuộc ngươi có phải là người hay không?"

"Nó vốn không xứng làm con của trẫm, Cố gia các ngươi công cao hơn chủ, năm đó trẫm chưa đủ lông đủ cánh, mới phải để bọn họ nâng đỡ ngươi lên làm hoàng hậu, bây giờ các ngươi lại còn muốn dùng đứa bé này trói buộc trẫm, hòng lừa đoạt giang sơn của trẫm, các ngươi cho rằng trẫm là kẻ ngốc sao?" Tống Lăng Tu lạnh lùng nói.

Cố Thanh nghe thế không khỏi cười to.

Nói rất đúng, nói hay lắm.

Hóa ra Tống Lăng Tu vẫn còn nhớ rõ năm đó hắn ta chưa đủ lông đủ cánh, là do Cố gia nàng đã nâng đỡ.

Toàn Cố gia nàng đều là hào kiệt, lớn nhỏ đều là tướng quân, không có Cố gia nàng nâng đỡ, sao có được ngôi vị hoàng đế hôm nay cho Tống Lăng Tu?

Mà nàng mười ba tuổi đã đi theo Tống Lăng Tu ra chiến trường, vì hắn vào sinh ra tử, chém giết không ngơi.

Tống Lăng Tu muốn làm hoàng đế, nàng đã vì hắn ta mà ra trận đánh giặc, đoạt lấy vị trí Thái tử.

Toàn bộ những năm tháng thiếu nữ của nàng đều đã dâng hết cho Tống Lăng Tu.

Mười năm, suốt mười năm.

Hai bàn tay đầy rẫy vết chai, khắp người cũng toàn vết thương, nhưng đổi lấy lại là kết cục như thế.

Cố Thanh nắm chặt bàn tay lại, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, mọi hối hận ở trong lòng theo nỗi đau đớn tràn ra như vũ bão.

Nhưng nàng không thể khóc, không thể yếu thế, mất thì cũng đã mất, hiện tại nàng có thể làm duy nhất chính là giữ chặt những gì còn lại, không thể để mất.

"Tống Lăng Tu, ngươi muốn giết ta, cần gì phải lấy nhiều cái cớ như vậy, từ nhỏ đến lớn, ta luôn nghe lời ngươi nhất, ngươi muốn ta chết, ta cũng sẽ sẵn sàng tự sát, có điều tất cả phải đợi sau khi ta sinh đứa bé ra đã, hôm nay ai dám đụng đến đứa con trong bụng ta, ta sẽ cho kẻ đó xuống địa ngục.

" Cố Thanh lảo đảo đứng lên.

Vóc người nàng khá nhỏ, nhưng sống lưng lại thẳng tắp vững vàng.

Hiện giờ nàng chỉ còn một mình trong thâm cung, không giống năm đó có thiên quân vạn mã hai bên trái phải làm bạn, cho nên vô lực bảo hộ cả cung, hại bọn họ chết thảm, nhưng bằng sức của mình nàng muốn giữ được thai nhi trong bụng, thì vẫn có khả năng.

Dường như không ngờ tới đến lúc này mà Cố Thanh còn có thể bày ra phong thái như vậy, Tô Tĩnh Nhu không khỏi sợ đến mức lùi về sau một bước: "Tu! "

Mà sắc mặt Tống Lăng Tu cũng cực kỳ khó coi, nói đến Cố Thanh, không ai hiểu rõ hơn hắn.

Năm đó hắn chọn Cố Thanh, cũng là vì nhìn trúng võ công cao cường và tính quyết đoán khó ai bì kịp của nàng, không nghĩ tới hai điều này bây giờ lại trở thành chướng ngại khó diệt trừ nàng.

"Cố Thanh, ngươi đây là đang muốn ép trẫm sao?" Tống Lăng Tu cắn răng nói.

Cố Thanh cười lạnh: "Ta ép ngươi? Ngươi giết cả cung của ta, bây giờ còn muốn giết ta với đứa con trong bụng ta, nói ta ép ngươi, không bằng nói là ngươi ép ta.

"

"Tốt! Tốt! Tốt.

" Tống Lăng Tu nói một lúc ba chữ "Tốt", trên mặt chợt lộ ra ý cười âm lãnh: "Lấy võ công của ngươi muốn lật cả hoàng cung có thể nói là dễ như trở bàn tay, chỉ tiếc Cố gia trung liệt lại sinh ra một Hoàng hậu không biết giữ đạo như vậy, ngươi nói sau này người trong thiên hạ sẽ đối đãi với Cố gia ngươi ra sao? Sợ là có trảm cả gia tộc cũng không đáng được thương hại ấy chứ?"

Một câu này đã uy hiếp được Cố Thanh.

Không đợi nàng mở miệng, Tống Lăng Tu đã ném con dao ra trước mặt nàng: "Nếu ngươi đã nói ai dám động tới đứa con trong bụng ngươi, ngươi sẽ khiến kẻ đó rơi vào địa ngục, vậy trẫm để cho ngươi tự mình ra tay.

Đứa bé với với Cố gia, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngươi tự chọn đi.

"

Khá khen cho một gã nam nhân tàn nhẫn, lại muốn nàng tự tay mổ bụng lấy đứa bé ra, hắn ta không chỉ muốn nàng chết, mà còn muốn nàng sống không bằng chết.

Đứa con, đứa con nàng đã hoài thai mười tháng sắp chào đời.

Cố gia, mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng sao có thể không phân rõ?

Cố Thanh cắn chặt môi đến bật máu, đột nhiên xé rách y phục, đâm xuống một dao.

Đau, đau như đâm vào chính linh hồn nàng, trong tim cũng đau đớn theo.

Hy vọng của nàng, tự tôn của nàng, tâm can của nàng, trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ.

Con à, mẹ rất xin lỗi con.

"Tống Lăng Tu, như ngươi mong muốn, cũng mong ngươi tuân thủ hứa hẹn bỏ qua cho Cố gia.

" Cố Thanh cầm lấy con dao chuẩn bị tự vẫn.

Không nghĩ tới lại bị một tay của Tống Lăng Tu giữ lại, hắn ta tàn bạo kéo nàng ra ngoài cung Phượng Cấm: "Muốn chết ư? Đâu có dễ như vậy, ngươi cho rằng vậy là trẫm đã có thể vừa lòng sao? Nhìn xem chỗ đó là gì?"

Trong lòng Cố Thanh chợt giật mình hoảng sợ, vội vàng nhìn theo hướng Tống Lăng Tu chỉ.

Đó là hướng của Cố gia, lúc này đang chìm trong màu khói lửa dày đặc.

"Cha ta đã sớm dẫn Ngự Lâm quân đến Cố gia rồi, xem ra tình hình của Cố gia lúc này cũng chẳng khác với cung Phượng Cấm là bao đâu.

" Tô Tĩnh Nhu đắc ý nói.

"Ha ha ha ha ha.

" Thì ra tất cả đều là âm mưu, Tống Lăng Tu đã sớm nổi lên ý định diệt cả gia tộc của nàng rồi, nhưng vẫn lừa nàng tự mình lấy đứa bé ra.

"Tống Lăng Tu, dù cho Cố gia bị diệt, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ ngồi yên được trên ngôi vị hoàng đế, đừng quên, vẫn còn một kẻ còn thâm sâu hơn cả Cố gia, chính là Đông Xưởng (1) Cửu Thiên Tuế, không có Cố gia, ta xem ngươi dựa vào đâu để đấu với hắn.

"

(1) Đông Xưởng (东厂) : Cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh.

Sắc mặt Tống Lăng Tu đại biến, chỉ vào Cố Thanh rống giận: "Ngươi đồ yêu phụ này, chết đến nơi còn dám nguyền rủa trẫm, người đâu, loạn côn đánh chết cho ta.

"

"Ha ha ha ha ha, loạn côn đánh chết? Không cần ngươi phải ra tay, thân thể của ta há lại để cho ngươi làm bẩn.

" Dứt lời, Cố Thanh liền ôm lấy đứa con buông người rơi xuống khỏi cung Phượng Cấm.

Tiếng gió gào thét bên tai, nàng mở to hai mắt, dường như lại nhìn thấy năm đó.

Tống Lăng Tu, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không làm trung thần, mà sẽ làm gian thần, đoạt giang sơn của ngươi, diệt cả gia tộc của ngươi.

.