Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 11: Chương 11

Editor: Jena

—————————

Mặc dù giờ phút này hổi tưởng lại, Lâu Dĩnh vẫn cảm thấy Thịnh Dã không có khả năng đã yêu Đàm Trận vào lúc đó, có lẽ cậu chỉ là có chút động lòng mà thôi.

Nhưng sau khi đối diễn cùng Đàm Trận thì không như vậy nữa.

«Kết cấu ổn định» từ ngày khai máy đến khi đóng máy kéo dài hai tháng.

Hai tháng này đối với Thịnh Dã mà nói là khoảng thời gian tận hứng nhất trong cuộc đời.

Mặc dù mỗi ngày cậu phải diễn muộn đến cỡ nào, cậu đều sẽ gọi điện video Wechat cho bà, không chỉ muốn gặp bà mà còn muốn gặp cả Jackson.

Lâu Dĩnh không nhớ rõ có cuộc gọi nào mà Thịnh Dã không nhắc tới Đàm Trận hay chăng, chỉ nhớ mỗi lần gọi đều sẽ nói Đàm Trận giúp đỡ cậu như thế nào, quan tâm cậu ra làm sao.

Bà nghe được liền bật cười: "Đàm Trận quan tâm con, chẳng lẽ chú Giới không có quan tâm con sao?"

Thịnh Dã liền than thở: "Thôi con không nói đến ông ấy đâu, ở phim trường ông ấy chẳng khác nào một ác ma."

Mới đầu, lúc trò chuyện, tâm tình Thịnh Dã còn rất tốt, vẻ mặt dù có mệt mỏi, nhưng đối diện với máy quay là tràn ngập tò mò cùng hưng phấn, mỗi lần nhắc tới mắt cũng sáng lên.

Sau này, khoảng chừng là quay phim đã được hơn nửa, Lâu Dĩnh cũng nhận thấy tâm tình của cậu không còn như trước.

"Sao vậy?" bà hỏi, "Hôm nay quay phim không thuận lợi sao?"

"Không có gì ạ", Thịnh Dã nói, "Chỉ là Khổng Tinh Hà bị bệnh rất nặng."

"Khổng Tinh Hà?" bà hỏi, còn tưởng là diễn viên nào trong đoàn phim bị bệnh.

Thịnh Dã nói: "Chính là con này."

Bà "À" một tiếng mới phản ứng lại: "Nhân vật con diễn tên là Khổng Tinh Hà sao?"

"Vâng."

Lâu Dĩnh hỏi: "Con diễn một bệnh nhân sao? Người này mắc bệnh gì vậy?"

Thịnh Dã im lặng một hồi lâu mới nói: "Con không nói được, chú Giới nói phải giữ bí mật."

Bà liền dừng đề tài này lại, muốn nói những chuyện khiến cậu vui vẻ, ngay lập tức đã nghĩ đến Đàm Trận: "Đàm Trận hẳn là diễn anh trai con đúng không?"

"Đúng vậy", giọng điệu Thịnh Dã quả nhiên đã tốt hơn một chút, còn cảm thán: "Haiz, nếu con có một người anh trai như vậy thì tốt rồi."

Lâu Dĩnh cười: "Con là con một còn không tốt à!"

Thịnh Dã nói: "Con nếu như có một người anh trai như thế, lúc cha đem quyển nhật ký ném lên bàn ăn thì anh ấy nhất định sẽ che chở phía trước cho con."

"Che cho con thì được gì, chẳng lẽ lại cùng cha con đánh một trận? Đấy không phải là anh trai, mà là vệ sĩ của con!"

Thịnh Dã cũng cười, nói: "Mẹ không hiểu đâu, cảm giác có anh trai khác lắm.

Con nghĩ trước lúc cha tìm ra cuốn nhật ký của con, anh trai nhất định sẽ nghĩ cách giúp con giấu thật tốt, anh Đàm Trận chính là anh trai kiểu này đó.

Dù sao đi nữa anh ấy cũng sẽ không mặc kệ con, anh ấy nhất định sẽ an ủi con, như vậy lúc con định đem cuốn album của cha vứt đi thì anh ấy sẽ ngăn cản con." Nói tới đây liền dừng một chút, "...!còn giúp con tìm cuốn album nữa."

Lâu Dĩnh cảm nhận được cậu có tâm sự, mở miệng nói: "Đừng nghĩ nhiều, con cứ yên tâm đóng phim, mấy người các con đều giữ bí mật với bên ngoài, mẹ cũng chờ không kịp muốn ra rạp xem phim của con rồi đó."

Đừng nghĩ về chuyện nước đổ khó hốt khi trước nữa, con phải tin rằng cha sẽ không thật sự trách con.

Một ngày nào đó khi nói chuyện, Lâu Dĩnh thấy viền mắt cậu đỏ bừng, khóe mắt đẫm lệ, vội hỏi: "Làm sao vậy? Con khóc sao?"

Thịnh Dã xoa nhẹ đôi mắt, dùng sức chớp hai cái, nói: "Không có chuyện gì, con vừa mới đi rửa mặt.

Con đóng phim xong rồi."

Lâu Dĩnh hỏi cậu: "Đóng máy rồi sao?"

Thịnh Dã lắc đầu: "Anh Đàm Trận cùng chị Củng Lộ còn phải diễn tiếp, có lẽ ngày mai hoặc là ngày kia liền đóng máy."

"Vậy sao mắt con lại đỏ như vậy?" bà hỏi.

Thịnh Dã tựa vào ghế ngồi phía sau, tay trái che lại đôi mắt, thở dài một cái, sau lúc lâu mới nói: "Khổng Tinh Hà chết rồi, chỉ là con...!có chút đau lòng."

Trong giọng nói của cậu lộ ra áp lực, Lâu Dĩnh cũng không biết an ủi cậu như thế nào, khi trước Thịnh Dã còn diễn hí kịch cũng rất nhập tâm, không chỉ một lần rơi lệ vì nhân vật, nhưng diễn xong trở về ngủ một giấc là ổn rồi.

Thịnh Dã nói với bà, phim điện ảnh cùng hí kịch không giống nhau: "...!đóng phim cùng với trên sân khấu biểu diễn thật sự khác nhau, con nghĩ rằng điện ảnh chỉ là một loại chụp ảnh mà thôi, cảm xúc cũng sẽ bị cắt đi, còn kịch thì là lưu loát liền mạch, trên sân khấu con khẳng định sẽ không có nhập tâm đến mức như vậy.

Nhưng mà mẹ, mẹ biết không, cảnh tượng trong phim điện ảnh quá thật, nhà là nhà thật, bệnh viện là bệnh viện thật, biển là biển thật...!trên màn ảnh chỉ có vài phút mà con đã có thể hoàn toàn hòa làm một với nhân vật."

Cho dù cách màn hình, Lâu Dĩnh cũng có thể thấy đôi mắt rất sâu sắc của cậu.

Bà rất muốn duỗi tay xoa đầu cậu, bà nghe ra trong giọng nói của Thịnh Dã tràn ngập chua xót, nhưng bà cũng nghe ra được sự khó có thể kiềm chế trong giọng nói ấy.

Cậu khó chịu, nhưng cũng rất nhiệt tình yêu thương.

Cũng may bộ phim cuối cùng cũng đóng máy.

Quay phim cách xa cũng phải vài trăm cây số, lúc trước Giới Bình An còn gọi điện thoại cho bà, nói khi nào về thì Thịnh Dã sẽ về cùng xe với ông, còn nói sẽ mang bánh quai chèo cùng nước sốt việt quất đặc sản địa phương về cho bà.

Kết quả bánh quai chèo rồi sốt việt quất gì đó đều không có, Thịnh Dã đi nhờ xe Đàm Trận trở về.

Lúc về đến nhà, Thịnh Dã đầy vẻ mệt mỏi, cũng gầy đi, nhưng trạng thái lại không tồi, còn mang theo bức ảnh ký tên của Đàm Trận tặng bà.

Lâu Dĩnh cho rằng sẽ có vật kỷ niệm khác của phim trường, nhưng cái gì cũng không có, ngoại trừ mỗi bức ảnh chụp chung có ký tên Đàm Trận.

Bà dở khóc dở cười mà cầm lấy quà tặng, Thịnh Dã đã đi ôm ấp hôn hít Jackson.

Bức ảnh là Thịnh Dã chụp chung với Đàm Trận, Lâu Dĩnh nhìn ảnh chụp không khỏi kinh ngạc, Thịnh Dã ngồi trên xe lăn, một thân áo thun trắng cùng quần vải đen rất ra dáng học sinh, Đàm Trận ngồi xổm bên cạnh cậu, tay phải đỡ xe lăn.

Điều khiến bà bất ngờ nhất là tạo hình của Đàm Trận, hoàn toàn khác với hình tượng vương tử ngăn nắp mỹ lệ ngày trước của anh.

Trong ảnh Đàm Trận mặc một chiếc áo công nhân màu đen và quần túi hộp màu xám đậm, mái tóc hơi dài được buộc thấp ở sau gáy, ống quần bên trái được vén lên, để lộ cơ bắp cẳng chân khi anh ngồi xổm xuống, phía trên còn quấn một vòng băng mỏng.

Đây hẳn là lần đầu tiên Đàm Trận thử sức với tạo hình phong trần bụi bặm như này, tuy rằng anh rất đẹp trai nhưng lại cao lớn, muốn chống đỡ loại trang phục này thì dễ khỏi bàn, chỉ là trước kia chưa từng có ai khai quật mặt này của Đàm Trận, tỏa ra hormone đầy tiềm lực của nhân vật.

Một thân quần áo giá rẻ này, "anh trai" mang theo chút cảm giác chán đời đã làm đảo lộn hình tượng vương tử u sầu của Đàm Trận.

Lâu Dĩnh không biết «Kết cấu ổn định» đến cùng là loại phim như thế nào, chỉ nhớ khi Thịnh Dã nhắc tới nhân vật Khổng Tinh Hà này tràn ngập đau lòng, nhưng mà hai anh em trong ảnh lại như tắm trong ánh mặt trời, nụ cười cũng chẳng nhuốm chút ưu sầu Rõ ràng là hai người khác nhau một trời một vực, cười rộ lên lại có một loại cảm giác tương đồng khó hiểu, giống như Đàm Trận thật sự là anh trai Thịnh Dã, chỉ một động tác lơ đãng là đặt tay phải lên tay vịn xe lăn, liền lộ ra sự bảo vệ tuyệt đối.

Bà cảm thấy đây có lẽ là một bộ phim hạnh phúc mỹ mãn, có thể từ một hình ảnh này mà cảm thấy sự ấm áp của ánh mặt trời, nghe được thanh âm của họ vang lên, giữa ngày hè ve kêu râm ran khắp chốn.

***

Đến muộn mấy năm, Thịnh Dã rốt cuộc cũng trở thành một diễn viên.

Quá trình xét duyệt «Kết cấu ổn định» rất lâu, trong khoảng thời gian này Thịnh Dã được Đàm Trận giới thiệu một bộ phim truyền hình đại IP, đóng vai nam số 2.

Tuy rằng cũng có phân đoạn thử vai, nhưng có Đàm Trận trước đó đã nói tốt về Thịnh Dã với đạo diễn, cũng giúp đỡ cậu phân tích kịch bản cùng nhân vật, Thịnh Dã liền bắt được nhân vật nam 2 này ngay tại chỗ.

Sau khi trở về cậu cao hứng cực kỳ, ngay lập tức muốn thông báo cho Đàm Trận, Lâu Dĩnh ở trong bếp xào rau cũng có thể nghe được giọng nói vô cùng phấn chấn của Thịnh Dã ở phòng khách: "Anh Đàm Trận, em thử vai thành công rồi! Vốn dĩ em còn lo lắng sẽ bị loại làm anh mất mặt, bởi vì mấy diễn viên khác đều rất đáng gờm.

Anh biết không, em cảm giác như chính mình chẳng khác nào loại nam chính có bàn tay vàng trong tiểu thuyết thanh xuân..."

Đàm Trận có vẻ là bận rộn, không lập tức trả lời cậu, vì thế ngày đó Thịnh Dã cũng không yên lòng, thỉnh thoảng lại mở Wechat ra xem.

Sau đó thì vào đoàn làm phim, lại thêm mấy tháng không được gặp người.

Lâu Dĩnh một mình dắt chó đi dạo, một mình ăn cơm đi ngủ, khác với nỗi nhớ khi Thịnh Dã lần đầu rời nhà quay «Kết cấu ổn định», lần này cảm giác trống vắng đột nhiên xuất hiện.

Bà ý thức được tương lai Thịnh Dã sẽ dành phần lớn thời gian trong đời cho diễn xuất, thời gian bản thân có thể làm bạn với cậu rất ít ỏi.

Trong khoảnh khắc cô đơn như vậy, bà luôn mơ thấy Thịnh Diêm Phong.

Web drama quay rất nhanh, không đến ba tháng đã đóng máy, sau đó lại thêm hai tháng nữa là được phát sóng.

Lúc này vẫn chưa nghe được tin tức gì về quá trình xét duyệt của «Kết cấu ổn định».

Cũng may nhờ web drama này mà Thịnh Dã đã kiếm được làn sóng nhân khí đầu tiên, cậu ký hợp đồng với một công ty quản lý.

Sau khi ký hợp đồng, công việc của Thịnh Dã ngoại trừ đóng phim còn có rất nhiều thứ khác, ví dụ như phát ngôn quảng cáo, chụp ảnh bìa tạp chí, lại ví dụ như một số hoạt động offline, livestream bán hàng vân vân đủ loại.

Tây Viện có nhân mạch, có năng lực, một vài sự kiện lớn trong giới giải trí hay các bữa tiệc đại loại cô đều có cách lấy một vé cho Thịnh Dã.

Mà Thịnh Dã lại là một người chỉ thích ở nhà, không thích mấy trường hợp xã giao như vậy, có một khoảng thời gian cậu luôn không vui vẻ.

Lúc đầu bà nghĩ có phải cậu bị giới giải trí làm phiền hay không thì một sáng nọ, Thịnh Dã tỉnh dậy liền vừa giặt quần áo vừa giặt ga trải giường.

Bà đi ngang qua nhìn cậu ngồi đó xem cái máy giặt đang quay kia, giống như là đang trông két sắt vậy, liền cười nói con để trong giỏ là được rồi, ngày mai giặt cùng mẹ cùng được.

Thịnh Dã liền đỏ mặt lắc đầu, nói sau này quần áo của con để con tự mình giặt đi.

Sáng sớm Thịnh Dã chui vào nhà vệ sinh nửa ngày cũng không ra không phải chuyện mới xảy ra lần đầu, trong lòng bà đương nhiên hiểu rõ, nhưng dù sao làm mẹ cũng không dễ nói với cậu mấy chuyện này.

Nếu Thịnh Diêm Phong còn ở đây thì tốt rồi.

Khoảng thời gian đó trạng thái Thịnh Dã luôn không mấy chú tâm, sau đấy bà lại suy đoán có phải là cậu đang yêu đương hay không.

Dù sao trong showbiz có nhiều cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy.

Rồi không biết tại sao, trạng thái của Thịnh Dã đột nhiên lại được điều chỉnh về bình thường.

Hiện tại nghĩ lại, khoảng thời gian khi ấy Thịnh Dã và Đàm Trận quá mức thân mật.

Cậu thậm chí còn từng đến nhà Đàm Trận, sau khi trở về còn nói với bà: "Người nhà anh Đàm Trận rất tốt, con nói với anh ấy khi nào đến nhà mình đi, anh ấy liền đồng ý."

Bà ở trong bếp không kịp trở tay.

Nếu đổi lại là bạn bè khác của Thịnh Dã, đương nhiên là sẽ có lễ đáp lại, nhưng Đàm Trận dù sao cũng là ngôi sao lớn, nghe anh muốn tới mà bà không cách nào giữ bình tĩnh: "Con xem cái miệng này, Đàm Trận bận rộn như vậy, còn bắt người ta dành thời gian đến đây, này chẳng phải là làm khó cậu ấy sao?"

Thịnh Dã tới lấy bát đĩa bê thức ăn giúp bà, nói: "Con thật sự không nghĩ được xa như vậy...!chẳng qua anh ấy cũng đáp ứng con rồi, cũng sẽ không vì con mà miễn cưỡng đồng ý đâu, đúng không mẹ?"

Lúc nói lời này giọng Thịnh Dã còn mang theo ý cười, sau đó vỗ vai bà: "Mẹ chuẩn bị sẵn sàng đi, anh ấy đẹp trai lắm đó"

Thật ra lúc ấy đã có nhiều điểm không thích hợp, chỉ là bà căn bản không nghĩ theo hướng đó.

Đàm Trận có thể là anh trai, có thể là thần tượng, có thể là tiền bối, nhưng sao có thể là người yêu được?

——————————-

Hết chương 11..