Hoàng Mai Cốt

Chương 2

5

Là ai đang gọi ta?

Mí mắt rất nặng, vất vả lắm mới mở ra được, nhưng tầm mắt lại là một mảnh màu đỏ, thoáng ngẩn ra, ta mới phát hiện trên đầu là khăn trùm đầu màu đỏ.

Ta còn còn chưa kịp định hình, khăn trùm đầu màu đỏ đã bị người ta khều ra, ta nhìn thấy Nghiêm Tu mặc hỉ phục, tuấn tú xuất trần.

Mặt mày hắn nhàn nhạt, nói giọng ôn hòa với ta: “Tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng sẽ đối xử tốt với ngươi, dù sao ngươi cũng đã cứu ta một mạng.”

Huynh không thích ta sao?

Phải mất vài ngày ta mới dần dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tam vương gia đã đoạt vị ngồi lên ngai vàng, trở thành đương kim hoàng thượng, mà tỷ tỷ cũng thích hắn, hiện giờ đã thành hoàng quý phi.

Nghiêm Tu rất bận rộn, mỗi ngày ta đều chờ hắn trở về ăn cơm cùng, hầu như là không đợi được.

Có một lần hắn bị thương ở bên ngoài, ta bên giường chăm sóc hắn rất lâu, hắn tỉnh lại nhẹ nhàng ôm ta nói một câu: “Cảm ơn.”

Thật buồn cười, rõ ràng chúng ta là phu thê, nhưng hắn lại nói cảm ơn.

Thời gian trôi qua, mối quan hệ của chúng ta cũng dần trở nên thân thiết, hắn bắt đầu tặng cho ta một ít đồ chơi nhỏ, đồ vật khắc hoa văn hải đường là nhiều nhất, nhưng thứ ta thích nhất chính là một cây trâm hoa mai.

Ta đã trải qua ba mùa xuân thu với hắn.

Hôm đó, sau khi hắn trở về tâm trạng rất không tốt, quấn lấy ta ở trên giường hồi lâu, kêu lên từng tiếng: “Tiểu thư…”

Ta hơi ngạc nhiên, ta đã gả cho hắn rồi, tại sao hắn vẫn gọi ta là tiểu thư.

Hắn nói: “Chúng ta sinh một hài tử được không? Nữ hài tử đáng yêu như nàng.”

Ta rất hạnh phúc.

Mấy ngày sau, ta biết được tỷ tỷ của ta - hoàng quý phi trong cung đã mang thai. Trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác nho nhỏ, hình như ta đã quên mất một chuyện.

Mãi cho đến khi Liễu gia xảy ra chuyện, tỷ tỷ bị giáng vào lãnh cung, sảy thai ban ch.ết, Nghiêm Tu khởi binh tạo phản, ta mới đột nhiên nhớ ra.

Đúng, người hắn thích là tỷ tỷ của ta, hắn tạo phản là muốn cứu tỷ tỷ của ta.

Ta hốt hoảng ở trong phủ chờ tin tức, nhiều lần nôn mửa không ngừng, Tiểu Liên lo lắng mời đại phu tới, thì ra ta đã mang thai rồi.

Ta nóng lòng muốn báo tin này cho hắn biết, nhưng ta đã kìm lại, không dám đi tìm hắn, sợ gây thêm phiền phức cho hắn.

Nhưng ta không đi ra ngoài, tự sẽ có người tới tìm ta.

Khi thủ hạ của Hạ Cảnh Trạm mang ta đi, trong cung truyền đến tin tỷ tỷ đã ch.ết.

Ta nghĩ ta sẽ bị lợi dụng để uy hi.ếp Nghiêm Tu, làm sao đây? Hắn có trách ta không?

Sau đó, ta không đợi được câu trả lời này, bởi vì ta đã không đợi được tới lúc hắn đến cứu ta, ta ở trong viện rách nát bẩn thỉu trong ba ngày, cuối cùng ch.ết dưới loạn đao.

Đau quá.

Trước mắt nổ tung một mảng màu trắng, khi tầm mắt khôi phục lại, ta đã thành hồn ma, cúi đầu nhìn chính mình nằm trên vũng m.áu, có chút buồn, trong vũng m.áu kia, còn có hài tử mà ta chưa sinh ra.

Lại qua đi một ngày, Nghiêm Tu xuất hiện, hắn cuối cùng cũng xuất hiện, mấy ngày không gặp, hắn trái lại gầy đi không ít, trên cằm đều đã mọc râu ria lởm chởm, chắc hẳn hắn đã rất thống khổ, bởi vì cái ch.ết của tỷ tỷ.

Ta nhìn thấy hắn bình tĩnh đi tới trước mặt ta, gọi ta một tiếng: “Ương Ương.”

Có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, hiếm khi hắn gọi ta là Ương Ương, ta dường như hiểu được vì sao khi hắn ở trên giường luôn gọi ta là tiểu thư, bởi vì đó căn bản không phải là gọi ta.

Đáng buồn biết bao…

Lúc định thần lại, hắn đã dùng tay áo lau m.áu trên mặt ta, nhưng lau thế nào cũng không sạch, cuối cùng hắn cúi đầu trầm mặc, ta không thấy rõ thần sắc của hắn.

Một lát sau, hắn bế ta lên, ngoài trời đang đổ mưa xuân, ta đi theo phía sau hắn một quãng đường dài, cũng không biết hắn sẽ đưa ta đi đâu.

Chỉ nghe thấy trong miệng hắn luôn lẩm bẩm:

“Ương Ương, khi nào nàng lại làm bánh hoa lê cho ta ăn?”

“Ương Ương, sao nàng không nói lời nào, có phải ta khiến cho nàng không vui hay không?”

“Ương Ương, sau này tối nào ta cũng sẽ trở về ăn cơm cùng nàng.”

Ta nghi ngờ hắn đã phát điên rồi, vậy mà lại nói chuyện với t.hi t.hể, lúc Tiểu Liên lao ra, Nghiêm Tu còn đang lẩm bẩm.

Mãi đến khi Tiểu Liên nói ra chuyện ta mang thai, thanh âm của Nghiêm Tu nhất thời dừng lại, bước chân hắn lảo đảo ngã xuống đất, sau đó lại ôm chặt t.hi t.hể của ta vào trong ngực, đầu vùi ở cổ ta, ta ở phía sau theo dõi hắn, chỉ có thể nhìn thấy bả vai hắn hơi run lên, cuối cùng đột nhiên nôn ra một ngụm m.áu.

Đây là ngày thứ hai ta lưu lại nhân gian.

Ngày thứ ba, ta nhìn thấy Nghiêm Tu tới chùa miếu, ta cũng đi theo, nhưng mà bỗng nhiên bị một đạo bình chướng ngăn trở ở trước cửa.

Cũng đúng, bây giờ ta là ma, không vào được.

Khi hắn đi ra, vị đại sư kia dường như nhìn thoáng qua ta, sau đó hỏi hắn: “Thí chủ đã nghĩ kỹ rồi?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

Nghĩ kỹ cái gì vậy? Lúc ta đang muốn tiếp tục nghe, không biết từ đâu truyền đến một giọng quát tức giận:

“Tống Nghiên Tu!!!”

6

Ta đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy mặt của Kim Nguyên Bảo.

Tiếp theo là xuất hiện một nam nhân, lông mày dài nhỏ trên đôi mắt đẹp, rất là tuấn lãng, còn có hai cái lúm đồng tiền.

Thấy ta tỉnh lại, hắn mỉm cười: “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, đã hôn mê bảy ngày rồi.”

Đã trôi qua bảy ngày rồi sao? Vậy ta đang ở đâu?

Hắn kể lể cho ta nghe rất nhiều chuyện.

Nam nhân có hai lúm đồng tiền này tên là Thẩm Thức Đàn, chủ nhân của Kim Nguyên Bảo, bảy ngày nay, ta vẫn luôn ở nhà hắn.

Gian viện kia bị lửa thiêu rụi thành tro, tất cả những thứ mẫu thân ta để lại đều không còn nữa, mà Nghiêm Tu lại không thấy đâu.

Ta ngồi trong đống tro tàn đó rất lâu, cuối cùng vẫn khóc thành tiếng, ta rốt cuộc đã làm gì sai? Vì sao đã liều mạng như vậy rồi, vẫn là không bắt được cái gì.

Thẩm Thức Đàn khoác áo choàng lên người ta, ở bên cạnh ta mà không nói gì.

Vết thương vẫn còn hơi đau, lúc ta ăn cháo bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng kia, thật sự là phiền muộn, vậy mà lại mơ thấy một giấc mộng gả cho Nghiêm Tu, càng phiền muộn hơn chính là, trong mộng cũng không có kết cục tốt.

Thẩm Thức Đàn ngày nào cũng tới chơi với ta, tìm đủ loại trò thú vị để chọc ta, hắn và Nghiêm Tu tuyệt đối không giống nhau, Nghiêm Tu lạnh lùng, hờ hững, chỉ sẽ cười khi nhìn thấy tỷ tỷ.

Mà Thẩm Thức Đàn thì khác, hai lúm đồng tiền của hắn lúc nào cũng lộ ra.

Lúc trước còn tưởng rằng sẽ cùng Nghiêm Tu đón năm mới, không nghĩ tới thế sự vô thường, ta vậy mà lại cùng Thẩm Thức Đàn mới quen không lâu đón năm mới.

Rõ ràng là chỉ thiếu một chút nữa, thiếu một chút nữa là có thể cùng Nghiêm Tu đón năm mới, giống như trong mộng kia, thiếu một chút nữa là có thể nói cho biết Nghiêm Tu ta đã mang thai rồi.

Chung quy vẫn là thiếu một chút nữa.

Đêm giao thừa, ta mang đến một hộp bạc lớn cho Thẩm Thức Đàn, đây là toàn bộ tài sản mà ta tích góp được rất nhiều năm, ánh mắt hắn trầm lặng, hỏi ta muốn làm gì.

“Ngươi đã cứu ta, ta không còn thứ gì có thể báo đáp ngươi nữa, chỉ có nhiêu đây thôi."

Hai má hắn đỏ lên, có vẻ tức giận: “Ai muốn bạc của ngươi?”

“Không muốn bạc, vậy ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn ngươi… làm bánh ngọt.”

Nói xong hắn đột nhiên uống một ngụm rượu, khẽ ho một tiếng: “Ta thích ăn đồ ngọt.”

Ồ… thích đồ ngọt.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên nam nhân nói không thích đồ ngọt kia, cũng không biết hắn thế nào rồi, ta không cảm thấy hắn sẽ ch.ết trong trận hỏa hoạn đó.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thức Đàn lại dẫn ta đi xem pháo hoa, bầu trời bừng sáng trong nháy mắt, hắn bất ngờ cắm một cây trâm vào tóc ta.

Ta lôi xuống xem, là một cây trâm hoa mai.

Mặc dù tai đã đỏ ửng, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Không biết ngươi thích cái gì, dù sao thì ta thích hoa mai, cho nên mới mua hoa mai.”

Ta hơi sững sờ, cười với hắn: "Ta cũng thích hoa mai."

Lần tiếp theo nhìn thấy Nghiêm Tu là một tháng sau, lúc đó hắn đã là nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, cũng không tên là Nghiêm Tu, mà là Tống Nghiên Tu.

Hóa ra ngay cả tên cũng là giả.

Hôm đó hắn đến phủ thượng thư cùng phụ thân nghị sự, ta tình cờ nhìn thấy, có lẽ hắn cũng chưa từng nghĩ tới muốn trốn ta.

Ta không để ý đến chuyện trên triều đình, cũng không muốn nghĩ hắn đã trở thành nhiếp chính vương như thế nào, nhưng ta thật lòng cảm thấy tỷ tỷ rất lợi hại, tỷ ấy quả nhiên đoán trúng, lần này, có phải hắn sắp cưới tỷ tỷ rồi không.

“Liễu cô nương.” Hắn cất tiếng gọi ta.

Ta dừng bước quay đầu lại nhìn hắn, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào, há miệng không nói ra gì.

“Vết thương thế nào rồi?” Hắn hạ giọng, nhìn vào khuôn mặt của ta.

Đột nhiên, đầu óc ta dường như co rút một cái, nói một câu: “Hiện tại quan tâm, hình như có chút muộn.”

Quả nhiên, lông mày hắn nhíu lại, mím môi không nói.

Ta cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Là ta có lỗi với ngươi, ngươi có yêu cầu gì ta đều có thể đáp ứng, cũng có thể cưới ——”

“Có thể dựa theo giá gấp đôi của gian viện kia bồi thường cho ta không?" Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói.

Không phải ta muốn bảo hắn bồi thường, ta chỉ muốn cắt đứt quan hệ với hắn, hắn nói không thích ta, vậy thì ta sẽ không dây dưa.

Ta yên lặng chờ hắn mở miệng, nghĩ nếu hắn cự tuyệt cũng không sao, dù sao ta cũng không thật sự cần bạc.

Cuối cùng, ta nghe thấy hắn thấp giọng nói một chữ: “Được.”

7

Ta cầm bạc của Tống Nghiên Tu đưa mua lại một gian tiểu viện, còn mua rất nhiều sách vở thư họa trở về, ý đồ muốn khôi phục lại dáng vẻ tiểu viện lúc trước, nhưng mà thất bại rồi.

Cho dù bố cục có giống như thế nào, trên những thư họa kia cũng không còn chữ viết của mẫu thân nữa, mỗi một góc ở nơi này đều tràn ngập mùi hương xa lạ.

Nghĩ đến đây, ta chợt mất đi sức lực, trong lòng chua xót khó chịu, Tống Nghiên Tu rất hào phóng, bồi thường cho ta không chỉ gấp đôi bạc, hắn nói số còn lại coi như là thù lao cho ta vì để hắn ở nhờ một năm.

Nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, ta đều khó chịu trằn trọc cả đêm, không ngủ được.

Những thứ mà ta đã trân trọng lâu như vậy, hắn có thể dễ dàng hủy hoại, có lẽ trong mắt hắn, những thứ đó là không đáng kể, nhưng đó lại là chỗ an tâm duy nhất của ta.

Ở phủ thượng thư nhiều năm như vậy, ta chưa từng tham gia bất kỳ yến hội nào, cho nên về những người và chuyện trong triều đình ta đều không biết gì, nhưng ta biết Tống Nghiên Tu hiện giờ quyền cao chức trọng, ta không có năng lực làm gì được hắn, chỉ có thể tự mình từ từ hết giận.

Duyên phận giữa ta và hắn thật ngắn ngủi, ngắn đến mức chỉ có thể đủ đi đến đây.

Ta mời người tới lắp một cái bàn đu dây trong viện, ta thích ngồi ở trước sân phơi nắng, thích nhớ lại những ngày ở cùng mẫu thân d ưới ánh mặt trời.

Tiểu Liên nói, mẫu thân bị bán đi bởi vì một bao gạo, lại bị bán vào thanh lâu, ở thanh lâu mấy năm, mẫu thân tích góp rất nhiều bạc, cuối cùng mới tự chuộc thân được.

Sau khi ra khỏi thanh lâu, mẫu thân quen biết một thư sinh, học vấn của mẫu thân đều là thư sinh kia dạy, về sau, mẫu thân của thư sinh bị bệnh, tiền chữa bệnh lại không đủ, đúng lúc này có người tới tìm mẫu thân, bảo người đi ca múa, người nọ nói, múa xong sẽ cho tiền.

Mẫu thân giấu thư sinh đi, ở nơi đó, gặp được phụ thân đang say rượu, bị phụ thân say rượu cưỡ.ng bức.

Có bạc, bệnh của mẫu thân thư sinh liền được chữa khỏi, nhưng bà ta lại dùng tính mạng uy hi.ếp, không cho mẫu thân vào cửa, bà ta nói mẫu thân là thứ vạn người cưỡi, không xứng với nhi tử của bà ta.

Bà ta nói bậy, rõ ràng mẫu thân tốt như vậy.

Sau khi thư sinh quỳ ngoài cửa ba ngày ba đêm, mẫu thân chủ động từ bỏ, vào phủ thượng thư, bởi vì trong bụng bà ấy đã có ta.

Nhưng phụ thân có người trong lòng của ông ấy, quả quyết không để cho người đó chịu ủy khuất chỉ vì mẫu thân, phần ủy khuất này, chắc chắn phải là mẫu thân chịu.

Đến bây giờ ta còn nhớ rõ, lúc mẫu thân qua đời, trong tay nắm chặt tấm khăn tay, trên đó thêu một câu thơ:

Lòng tựa như tơ trùm, trong có ngàn vạn thắt.

Người vuốt má ta nói: “Ương Ương, mẫu thân có chút mệt rồi, không thể cùng con trưởng thành, mẫu thân có lỗi với con, Ương Ương, người mẫu thân có lỗi nhất chính là Ương Ương……”

Ta ôm ngón tay gầy như que củi của người, cố gắng nhẫn nhịn để không rơi một giọt nước mắt nào, “Mẫu thân, mệt rồi thì ngủ đi, Ương Ương sẽ tự mình lớn lên thật tốt.”

Rõ ràng mẫu thân tốt như vậy, đời này lại không được sống tốt chút nào, cho nên ta muốn thay mẫu thân cố gắng sống tốt hơn một chút.

Kể từ sau đêm giao thừa, Thẩm Thức Đàn liền biến mất không thấy đâu, chỉ để lại Kim Nguyên Bảo, một cây trâm hoa mai và một câu nói, hắn nói:

“Liễu Ương Ương, chờ ta trở về.”

Ta nói, được.

Nhưng mà ta đợi hắn trở về để làm gì?

Thật ra ta không hiểu lắm về việc hắn đã quen biết ta như thế nào, trông dáng vẻ của hắn, có lẽ là công tử thế gia nào đó, thuận tay cứu ta một mạng, sau đó còn đón năm mới cùng ta.

Đối với chuyện có thể gặp lại hắn hay không, ta cũng không ôm nhiều kỳ vọng, tiếp tục cuộc sống của mình giống như trước đây, thỉnh thoảng sẽ nghe Tiểu Liên nói tỷ tỷ và Tống Nghiên Tu rất thân thiết, thế cục trên triều đình rất căng thẳng.

Bởi vì tỷ tỷ mà tam vương gia và Tống Nghiên Tu như nước với lửa.

Ta không có hứng thú, chuyện này có liên quan gì đến ta? Ai mà không muốn đoạt được những thứ tốt đẹp.

Hôm đó, khi ta tặng bánh ngọt cho mấy tiểu khất cái trên đường, tất cả mọi người đều chạy tới cổng thành, trong tiếng ồn ào, dường như ta nghe thấy một câu:

“Thẩm đại tướng quân khải hoàn trở về rồi.”

Không nghĩ nhiều, ta vỗ vỗ tay đứng dậy chuẩn bị đi về, đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa kịch liệt truyền đến, “cộc cộc cộc” như thể gõ vào trái tim ta.

Rất nhiều năm sau, ta vẫn có thể nhớ rõ cảnh tượng đó, dưới ánh xuân rực rỡ, có một nam tử hăng hái mặc áo giáp thúc ngựa mà đến, ta híp mắt nhìn lại, thấy rõ thiếu niên lang đang cười lộ ra hai lúm đồng tiền kia.

8

Thẩm Thức Đàn, tiểu công tử của phủ tướng quân.

Ngày đó hắn thúc ngựa phi đến từ ngoài cổng thành, cúi người ôm ta lên, nắm lấy dây cương rồi chạy về hướng khác, ta dựa vào lòng hắn, nghe tiếng gió rít thổi bên tai, còn có tiếng tim đập mạnh trong lồng ng ực thiếu niên.

Mãi đến khi dừng lại trên một ngọn đồi, Thẩm Thức Đàn giật mình lúng túng hỏi ta sao lại khóc, ta mới phát hiện nước mắt đang lạnh ướt trên mặt, sau khi ngây ngốc chờ hắn lấy khăn ra lau mặt cho ta, ta mới nói bị gió thổi vào mắt.

Ta sẽ không nói cho hắn biết là ta đã bị dọa gần ch.ết đâu, nữ hài tử nào mà không bị dọa đến khóc khi bất ngờ bị xách lên trên ngựa rồi chạy như bay như vậy chứ?

À không đúng, tỷ tỷ sẽ không, tỷ tỷ biết cưỡi ngựa, dáng người mạnh mẽ, tư thế oai hùng hiên ngang, một thân hồng y thu hút lòng người.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng ta chưa từng gặp qua Thẩm đại tướng quân, nhưng ta đã từng nghe người ta nói về truyền thuyết của hắn ở quán trà, vị tướng quân trong truyền thuyết hung thần ác sát, gi.ết người không chớp mắt, làm cho người ta nghe thôi đã sợ mất mật, không dám gọi thẳng tên chính là thiếu niên trước mắt này sao?

Ta nhìn đi nhìn lại chiếc khăn hồng hồng mềm mại trong tay hắn, càng cảm thấy khó tin.

Hoàng hôn như ánh lửa rơi trên mặt hắn, ta ngẩng đầu nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thế nên bảo hắn cúi người thấp xuống một chút, hắn nghe xong liền lập tức uốn gối xuống nhìn thẳng vào ta.

Suy nghĩ một phen, ta hỏi hắn: “Thẩm Thức Đàn, có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau hay không?”

Hắn đột nhiên đứng lên, kinh ngạc hỏi: “Ương Ương, ngươi không nhớ ta sao?”

Có vẻ như hắn đã biết tên ta ngay từ đầu.

Nhưng mà hắn cũng không tức giận, mà là khẽ ho một tiếng không được tự nhiên rồi nói: “Không nhớ cũng tốt.”

Một cơn gió đêm thổi qua, mang đến một hương hoa thơm, có lẽ sẽ khiến hắn thất vọng, bởi vì ta nhớ ra rồi.

Nhớ lại năm ta mười một tuổi, gặp một tên tiểu khất cái ở góc đường, hắn rất gầy, trên người có khí chất nho nhã yếu đuối, mặt còn bị người ta đá.nh sưng vù, hắn ngã xuống nằm ở góc đường, y phục bẩn thỉu, có lẽ trên người cũng bị thương.

Ta khi đó đang ôm cành hoa mai nhặt được trở về phủ thượng thư, liền cầm bánh ngọt cất trong ngực đưa cho hắn, hình như hắn rất đói, ăn mấy miếng đã hết, sau đó, ta thấy hắn đáng thương, liền ngồi cùng hắn một lát, tuy rằng mặt sưng lên, nhưng đôi mắt hắn rất đẹp.

“Ngươi tên là gì?”

“Liễu Ương Ương, ta tên là Liễu Ương Ương.”

Lúc ta lấy khăn ra chuẩn bị lau mặt cho hắn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Liên, vì thế để lại khăn tay cho hắn rồi rời đi.

Ký ức dừng lại, thật sự ta không thể kết nối tiểu khất cái gầy yếu khi đó và thiếu niên thanh phong lãng nguyệt hôm nay với nhau, huống chi, trong truyền thuyết hắn còn đáng sợ như vậy.

Nhưng rất nhanh, ta liền biết nguyên do.

Thẩm Thức Đàn cười nói: “Ương Ương, ngươi nghe sách cũng nghe không đầy đủ, Thẩm đại tướng quân, là đại ca của ta, ta chỉ là một tiểu binh nhỏ bé không đáng kể.”

Ta sững người, ngẩng đầu nhìn lên mắt hắn, có chút lờ mờ.

Sau đó, hắn còn nói, bởi vì khi còn nhỏ hắn quá thấp bé yếu đuối, thường xuyên bị đại ca hắn xách đến võ trường, không muốn bị đá.nh thì phải phản kháng, đại ca hắn thường nói:

“Nam nhân của Thẩm gia, là phải ra trận gi.ết địch, đệ còn yếu ớt hơn cả cô nương nhà người ta, làm sao bảo vệ gia đình? Làm sao bảo vệ quốc gia?”

Năm mười bốn tuổi, hắn theo đại ca hắn ra chiến trường, cũng chính là ngày thứ ba sau khi ta gặp hắn.

Lần gặp tiếp theo chính là bốn năm sau.

Mấy ngày sau, bởi vì Thẩm tướng quân khải hoàn trở về, trong hoàng cung mở yến chúc mừng, tỷ tỷ, phụ thân, phu nhân đều đi, ta ở trong tiểu viện làm bánh ngọt, chỉ có Kim Nguyên Bảo ở cùng ta.

Lúc trăng treo trên đỉnh đầu, Kim Nguyên Bảo bỗng nhiên sủa lên vài tiếng, ta cả kinh, quay đầu liền nhìn thấy thiếu niên mặc cẩm y đỏ mặt dưới ánh trăng.

Ta đang cầm bánh ngọt trong tay, còn chưa kịp phản ứng, liền bất ngờ bị bao trùm bởi một mùi rượu nồng nặc, ta hơi sửng sốt, hỏi hắn tại sao lại đột nhiên tới đây, lúc này hắn nên ở hoàng cung mới phải.

Khi hắn mở miệng còn tỏa ra một trận mùi rượu, giọng nói khàn khàn: “Muốn gặp Ương Ương, hình như đã rất lâu rất lâu không gặp Ương Ương rồi.”

Ta cười, hắn nói linh tinh, chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà, hắn còn ăn bánh hoa lê ta làm nữa, hôm nay lại đến, nhất định là lại muốn ăn rồi.

(Còn tiếp)