Hoàng Thượng Lại Ghen Tị

Chương 2

Còn chưa chết? Trong đầu truyền đến tri giác, Tô Mật nháy mắt tỉnh lại, vết dao cứa qua nơi cánh tay còn đau nhức, nhưng mà, đâu là nơi nào? Xung quanh là núi, hai bên là dãy liễu, trước mắt là hai ngôi mộ mới đắp, bùn đất vấy lên, cờ trắng tiền đồng, hương trước mộ cũng chỉ mới chạy được một nửa.

Tô Mật trừng mắt nhìn.

Không phải mình đã tự sát sao? Kể cả không chết, thì cũng không nên ở đây, đây là đâu chứ?

Tô Mật mờ mịt nhìn quanh, thấy thân mình cứng đờ, cổ tay trắng muốt, đầu ngón tay mảnh khảnh còn dính chút bùn đất, đây không phải là tay mình, đôi tay này xinh đẹp thế này, nhưng trên ngón tay lại có vết chai, vốn dĩ không phải tay mình, bản thân sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, lấy đâu ra vết chai chứ.

“Mật nha đầu?”

Tô Mật hoảng sợ thất thần, phía sau truyền đến một thanh âm thăm dò.

Tô Mật lập tức quay đầu.

Một nữ nhân làm nông, y phục bình thường tiến đến, thấy Tô Mật quay đầu lại, cười ha hả nói: “Ta sợ con lại ở đây khóc, nên mới đến xem xem.” Thanh âm lanh lẹ, Tô Mật nhìn mặt mày nàng, trí nhớ chầm chậm kéo về, Tô Mật hô hấp đình trệ, không tin được hỏi: “Đại thẩm thẩm?”

Đại thẩm thẩm đáp lại, thấy trong mắt Tô Mật tràn ngập hoảng hốt, khom người kéo nàng đứng lên, không đồng tình nói: “Ta biết con tâm trạng không tốt, nhưng cha mẹ con cũng đã được hai tháng rồi, nếu con cứ mãi giày vò bản thân mình thế này, bọn họ ở dưới suối vàng cũng không thể an tâm a.”

Cha mẹ đã mất hai tháng?

Bản thân, quay về mười năm trước!

Mình rõ ràng đã tự sát rồi, sao lại, sao lại quay về mười năm trước được chứ?

Đại thẩm thẩm thấy nàng ngây ra, vốn dị đã gầy, nay còn gầy hơn, sắc mặt trắng đến dọa người, mặt nhỏ đến nhỏ hơn cả một bàn tay. Trong lòng thở dài một hơi, đứa trẻ hiếu thuận này, ngày ngày đều đến trước mộ phần tế bái, khóc đến ngất đi mới thôi, hiếu thuận là chuyện tốt, nhưng đến mức tra tấn mình như vậy thì...

Vốn định nói tiếp, nhưng thấy bộ dáng yếu ớt tái nhợt của Tô Mật, nàng quyết định im lặng, đỡ Tô Mật xuống núi.

Tô Mật hoảng loạn vô cùng, chết lặng bước theo Đại thẩm thẩm xuống núi.

Tới gần chân núi, xóm làng quen thuộc hiện ra trước mắt, mà cây đa lớn trước thôn vẫn sừng sững đứng đó, Tô Mật tin rồi, tin rằng nàng thật sự đã quay về mười năm trước.

Tô Mật một lần nữa đứng trước cửa nhà Tô gia, mặt trời đã ngả về Tây, Tô Mật đứng trước cửa, đón ánh chiều, thấy hai chữ Tô trạch bên cạnh, khắc ngay ngắn trên gỗ lim, lại đờ đẫn. Đại thẩm thẩm cho là Tô Mật vẫn chưa hoàn hồn, lại không hề biết, Tô Mật lúc này, đã là Tô Mật của mười năm sau.

Mười năm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện, ký ức về thôn Xuân Hà, Tô trạch vốn đã sớm nhạt màu.

Mà giờ đây, đứng trước cửa Tô trạch, trong đầu nàng tràn về bao ký ức, là hình ảnh cha nàng vui vẻ dựng nhàm cũng nhớ rõ tấm biển khắc trước nhà là cha nàng muốn nói với mình: “Mật Nhi vốn là tiểu thư con nhà gia giáo, nhưng cha con không có tài cán, chỉ có thể tự làm được đến đây, mong Mật Nhi đừng ghét bỏ.”

...

Tô Mật đứng trước cửa bất động thật lâu, Đại thẩm thẩm hoài nghi nhìn nàng: “Sao vậy con?” Tô Mật định thần, lắc đầu, nhấc chân.

Tô gia không thiếu tiền, nhà cửa cũng được xây rất bê thiềm, sân to sân nhỏ, tường trắng ngói xanh, tiền viện rộng rãi, dười tầng còn trồng nhiều cây thạch lựu, giữa hè, cây lá xum xuê, nhìn vừa thoáng đãng lại mát mẻ.

Tô phụ Tô mẫu đều là nông dân, nhưng hai người cho rằng Tô Mật vốn là tiểu thư khuê các, cái gì cũng đều giành điều tốt nhất cho nàng. Tô mẫu không biết nghe được từ đâu, nói gì mà tiểu thư thì đều yêu hoa cỏ, cả ngày đều bầu bạn với hoa, liền đi tìm cây tường vi, tròng cho Tô Mật cả dãy tường vi.

Giờ đang là đầu xuân, tường vi còn chưa nở rộ, một mảng tườm xanh biếc lá tường vi.

Ánh mắt Tô Mật dừng lại một chút, lại tiếp tục bước.

Đi qua đoạn đường nhỏ lát đám giương mắt nhìn lên, đó chính là đại sảnh, Tô phụ Tô mẫu tính tình đều phóng khoáng, chính sảnh rộng rãi, bày hai bộ bàn ghế mà vẫn còn thoáng đãng, Tô mẫu thích sạch sẽ, luôn dọn dẹp đến bóng loáng mới thôi, một hạt bụi cũng không dính. Mà giờ đây, bộ bàn ghế gỗ đã bị phủ kín một tầng bụi.

Đại thẩm thẩm thấy mà không trách, nha đầu này ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, thời gian đâu mà lo cho cái nhà nữa. Thấy tinh thần nàng vẫn chưa ổn, đành nói: “Ta đỡ con đến tiểu lâu, con cứ ngủ một chút đi.”

Tiểu lâu? Là khuê phòng năm đó.

Tô Mật xuôi theo trí nhớ, chóp mũi còn phảng phất ngửi thấy mùi hương gỗ.

Băng qua mảnh sân phía trước, xuyên qua tảng đá xanh sẽ bắt gặp một rừng trúc, sau chằng chịt lá trúc là mái ngói cong cong của tiểu lâu, bước chân Tô Mật chợt dừng lại, rồi nhẹ nhàng tách khỏi Đại thẩm thẩm, từng bước tiến về phía tiểu lâu. Bên ngoài là rừng trúc vờn quanh, trước lâu là bát ngát hoa thơm.

Trước tiểu lâu là đủ màu hoa cỏ, giờ là đầu xuân, hoa đều đã nở, từng loại từng loại không nhau, tuy chưa nở hết nhưng cũng đủ xem là cảnh đẹp. Tô mẫu từng đặc biệt nghe ngóng, nói rừng trúc tuy phong nhã nhưng côn trùng nhiều nên quyết định trồng thêm hoa cỏ.

Tô Mật đứng dưới lầu ngây người.

Quả thật là phòng của mình, không ngờ có thể lại được quay trở về tiểu lâu này một lần nữa.

Tô Mật ổn định tâm thần, đẩy cánh cửa gỗ.

Cánh cửa nhẹ mở ra, lọt vào tầm mắt là khoảng trống, chỉ có thang gác phủ lớp bụi bạc. Tô Mật ở lầu ba, mà lầu một lầu hai, Tô mẫu ngày trước từng nói, sau này có cháu ngoại sẽ sắp xếp lại. Tô Mật nhấc chân chậm rãi bước lên trên, cha mẹ nàng quả nhiên đều giành cho nàng những thứ tốt nhất, ngay cả cầu thang cũng không ngoại lệ.

Tay vịn được tỉ mỉ điêu khắc hoa cỏ, mỗi đóa hoa đều là chạm rỗng, bên này là tường vi, chỗ rẽ là cẩm tú cầu, từng đóa lại từng đóa, dần dần theo bước chân Tô Mật xuất hiện. Bước chân nàng mỗi lúc một nhanh, cuối cùng là chạy thẳng lên lầu ba, hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng.

Vừa bước vào là năm bức bình phong đào hoa mừng thọ, tất cả đề do Tô phụ một tay khắc nên, Tô Mật vừa sinh thân thể đã yếu ớt, Tô phụ mong nàng khỏe mạnh, mong nàng sống lâu, nên đã dùng ba tháng để khắc nên năm tấm bình phong này cho nàng.

Cả bình phomg đều là màu đỏ nước sơn, mà nâu đậm của con dơi, màu đỏ trắng của hoa đào, vô cùng xinh đẹp.

Lại cất bước đến phía bên giường lim, bên giường là bàn đang diểm, hộp trang sức lẫn gương đồng đều không thiếu.

Đại thẩm thẩm thấy Tô Mật đứng ngây ngẩn, một khuê nữ đang tốt đẹp như thế, sau hai tháng đã thành bộ dạng gì thế này, không thể cứ để nàng mãi thế được! Bất chấp bộ dạng đau thương của nàng, nói: “Mật nha đầu, con nghe thẩm thẩm khuyên một câu, con thật sự không thể cứ thế này mãi, còn như thế này nữa thì cả người cũng không đỡ được đâu. Con vốn thân thể yếu ớt, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ đi theo cha mẹ luôn hay sao!”

Đại thẩm quả có chút tức giận, lời nói cũng nặng nề.

Tô Mật hoàn hồn, thấy bộ dáng Đại thẩm quả có chút tức giận, dừng một chút mới do dự nói: “Thẩm thẩm, con biết rồi, sau này con sẽ không vậy nữa.”

Làm hoàng quý phi lâu rồi, cách nói năng cũng không còn dân dã như xưa nữa, Tô Mật thà rằng ít nói để tránh bị nghi ngờ.

Tô Mật quả nhiên xinh đẹp, da trắng mày liễu, mặt xoan môi đỏ, linh khí tựa nước trong veo, dù bây giờ có gầy yếu vẫn là tăng thêm vài phần liễu rủ trong gió.

Cái miệng này, sao lại ít nói vậy.

Nhưng quá xinh rồi, vì xinh đẹp nên không nỡ trách nàng!

Đại thẩm lắc đầu: “Thôi vậy, nha đầu này tính khí bướng bỉnh thế nào ta xem như lĩnh giáo rồi, ta chỉ mong con nhớ rõ lời ta vừa nói, ta cũng không nhắc con nữa, con ngủ đi, cơm tối xong ta sẽ gọi con.”

Cũng không để Tô Mật phải tiễn, tự mình xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ: Ai, sao mình lại không sinh được đứa trẻ như vậy chứ? Dung mạo Tô gia cũng không xuất chúng, sao có thể sinh ra đứa nhỏ xinh đẹp đến vậy, không hề giống cô nương nông gia chút nào, mà so với những cô nương ở thị trấn còn có khí chất hơn.