Học Trưởng Là Côn Đồ (Bản Mới)

Chương 17: Coi như không quen biết

\#17

\- Ai cũng được trừ con bé đó. Con có biết nó là ai không ?

Lăng Hạo Minh hơi kích động khi nhắc đến Mễ An, điều này quả thật khiến Lăng Thượng Hàn nảy sinh ra chút tò mò. Chưa bao giờ hắn nhìn thấy ba như vậy cả, trước giờ ba hắn luôn là người rất điềm tĩnh. Tâm tư của ông không ai có thể nhìn ra một cách dễ dàng được được, vậy mà bây giờ khi nhắc đến Mễ An ông lại dễ dàng kích động?

Lăng Thượng Hàn cúi đầu, hơi thở của hắn có chút nặng nề. Xem ra chuyện này không hề đơn giản như hắn nghĩ, ngược lại nó rất nghiêm trọng. Mễ An, rốt cuộc em là ai?

\- Ba! Con sẽ đồng ý việc đính hôn, nhưng không phải bây giờ.

Lăng Hạo Minh nhìn con trai trước mặt, bất giác thở dài gật đầu. Trong lòng ông như trút được gánh nặng.

\- Được rồi, mọi việc tùy con quyết định. Nhưng con không được gặp con bé Mễ An nữa.

Lăng Thượng Hàn không nói gì cứ thế ra khỏi nhà. Khuôn mặt hắn lạnh lùng không chút cảm xúc nào, điều đó khiến Lăng Hạo Minh có chút sợ hãi. Ông nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho thư kí của mình:

\- Tuyệt đối không được để Thượng Hàn điều tra ra thân thế của Mễ An!

Đầu dây bên kia nhanh chóng tuân lệnh của chủ tịch, đóng băng tất cả những thông tin có liên quan đến Mễ An.

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Dọn dẹp nửa ngày trời cuối cùng cũng đã xong, Mễ An ngồi phịch xuống sofa thở nặng nhọc. Không ngờ biệt thự của Hàn Thương lại lớn như vậy, câu ta không lấy tiền mà bắt cô dọn dẹp như giúp việc, tức chết đi được.

Cô nhăn nhó mặt than thở này nọ, khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô mỗi khi than thở đều trở nên vô cùng đáng yêu, hình ảnh của cô liền thu vào tầm mắt của Hàn Thương. Cậu ta khẽ híp mắt ngắm nhìn cô từ xa, y như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt mĩ.

Mễ An cảm nhận được ánh mắt có  phần nóng bỏng cứ  nhìn mình chằm chằm, điều này khiến cô mất tự nhiên nên cô đành quay sang chỗ khác. Hàn Thương nhìn cô như vậy là có ý gì?

\- Dọn xong rồi?

Một lát Hàn Thương mới lên tiếng, mặt cậu ta tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Sau đó Hàn Thương chậm rãi đi về phía cô, giơ tay mình lên để lau những giọt mồ hôi còn đọng lại trên gương mặt đẹp đẽ kia.

Mễ An khẽ chớp chớp mắt, cô khá bất ngờ với hành động của Hàn Thương. Nhanh chóng cô lùi lại về phía sau một chút, giọng nói có chút ái ngại:

\- Để tôi tự lau.

Hàn Thương đang giơ tay mình trên không trung, rồi cậu ta thu tay về nhìn cô nở cười châm chọc :

\- Tôi đói rồi, cậu đi nấu ăn đi.

Hàn Thương đứng dậy lấy ví mình ra, đưa cho cô một chiếc thẻ atm ý bảo cô hãy ra siêu thị mua thức ăn. Mễ An khẽ chớp mắt rồi cũng nhận lấy. Đúng là trên đời này không có gì là miễn phí cả, khi cô đồng ý sẽ tạm thời ở đây thì cũng là lúc cô trở thành osin tổng tập rồi.

\- Bình thường cậu ăn gì?

\- Ăn gì cũng được, tôi không kén chọn.

Hàn Thương nhìn cô rồi nói, Mễ An rất không thích ánh mắt cậu ta nhìn mình, vì vậy cô hơi quay đầu sang chỗ khác.

\- Đi nhanh về nhanh!

\- Tôi biết rồi.

Trái đất này quả thực luôn quay tròn khi đi đến đâu cũng gặp được người quen thế này. Con đường chiều mà Mễ An đi lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc của Lăng Thượng Hàn, lúc này hắn vừa từ Lăng gia ra, trông có vẻ thất thần khi hắn nhìn thấy cô.

Mễ An xách túi đồ ăn nặng trong tay, ánh mắt có chút né tránh. Đã một ngày trôi qua rồi, Lăng Thượng Hàn chắc cũng đã khỏi ốm. Không biết hắn biết chuyện cô bị đuổi ra khỏi nhà chưa? Mà nếu biết thì sao chứ, hắn sẽ đón cô về à ?

Lăng Thượng Hàn chậm rãi nhìn cô, từng bước chân nặng nề càng ngày càng tới gần cô khiến cô vô thức lùi lại một bước.

\- Mễ An, quả thực em đã chung sống cùng bạn trai Hàn Thương rồi à?

Lăng Thượng Hàn bất ngờ lên tiếng trước, trông cô hiện giờ chẳng khác gì một người nội trợ. Sống cùng Hàn Thương chắc vui vẻ lắm? Bất giác hắn nở nụ cười lạnh.

\- Em ở đâu không liên quan đến anh.

Mễ An vội vã tránh khỏi thân hình to lớn của Lăng Thượng Hàn, vốn cô định chạy đi thật nhanh khỏi hắn, nhưng chưa kịp chạy thì bị kéo lại.

Lăng Thượng Hàn kéo cô lại đẩy vào sát tường, tay hắn chống lên tường lập tức bao vây cô lại. Mễ An hoảng sợ vội đẩy hắn ra, nhưng dường như cô càng muốn đẩy hắn càng cúi đầu sát cô hơn:

\- Yên lặng chút đi.

Lăng Thượng Hàn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, từng ngón tay thon dài mỗi khi chạm lên mặt cô khiến cô như có một luồng điện chạy qua người vậy. Cô rất không thích bản thân mình mỗi khi như vậy. Nếu cứ vậy có khi cô sẽ mềm lòng mất.

\- Lăng Thượng Hàn, anh tránh ra cho em!

Lăng Thượng Hàn hơi nhếch môi cười nhìn cô, hắn dùng ngón tay khẽ nâng khuôn mặt cô lên, bắt ánh mắt cô phải nhìn vào mắt hắn.

\- Em và cậu ta tiến triển như vào rồi? Nắm tay, ôm... hay hôn ?

Vừa nói Lăng Thượng Hàn vừa vuốt cánh môi cô, quả thực môi cô rất mềm. Cứ nghĩ đến Hàn Thương và Mễ An hôn nhau thì lòng Lăng Thượng Hàn lại sôi sục lên, thật sự rất khó chịu.

Mễ An chẳng để ý tới lời nói của hắn, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn. Giờ vẫn ở ngoài đường, để người khác nhìn thấy cảnh tượng này không hay chút nào. Nhưng mà cô vốn không biết, con đường này thường ngày rất ít người đi.

\- Lăng Thượng Hàn, anh bị điên sao?

\- Ồ?

Dường như Mễ An đang thách thức sự chịu đựng của Lăng Thượng Hàn này rồi, hắn dùng tay mình giữ gáy cô lại rồi nhanh chóng cúi xuống hôn lên môi cô. Mễ An không ngờ hắn sẽ có những hành động như vậy, trong đầu cô bắt đầu hỗn loạn, chân tay cuống quýt phản kháng. Nhưng cô càng đẩy hắn ra thì càng bị hôn mạnh hơn.

Lăng Thượng Hàn không quan tâm khuôn mặt nhăn nhó vì khó thở của cô, hắn ra sức chiếm đoạt bờ môi đáng thương của cô, cứ như thể hút cạn môi cô rồi. Hơn nữa lưỡi hắn cứ thế mà càn quyét xong cô, không bỏ xót mọi ngóc ngách nào. Đột nhiên hắn dừng lại khi nhận ra đôi mắt cô từ lúc nào đã ngấn nước. Cô khóc rồi sao?

Bốp!

Cái tát không hề nhẹ giành cho Lăng Thượng Hàn, ngay cả Mễ An cũng không nghĩ mình sẽ ra tay mạnh như vậy. Tát Lăng Thượng Hàn xong khiến cô cảm thấy rất hối hận vì hành động của mình, nhìn hắn ôm một bên mặt mà cô cảm thấy xót xa.

Lăng Thượng Hàn ăn trọn cái tát của cô, hắn nhếch môi cười nhàn nhạt rồi nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Mễ An không biết nên làm gì cả, đầu óc cô trống rỗng:

\- Em...thật ra em không cố ý đánh anh đâu...

\- Được rồi, em không cần phải giả vờ quan tâm anh. Chúng ta từ nay nếu có tình cờ gặp nhau trên đường thì cứ coi như không quen biết. Em hài lòng rồi chứ, "em gái" ?