Học Tỷ Bộn Bề Nhiều Việc

Chương 17

"Thật đúng là đồ ngốc…" Tình cảm mãnh liệt đi qua làm Đồng Ngưng có chút hư thoát rũ rượi nằm ở trên giường, mang theo oán niệm trừng mắt với Đào Lễ. Đào Lễ tâm thần không yên, lập tức quỳ gối trước mặt Đồng Ngưng với hai tay tạo thành chữ thập tuyên thệ sẽ gánh vác:

"Thực xin lỗi a học tỷ! Thực xin lỗi… Tôi thật sự là nhất thời xúc động! Thật sự, không phải cố ý a không phải!"

Đồng Ngưng hai mắt nheo lại hàm ý: "Bệnh mới tin em."

"…" Đào Lễ quýnh lên chết đứng tại chỗ. Người ta còn không phải nhìn chị mỏi mệt như vậy, lại không có bộ dáng của kẻ đang cảm thấy an toàn mới thành tâm giải thích như vậy…

Đồng Ngưng thấy biểu tình một bộ ủy khuất của Đào Lễ, cảm thấy được nàng có chút đáng yêu, đưa tay nhéo nàng mềm mặt: "Để làm chi, hình như là tôi với em đều như nhau thôi, mất kiểm soát." Mặt Đào Lễ bị Đồng Ngưng lôi kéo như vậy đều nhanh chóng biến dạng, cộng với biểu tình ngơ ngác càng làm cho Đồng Ngưng thiếu chút nữa cười ra tiếng:

"Em tính quỳ như thế mãi sao?"

Đào Lễ hết chỗ nói rồi, thật sâu thở dài cúi đầu.

"Sao lại đột nhiên trở nên yểu xìu vậy?" Đồng Ngưng nghiêng đầu xem nàng.

"Tôi có chút không …cảm giác được chân thật của chị đây? Coi như đã xảy ra chuyện như vậy chị cũng không coi trọng…"

Nhìn thấy Đào Lễ một người ở nơi này giận dỗi, Đồng Ngưng mỉm cười đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực: "Đồ đần, muốn như thế nào mới là biểu tình chân thành đây?"

Đào Lễ bị Đồng Ngưng vây hãm trong mềm mại ở lồng ngực, hương thêm hoạt sắc khiến nàng loạn còn hơn lúc trong xe lái đi, chủ đề nghiêm túc như vậy trong lúc này thật có chút khó nói ra a.

"Tôi đối với em là chân tình." Đồng Ngưng vuốt ve tóc của Đào Lễ, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói.

Thanh âm của Đồng Ngưng cùng tối hôm qua ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, mà ngay cả hiện tại ưu thương trong mắt Đồng Ngưng cũng làm Đào Lễ trong lòng dịu đi đôi chút: "Không phải chị vì Thiên Trữ học tỷ mới tiếp cận em sao?"

"Tôi không phủ nhận. Chính là tôi hiện tại cũng không có biện pháp phủ nhận tôi thật sự yêu em, cho nên tôi mới có thể quyết định đem lần đầu tiên cho em…"

Đào Lễ nghe được câu này thân thể đột nhiên phản ứng mãnh liệt,vẻ mặt hốt hoảng cùng khoang miệng mở rộng đên ruồi bọ cũng tự do ra vào, lắp bắp: "Cái… Cái gì… Lần đầu tiên??!!"

Đồng Ngưng nhíu mày: "Đây là thái độ gì? Ngạc nhiên như vậy sao?"

"…"

"Cư nhiên còn bị cả tắc nghẽn ngôn ngữ? Uy!"

Đào Lễ trực tiếp ngã quỵ.

"…" Đồng Ngưng cũng hết chỗ nói rồi.

"Thật có lỗi, Đồng học tỷ, tôi thật sự không phải ý tứ kia…" Đào Lễ ở điện thoại đầu này luôn luôn giải thích.

Đồng Ngưng chỉ cầm bánh lái một tay, vừa lái xe vừa nói: "Vậy em là có ý gì? Không phải là cảm thấy được tôi rất phong lưu phóng khoáng sao? Không phải là cảm thấy được tôi không có chồng đã lăn lộn trên giường với rất nhiều người sao?"

"Thật không là ý tứ kia a… Ai…" Đào Lễ thực cảm thấy được giờ phút này chính mình thật sự là có miệng khó cãi. Nàng chỉ là cảm thấy được Đồng học tỷ xinh đẹp như vậy cả ngày bên người lại nhiều như vậy nam sinh vây quanh, hẳn là tình trường cao thủ nha…

Đồng Ngưng khó chịu nói: "Tốt lắm, tôi lái xe đâu, không nói."

"Chờ một chút thôi học tỷ!"

"Để làm gì, còn muốn nói gì nữa?"

"Tôi…" Đào Lễ gãi muốn xù hết đầu tóc, nghẹn nửa ngày cũng nghẹn không ra cái gì có tính xây dựng trong lời nói.

"Không nói tôi treo."

Đào Lễ thật sự là khóc không ra nước mắt: "Học tỷ, tôi…" Nói còn chưa xong, đột nhiên nghe được trong loa truyền đến một tiếng động va chạm rất lớn, "Cạch" một tiếng lúc sau nhanh liền nghe thấy thêm tiếng thắng gấp cùng bánh xe ma sát lợi hại trên đất. Đào Lễ bị thanh âm bất thình lình biến thành không hiểu ra sao, trong lúc nàng kịp phản ứng thời gian trong loa đã muốn truyện lại vài thanh âm nhiễu loạn.

Đào Lễ cứng người lợi hại.

Vừa rồi kia thanh âm đáng sợ là cái gì? Không biết… Không phải là…

Tai nạn xe cộ??

Nghĩ vậy Đào Lễ mạnh mẽ lao ra khỏi nhà, dép lê đá bay thiếu chút nữa trúng tới đèn hướng dẫn, áo khoác ôm ở trong tay hướng bậc thang đi xuống bước đi, hoả tốc chạy đến cửa tiểu khu bắt xe.

Nếu Đào Lễ khi đó còn có ý thức thì nhất định sẽ cảm phục bản thân thần kinh vận động đột nhiên trở nên như thế hoạt động tốt, lao xuống nhanh như vậy vẫn không sao, từ thang lầu thượng phi như bay vậy mà không tổn hao lông tóc gì.

Ngồi trên xe dọc theo đường về nhà của Đồng Ngưng trong khi mắt luôn luôn tìmxung quanh, đột nhiên chứng kiến một đám cảnh sát giao thông cùng xe cứu thương tụ thành một đoàn, Đào Lễ cơ hồ là gõ lên đầu tài xế xe taxi để cho hắn dừng xe.

Quăng tiền xong Đào Lễ chạy vội đến chỗ đông người vây quanh, nàng liếc mắt một cái liền thấy được Đồng Ngưng kia cỗ xe mini cooper bị đâm cho loạn thất bát tao dừng ở một bên. Đào Lễ xoay người thấy cứu hộ nhân viên đang đem một người bị vải trắng đắp nâng lên trên băng ca.

Đào Lễ hoàn toàn sững sờ nguyên tại chỗ, nhìn cái vải trắng phía trước dáng người có đường cong… Rõ ràng chính là nữ nhân a!

"Học tỷ!!" Đào Lễ hét lớn một tiếng chạy vội đi lên, dắt cáng mà bắt đầu khóc thiên địa cũng cảm động. Cứu hộ nhân viên nhíu mày mắng nàng: "Người này sắp chết rồi em đừng ở chỗ này chậm trễ sự! Đi qua một bên!"

"Cái gì? Sắp chết? Làm sao có thể! Học tỷ của ta… nàng…"

"Nhanh tránh qua đi!" Nhân viên Cứu hộ thật sự đem tay Đào Lễ bỏ ra, đóng cửa xe, "Ôi ôi" vang lên xe cứu thương thanh âm nghênh ngang rời đi.

Đào Lễ cảm thấy được hai chân đều nếu không phải mình, thân thể nặng đến làm cho hai chân của nàng khó có thể trụ vững

"Đều là bởi vì tôi… Đều là lỗi của tôi… Nếu không phải tôi luôn luôn cùng với chị gọi điện thoại thì chị cũng sẽ không xảy ra chuyện…" Đào Lễ toàn thân phát run, nước mắt lả tả roi xuống hai bên má.

Đào Lễ nức nở đến trước mặt chỉ còn lại một mảnh đen kịt, hoàn toàn không có phát hiện Đồng Ngưng đang đứng ở sau lưng nàng yên lặng nhìn nàng.

Đào Lễ một đường theo trên xe taxi lao xuống sau đó bay đến xe cứu thương gào khóc thảm thiết đến hiện tại một mình đứng ở ven đường khóc đều giống cái tiểu hài tử, Đồng Ngưng đều nhìn ở trong mắt, cảm thấy được vừa buồn cười lại ấm áp.

Tên ngu ngốc này!Người ta còn chưa có gì hết vậy mà cũng đi khóc… Nhưng khi nhìn nàng lại có thể vì chính mình khóc đến thươngtâm như vậy, cũng làm cho Đồng Ngưng có dũng khí xúc động muốn khóc.