Học Viện Vampire (Vampire Royal High)

Chương 44: Người Nắm Giữ Vận Mệnh Của 2 Đế Vương

Tất cả mọi người rời khỏi Cung điện và bước lên xe về Biệt Thự, trên xe ai nấy đều vui vẻ và hạnh phúc. Yui thì tựa đầu mình vào bờ vai vững chắc của Ray nhưng lại rất ấm áp. Haru và Shu thì nói chuyện với nhau, chí choé như trẻ con, đôi lúc thì lăn ra cười. Akiko thì nằm gọn trong lòng của Akai, còn Yuko và Hiro thì im lặng cùng nhau đọc tạp chí. Chỉ có riêng Rin, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn cùng với đôi môi không hề hiện ra một chút niềm vui. Còn Zen thì tựa lưng về phía sau, vừa trầm ngâm vừa mệt mỏi, thật không hiểu 2 người này đang nghĩ gì trong tâm trí mà lại lạnh lùng xa cách nhau như vậy!

Thời gian thì đang trôi, Rin - Zen liệu 2 người có biết rằng, chỉ cần quay lưng lại với nhau là 2 người sẽ không còn gặp lại nhau nữa không??? Thời gian sẽ đưa cả hai trở về như cuộc sống ban đầu, như vậy liệu có ổn hay không???? Liệu hai người có đau không khi không còn bên nhau??? Định mệnh có lẽ đang đùa giỡn với 2 người nữa rồi...

7 ngày...chỉ còn 7 ngày nữa mà thôi... Mọi việc sẽ ra sao nếu như 1 trong 2 người không ai dám mở miệng nói rằng họ cần nhau, yêu nhau... Thời gian còn lại quá ngắn ngủi...

———————————————————-—————

Mọi người trở về Biệt thự, sau đó liền tách ra, người nào về phòng nấy. Rin thẫn thờ, bước vào căn phòng vừa nhẹ nhàng nằm xuống chiếc giường trắng. Ánh mắt vô cảm nhẹ nhàng nhắm lại, đôi lúc tì lại chớp chớp vài lần, bỗng nhiên hàng mi đen chợt rũ xuống đôi mắt thiên thần, đôi môi nhỏ nhắn khẽ run lên

Trong lòng cô đau quá, phải làm sao anh mới hiểu được tình cảm cô dành cho anh đây??? Phải làm sao, anh mới có thể hiểu được cô cần anh, yêu anh nhiều như thế nào??? Vì anh mà bao nhiêu người khao khát muốn được anh, ngay cả những vị tiểu thư xinh đẹp, những vị bá tước quyền quý anh còn không thèm để ý, thì tôi là cái gì chứ!!!!??! Không là gì cả,..chỉ là 1 con người lạc lối vào thế giới Vampire, và để rồi định mệnh dẫn lối tôi đến anh!!! Phải chăng là để nhìn anh, tôi chỉ muốn được bên anh,..liệu điều đó có quá khó cho anh??!! Nhưng, thậm chí 1 câu nói, anh cũng không nói với tôi, luôn thu mình vào trong một thế giới khác, một thế giới tôi không tài nào có thể với tới được... Liệu rằng, từ khi Yumi đi, trái tim anh đã chết không??!!

Anh là 1 thiên thần trắng, trong vỏ học của một Vampire. Một con người thấp hèn như tôi sao có thể sánh với anh được, trong khi anh đã quá xa tôi..Nhưng tôi biết rằng 1 thứ không bao giờ thay đổi trong tôi...Đó chính là Tình Yêu tôi dành cho anh – Zen. Tình yêu của một con người..dành cho một Vampire...

Chìm sâu vào trong giấc ngủ, hàng mi đen cong trên gương mặt kiều diễm, thật xinh đẹp...nhưng gương mặt ấy lại hiện lên nỗi buồn khó mà tả được

Zen bỗng đi tới bên giường của Rin và ngồi xuống, bàn tay to khỏe khẽ chạm nhẹ vào gương mặt xinh xắn và mềm mại, ánh mắt đỏ khẽ dao động...

Những lúc như vậy, tôi chỉ muốn được ôm em thật chặt vào lòng, nói cho em biết tình cảm mà tồi dành cho em.. Em khiến trái tim băng giá này dao động, khiến cho đôi mắt này không thể rời khỏi em.., mỗi khi nhìn thấy em ở bên người con trai khác, tôi như muốn tức điên lên và muốn dành em lại..muốn em chỉ là của riêng tôi mà thôi...Nhưng tôi lại không có quyền đó....., tôi thật là hèn nhát phải không, không thể nói lên tình cảm mà tôi dành cho em..nhưng tôi hứa rằng, sẽ đến lúc tôi sẽ nói hết bài những tình cảm của mình cho em biết. Cho đến lúc đó, xin em đừng rời bỏ tôi,... Trái tim này..đã thật sự thuộc về em rồi..Rin à...

Đôi mắt Rin khẽ lay động, vài giọt nước động trên đấy, khiến Zen khẽ giật mình, lau đi những giọt nước ấy và mỉm cười "Ta sẽ không để người nào cướp em khỏi ta...Ta yêu em..Người Con Gái Cảu Riêng Ta" Đôi môi anh chạm vào đôi môi nhỏ nhắn của Rin, ánh mắt khẽ nhắm lại...một nụ hôn nồng nhiệt khiến cho Rin không thể nào tỉnh lại...

–––––-––––—––––––––————–––

"Rin dậy thôi nào" Yui mở rèm cửa ra, ánh chiều ta hiện ngày càng rõ trên bầu trời

Rin chợt tỉnh dậy khi nghe tiếng gọi của Yui "Mọi người đâu???"

"Bọn nó xuống dưới hết rồi, nhanh thay đồng phục đi" Yui cột rèm cửa gọn gàng, đặt bộ đồng phục xuống rồi xuống nhà

Rin đứng dậy, bước vào nhà tắm, có lẽ như những giọt nước nóng làm cô tỉnh táo hơn, mái tóc trắng muốt ướt đẫm, đôi mắt thất thần nhìn ra cửa sổ

Rin bước xuống với mái tóc thả xuống tự nhiên, bồng bềnh với mùi hương thật dễ chịu. Nhìn xung quanh, căn nhà đã yên vui hơn hẳn, không còn yên tĩnh như trước nữa. Bọn họ đã thay đổi thật rồi, khác xa với lúc bọn nó lần đầu bước vào, lúc ấy sự yên lặng như bao trùm lấy nơi này, khiến cho bọn nó chỉ muốn rời khỏi nơi này...nhưng giờ thì chẳng ai muốn cả, vì những người họ yêu thương đều ở đây cả rồi...Nhưng rồi sẽ được bao lâu đây?!!! Rồi bọn nó cũng sẽ rời khỏi nơi này và phải xa cách những người bọn nó yêu, phải quên đi những kỷ niệm về năm tháng ta ở bên nhau. Bọn nó không bao giờ muốn điều đó xảy ra,..không muốn nghĩ, chỉ biết rằng hãy hạnh phúc nhất khi còn có thể...

"Rin, xuống rồi sao???" Giọng Haru vang lên trên cầu thang. Và như thường lệ câu trả lời là cái gật đầu. Rin chợt thả mình xuống chiếc ghế Sofa dài, đôi mắt như muốn lẩn trốn khỏi đôi mắt của Zen, người ngồi đối diện cô, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhắm lại

"Nhanh lên, chúng ta cần phải đến Học viện nữa" Ray cầm trên tay ly trà thảo dược nóng

"Được" Cả bọn hấp tấp chuẩn bị cắp sách rồi lên xe tới Học viện. Chiếc xe đỗ lại, bọn hắn và bọn nó bước xuống

Bọn hắn đi vào trường, bọn nó thì theo sau. Bỗng nhiên 1 đám nữ sinh từ đâu chạy tới, bám dính lấy bọn hắn và đá tụi nó ra không một chút thương tiếc

"Ouch!" Rin díu mắt, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của mình (bởi vì đám nữ sinh đó xô đẩy nhau khiến cho Rin va cánh tay xuống đất)

"Em không sao chứ, Rin??!" Một giọng nói ấm áp vang lên

Rin chợt nhìn lên "Kenji, là anh sao??"

"Đứng dậy nào.." Anh đưa đôi tay mình trước mặt Rin, cô vui vẻ nắm lấy và đứng lên

"Cảm ơn anh!!" Cô nhẹ nhàng mỉm cười

"Em không sao là tốt rồi" Kenji nhìn Rin và nở nụ cười ấm áp, khiến cô nàng khẽ dao động

"Nhưng mà..." Bỗng nhiên luồn sát khí nồng nặc bỗng xuất hiện xung quanh cô, hàng ngàn ánh mắt sắc bén như muốn đâm chết cô không thương tiếc

"Đi theo tôi" Kenji nháy mắt, cầm lấy tay cô và đưa cô đi

Zen bỗng quay lại, lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của hai người. Xem ra Kẹni đang muốn chọc tức anh đây!!!!

"Buổi tiệc khiêu vũ hôm qua thật vui phải không???" Kenji vừa nói vừa đi tản bộ trong khuôn viên của trường

"Dạ..." Rin ngước lên cười nói

"Câu hỏi của tôi, em sẽ trả lời phải không???" Kẹni dừng lại, đứng trước mặt cô

"Kenji..E-em,.."Rin ngập ngùng trả lời

CÁC BẠN ƠI!!! MÌNH ĐÃ TRỞ LẠI RỒI ĐÂY!!!! XIN LỖI VÌ MÌNH ĐÃ KHÔNG THỂ RA CHƯƠNG MỚI ĐC, MÌNH MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM. MÌNH THẬT SỰ XIN LỖ CÁC BẠN RẤT NHIỀU, VÌ NHÀ MÌNH XẢY RA NHIỀU SỰ CỐ VỚI NHAU NÊN MÌNH KHÔNG THỂ RA CHƯƠNG MỚI...

MÌNH THẬT SỰ RẤT XIN LỖI CÁC BẠN. GOMENASAI~~!!!😥😥😥😥😓😓😓😔😔😔

Mong rằng các bạn thông cảm và tha thứ cho mình....và sẽ tiếp tục ủng hộ mình...Mình chỉ mong vậy thôi🙂🙂😊☺️Aligatou~~