Học Viện Vampire (Vampire Royal High)

Chương 45: Tình cảm Của Rin

"K-kenji, em..." Rin ngập ngừng không biết rằng phải trả lời như thế nào????! Không dám từ chối bởi vì anh lúc nào cũng ấm áp, cũng dịu dàng và luôn cho cô cảm giác thật an toàn. Là 1 Đế Vương nhưng anh luôn gần gũi với mọi người và lúc nào cũng giản dị, dễ gần không một chút kiêu ngạo hay lạnh lùng, có lẽ vì thế mà ai cũng quý mến anh. Cô chỉ muốn như thế này mãi thôi, cô sợ, sợ rằng nếu cố trả lời anh thì mối quan hệ này sẽ không còn nữa mất...!!??..Anh là một người con trai tốt–Kenji!! Nhưng em phải làm sao để cho anh hiểu được tình cảm của em đây??! Anh hoàn toàn khác với Zen, lúc nào cũng vui tươi, ấm áp chứ không lạnh lùng, nhưng tình cảm em dành cho anh chỉ là một người Anh trai mà thôi.....

"Không sao, em không cần trả lời ngay bây giờ đâu..Tôi sẽ đợi em, đợi đến ngày em chấp nhận tôi" Kenji nở nụ cười tươi như ánh mắt trời, đôi mắt nhìn sâu vào trong ánh mắt của Rin, cô cũng ngạc nhiên không kém rồi nở nụ cười trở lại

Thật ra, em biết không Rin, tôi rất muốn nghe câu trả lời của em là gì???? Tôi muốn biết rằng trong lòng em đang nghĩ về ai, em yêu ai, em cần ai???!! Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi lại thấy  ình càng yêu em nhiều hơn nữa, tôi đã bị em mê hoặc từ những giây phút đầu tiên, khi nhớ tới hình ảnh của em, nụ cười của em, lòng tôi khẽ dao động.....Dường như định mệnh đã cho tôi gặp được em và yêu em.. Vì thế tôi không thể để hắn dành được em, cướp em khỏi tôi vì em là người con gái của riêng tôi, chỉ riêng tôi mà thôi!!!!!! Cuộc sống của tôi đã từng rất vô vị và lạnh lẽo từ khi mẫu thân qua đời, tôi luôn sống khép mình vào một thế giới lạnh lùng vừa tưởng chừng như tôi không thể nào thoát khỏi được nhưng khi gặp em – Ánh sáng ấy một lần nữa đã đến với tôi, cứu vớt tôi khỏi thế giới ấy, người đã khiến tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên, sự mãnh mẽ, lạnh lùng và xinh đẹp ấy của em đã khiến tôi say mê. Và bây giờ tôi đã có hy vọng để sống tiếp, để tiếp tục tồn tại vì em...Chỉ vì em mà thôi!!!!! Trái tim này đã quá yêu em rồi, và tôi sẽ không để cho kẻ nào cướp em khỏi tôi!!!! HÃY TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU CỦA TA NHÉ–RIN!!! TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU CỦA DARKNESS!!!! TA YÊU EM!!VÀ TA SẼ DÙNG MỌI THỦ ĐOẠN CHỈ ĐỂ CÓ ĐƯỢC EM MÀ THÔI!!! ĐỂ CÓ ĐƯỢC EM, TA SẴN SÀNG HY SINH MỌI THỨ!!!!

–––——————————–——————-–——————

Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, kết thúc giờ học đầu tiên, các học sinh như đàn ong vỡ tổ chạy xuông canteen, vừa đi vừa tán chuyện với nhau. Cả lớp đều xuống canteen nhưng chỉ còn mình Rin thì ở lại trong lớp, thật là quái lạ làm sao cô lại không thấy Zen đâu cả, chỉ là vừa hết tiết thôi mà sao anh ta lại đi đâu nhanh đến thế??!!!

Không nghĩ ngợi gì nữa, Rin đứng dậy tay cầm bản nhạc và từ từ đi đến phòng nhạc, nhẹ nhàng tiến đến cây đàn Piano đen bóng, không có một chút bụi bẫm. Có vẻ như cây đàn này đã được lau chùi rất cặn kẽ bởi cô thanh nhạc.

Rin mở to cánh cửa sổ ra, những làn gió mát làu vào trong căn phòng nhạc làm cho những tấm rèm đung đưa nhau. Rin khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống ghế, đặt bản nhạc xuống, đôi bàn tay cô chạm nhẹ vào những phím đàn, bỗng đôi bàn tay đi chuyển nhanh như thoắt, từng âm thanh phát ra làm cho người nghe cảm thấy thật dễ chịu và mê hoặc. Từ nhỏ, cô đã được mẹ dạy chơi đàn piano, cô đã nỗ lực rất nhiều, những âm thanh đầu phát ra của cô rất tệ, dù cố gắng cố gắng đến mấy vẫn không được, và cô đã muốn từ bỏ nó cho dù mẹ có nói điều gì chăng nữa. Đến một ngày, khi cô đi ngang qua căn phòng nhạc, cô đã nhìn thấy mẹ, à không phải là Thiên Thần mới đúng!!!!!! Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm cửa và phản chiếu lên mặt bà, khiến cho khuôn mặt ấy lại càng rực rỡ, với chiếc váy trắng muốt dài, mái tóc nâu dài khẽ đung đưa theo làn gió mát, ánh mắt khẽ nhắm lại tận hưởng những âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo và sâu lắng....Bà lúc này không khác gì một Thiên Thần trắng bay xuống dưới trần giang này. Lúc ấy, bố cô bỗng đi ngang qua, một nụ cười bỗng hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng...

"Quả là một thiên thần trắng..phải không Rinna???" Ông nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn vợ mình đắm đuối

"Thiên thần???" Rin nhìn ông khó hiểu nói

"Mẹ con từ lâu đã rất giỏi về Piano cả khả năng ca hát, mẹ con từng là hội trưởng của Câu lạc bộ Âm nhạc của cả trường. Không những thế mẹ con còn dành được rất nhiều giải thưởng danh giá về Piano, tiếng đàn của cô ấy nhẹ nhàng mà sâu lắng như những ánh nắng ban mai tinh khiết vậy. Mẹ con như một ngôi sao trong bầu trời đêm tối của ta, mẹ con là ánh sáng là ngọn đèn đưa ta thoát khỏi cuộc sống trước đây của ta..., chính vì tiếng đàn của mẹ con đã dẫn lối cho ta đến mẹ con, 1 người con gái dịu dàng, hiền lành và thuần khiết giống như một thiên thần... Và điều đó đã khiến ta yêu mẹ con sâu đậm như vậy..." Vừa nói ông vừa ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những kỷ niệm, những khoảng thời gian ngọt ngào trước đây

Lúc đó cô chợt hiểu ra rằng mẹ đã cố gắng như thế nào để có thể như ngày hôm nay, để có thể có được tiếng đàn dịu nhẹ, sâu lắng và mê hoặc lòng người đến thế nào. Cũng có khi tiếng đàn đã dẫn dắt ta đến với nhau, khiến cho ta yêu nhau sâu đậm như bố và mẹ cô vậy, từ đó cô luôn cố gắng và kết quả là cô đã có được tiếng đàn say đắm tâm hồn người như bây giờ....

Mỗi lần chơi đàn là niềm vui đối với cô. Mỗi khi cất tiếng hát, cô luôn muốn gửi đến cho 1 người nào đó..Bản nhạc này là những tình cảm mà cô đã gửi gắm vào nó, tình cảm cô dành cho 1 người con trai lạnh lùng, 1 người cô chỉ dám nhìn từ xa mà thôi...

Anh à,... Bài hát này, anh hãy nghe hết nhé!!! Em muốn nói, muốn nói rất nhiều điều với anh, và bài hát này là tình yêu em dành cho anh!! Em muốn anh hiểu được tình cảm của em đối với em, để anh có thể biết rằng...em yêu anh đến dường nào....

"Yume nadara dore hodo Yokatta deshou"

"Imada ni anata no koto so yume in Miru"

"Wasureta mono wo tori in kaeru you ni"

"Furubita omoide no hokori wo harau"

"Modoranai shiawase ga are koto wo"

"Saigo ni anata ga oshiete kureta"

"Iezu ni kakushiteta kurai kako mo"

"Anata ga inakya eien ni kurai mama"

"Kitto mou kore ijou kizustuku Koto nado"

"Ari wa shinai to wakatte iru"

"Ano hi no kanashimi sae ano hiro kurushimi sae"

"Sono subete wo aishiteta anata to tomo ni"

Tiếng hát và dòng nhạc hoà lẫn vào nhau, tạo thành một bản du dương thật đẹp, khiến người nghe không muốn đi cũng như không muốn nó kết thúc. Giọng hát ngọt ngào, sâu đậm của Rin như từ từ đi sâu vào tâm hồn người khác...Một bài hát thật buồn cũng thật sâu lắng...Dừng lại, cô chợt nở nụ cười, nếu như anh có thể nghe được thì tốt biết mấy??!! Ánh mắt ngưng lại trên những phím đàn, mái tóc trắng muốt bay trong gió hình ảnh lúc này của cô không khác gì mẹ mình,... Hai thiên thần được tạo hoá ban tặng sắc đẹp và tài năng tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm...