Hội Nữ Sinh

Chương 4: Chương 3

* * *

Trưa nắng gắt.

Tại Sở Cảnh Sát quận Xuân Nghiêm.

Anh cảnh sát trẻ Khang Lâm kéo ghế ngồi xuống, mở quyển sổ ghi chép trên bàn, ngẩng đầu, tay xoay cây bút bi.

-Ai trong số các cô là người đầu tiên phát hiện xác Châu Thanh Thanh?

Bội Trân, Y Linh và Tuyết Nghi nhìn nhau.

Tuyết Nghi lên tiếng, giọng run run:

-Là... tôi.

Khang Lâm bấm viết, vừa ghi vừa hỏi tiếp:

-Họ tên của cô là gì? Cô có quan hệ gì với nạn nhân và hai người còn lại?

-Tên tôi là Ngôn Tuyết Nghi... Ba chúng tôi và Thanh Thanh là bạn thân, cùng học lớp 12B, trường trung học Xuân Nghiêm.

Khang Lâm nhìn Tuyết Nghi:

-Cô có thể kể lại việc mình đã phát hiện nạn nhân chết như thế nào...?

Tuyết Nghi cúi mặt, bấu chặt tay vào váy, ngân ngấn nước mắt:

-Sáng hôm nay, tôi rất lo lắng khi không thấy Thanh Thanh sang nhà rủ tôi đi học như mọi khi. Nên tôi đã đến nhà cô ấy xem thế nào. Vì là bạn thân nên tôi biết chìa khóa sơ-cua cô ấy hay đặt dưới chậu kiểng. Tôi lấy nó mở cửa vào... Đi khắp nhà gọi vẫn không thấy Thanh Thanh lên tiếng trả lời, tôi vào nhà vệ sinh vì nghĩ cô ấy đang sửa soạn đi học.

Thật khủng khiếp... Tôi thấy Thanh Thanh ngồi trong bồn tắm, mắt trợn ngược, miệng há hốc. Cô ấy đã chết từ bao giờ...

Tuyết Nghi xúc động kể và khóc rất nhiều.

Anh cảnh sát tiếp tục hỏi:

-Và sau đó, cô đã gọi cho bạn mình là Y Linh và Lưu Bội Ngọc?

Tuyết Nghi lau nước mắt:

-Không... Là họ tự đến, vì...

Tuyết Nghi lo lắng, nhìn Y Linh và Bội Ngọc.

-Vì sao?? -Khang Lâm đốc hỏi.

Bội Ngọc chồm tới, hét lớn, đầy đau đớn và phẫn nộ:

-Vì chúng tôi nhận được tin nhắn của tên chó đó!! Tên khốn... đã giết Thanh Thanh của chúng tôi!!

Anh cảnh sát yêu cầu Bội Ngọc giữ bình tĩnh và thuật lại sự việc.

Y Linh lên tiếng trả lời thay:

-Khoảng 7h kém, tôi và Bội Ngọc đang trên đường đến trường cùng nhau. Điện thoại của cả hai đồng thời nhận được tin nhắn từ số điện thoại của Thanh Thanh. Một tin nhắn hình. Mở lên xem thì thấy rõ ràng là khuôn mặt của Thanh Thanh, nhưng trông rất kì dị, đáng sợ! Gọi lại thì không thể kết nối, chúng tôi vội đến nhà cô ấy... Thế là gặp Tuyết Nghi đang hoảng loạn và khóc ngất...

Khang Lâm ghi chép rồi hỏi thêm:

-Sao cô Bội Ngọc lại có suy nghĩ tin nhắn ấy được một người khác gửi, mà không phải là Thanh Thanh?

Bội Ngọc bức xúc:

-Ban đầu tôi còn nghĩ là trò đùa của Thanh Thanh bày ra. Nhưng khi thấy dòng chữ phía cuối tấm hình thì tôi linh cảm cô ấy đã bị sát hại!

Khang Lâm nhướn người, vẻ chú ý, đặt bút sẵn:

-Vậy, dòng chữ đó là gì?

-Hãy Đền Tội - 24112. -Bội Ngọc đáp.

-Nó có nghĩa là gì? -Khang Lâm quan sát thái độ của cả ba.

Y Linh khẽ lắc đầu:

-Chịu! Chúng tôi nhận được tin nhắn và đến nhà Thanh Thanh ngay, đâu có thời giờ suy nghĩ. À, tôi có lưu đây, để tôi mở cho anh xem...

Cô mở khóa chiếc cặp, lấy di động ra, bấm vào hộp thư đến...

-Quái lạ! Tôi nhớ có lưu nó... -Y Linh chau mày, quay sang Bội Ngọc- Chắc tao lỡ xóa rồi quên mất. Lấy điện thoại mày ra coi có lưu không?

Bội Ngọc ậm ừ rồi lục điện thoại trong ba lô ra, tra hộp thư đến...

-Sao kì vậy, của mình cũng bị mất luôn rồi!? Rõ ràng là đã lưu... -Cô loay hoay bấm tới bấm lui.

Tuyết Nghi nhìn Khang Lâm bằng đôi mắt ướt đẫm:

-Xin anh giúp chúng tôi... Đây không phải là tai nạn đâu. Nạn nhân Vương Khả Ân chết tại trường Xuân Nghiêm hai ngày trước cũng là bạn của tụi tôi. Cô ấy cũng chết ngạt trong nước, và có khuôn mặt kì dị như thế đấy! Anh xem, hẳn không phải là tai nạn đâu, chắc chắn có người đã cố tình hãm hại họ...

Anh cảnh sát trẻ thoáng bối rối.

Suy nghĩ giây lát, Khang Lâm đứng dậy, chìa danh thiếp cho Tuyết Nghi và hai người bạn:

-Đây là danh thiếp của tôi. Có số của Sở Cảnh Sát quận và điện thoại của tôi, cần gì các cô cứ liên lạc. Buổi thẩm vấn tới đây thôi, tôi sẽ cố gắng giải quyết vụ này. Cảm ơn các cô đã hợp tác.

* * *