Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 49: 49 Chỉ Có Thể Là Anh

Căn phòng ngủ rộng lớn lại trở về với vẻ yên tĩnh.

Mai Thư ngẩng đầu nhìn bóng đèn điện sáng trưng, cô không nghĩ bản thân cũng có ngày gặp những chuyện phi lý thế này.

Nghĩ cũng đúng, bình thường làm gì có người lại cầu hôn cô chỉ sau ba lần gặp gỡ.

Huống chi Duy Thành không phải là có vấn đề gì đặc biệt, anh thậm chí lại còn rất hoàn hảo.

Mai Thư không biết tình cảm của Duy Thành lớn tới cỡ nào mà khiến cho anh phải dụng tâm đối với cô đến thế.

Anh chấp nhận dùng vỏ bọc của người yêu cũ để nhanh chóng lấy được cảm tình từ cô, sắp xếp rất nhiều chuyện chỉ để không cho cô biết sự thật.

Nếu nói là giận, Mai Thư cũng rất tức giận.

Người đàn ông đó rõ ràng là đã lừa dối cô rất nhiều chuyện.

Nhưng đồng thời cô cũng phát hiện ra, tình cảm của hai người bọn họ bây giờ hoàn toàn không liên quan gì đến Quốc Huy.

Quốc Huy đã mất rất lâu rồi, Mai Thư cũng là sau khi Duy Thành để lộ con người thật mới yêu anh ấy, vấn đề của bọn họ vốn dĩ chỉ là không hiểu lòng nhau mà thôi.

Không được! Mai Thư không muốn để hiểu lầm chồng chất hiểu lầm.

Duy Thành vẫn luôn tưởng rằng trong lòng cô không hề có anh, anh ấy còn sợ mất cô đến mức muốn giấu đi giấy chứng nhận kết hôn.

Nghĩ vậy, Mai Thư liền lập tức xoay người đuổi theo người đàn ông đó.

Nhưng cô cũng biết anh đã đi rất lâu rồi, chỉ sợ là giữa lúc sắp giao thừa thế này, Mai Thư không biết tìm anh ở đâu.

Sự thật là cô vốn không cần tìm.

Người đàn ông ấy không hề bỏ đi, Mai Thư vừa bước ra khỏi nhà liền thấy anh đang ngồi tựa lưng vào bức tường ngay cạnh cửa ra vào.

Duy Thành nghe thấy tiếng mở cửa liền theo phản xạ ngẩng đầu.

Anh hơi ngạc nhiên nhìn Mai Thư một lúc, mãi rồi mới chịu đứng lên.

"Em cứ tưởng lại phải đi khắp nơi tìm anh cơ đấy." Sau khi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau tới chán, Mai Thư lên tiếng trước bằng một giọng đầy oán trách.

"Anh từng nói rồi, những lúc anh phát điên thì em không cần phải quan tâm anh.

Anh kiểu gì cũng sẽ tự quay về tìm em thôi."

Duy Thành vươn tay vén mấy sợi tóc mái đang xoã ra cho cô gái nhỏ.

"Con người không thể sống nếu thiếu trái tim.

Trái tim đã cất ở chỗ em rồi, anh còn có thể đi đâu được đây?"

Vừa dứt lời, Duy Thành lập tức bị một thân thể lao tới đè nặng.

Anh vì bất ngờ nên hơi loạng choạng lùi về phía sau vài bước, khi định thần trở lại liền đỡ lấy cô gái nhỏ trong lòng, mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn đứng im để cô ôm chặt.

Đây là lần đầu tiên Mai Thư chủ động với anh.

Mai Thư siết lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, đầu tựa vào lồng ngực anh nhỏ giọng.

"Anh có muốn lấy lại trái tim em cũng không cho đâu."

Nghe thấy vậy, Duy Thành bất giác ngơ ngẩn.

Cho đến khi người đàn ông ấy hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Mai Thư, anh lập tức không chần chừ gì nữa mà ôm chặt lấy cô.

"Anh không lấy lại nữa, em từ giờ phải chịu trách nhiệm bảo quản nó."

***

Sau khi đứng ở ngoài cửa một lúc, Mai Thư cảm thấy hơi lạnh.

Hai người bọn họ chẳng khác gì hai đứa ngốc cả, tự nhiên khi không lại đứng ngoài trời ôm nhau.

Duy Thành nghe Mai Thư bày tỏ cảm xúc thì bật cười.

"Hay là chúng ta đứng đây đón giao thừa luôn?"

"Anh hâm hả?" Cô gái trong lòng Duy Thành ngẩng đầu liếc xéo anh.

"Muốn cùng nhau đóng băng sao?"

Người đàn ông lại được thêm một trận cười sảng khoái.

Rốt cuộc, hai kẻ ngốc bọn họ cũng chịu vào nhà.

Bây giờ mới là tám giờ tối, còn gần bốn tiếng nữa thì đến giao thừa.

Duy Thành nói rằng trước đó anh toàn về quê nên không cúng giao thừa tại nhà riêng, hai người bọn họ cũng chẳng còn việc gì khác ngoài ngồi chờ năm mới đến.

"Anh có cảm thấy mỗi lần chúng ta cãi nhau đều làm hoà rất nhanh không?"

Mai Thư điểm qua vài hình ảnh trong đầu, lần giận nhau lâu nhất của hai người họ cũng chỉ tròn bốn ngày.

Duy Thành rót cho Mai Thư một ly sữa ấm rồi đặt nó trên bàn.

Anh ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh cô gái nhỏ, thấp giọng nói.

"Không phải như vậy rất tốt sao?"

Mai Thư ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy người đàn ông này nói cũng rất có lý.

"Thật ra ngày hôm đó… em biết được một số chuyện về anh ấy nên mới buồn bã như vậy…"

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà tiếp tục lên tiếng làm rõ chuyện này.

"Anh ấy không chỉ là mối tình duy nhất mà còn là ân nhân cứu mạng của em, em thừa nhận rằng em rất khó có thể quên được sự tồn tại của anh ấy.

Nhưng em đảm bảo với anh, tình cảm này không còn là tình yêu nam nữ nữa…"

Mai Thư đã suy nghĩ rất kỹ, cô cảm thấy bản thân nhất định phải nói hết ra một lượt, để sau này chuyện về Quốc Huy sẽ không còn là vướng mắc của Duy Thành nữa.

"Em đang giải thích với anh à?"

Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, đáp lại anh là cái gật đầu khe khẽ.

"Anh hiểu ý em mà.

Anh tin em." Duy Thành mỉm cười.

"Cậu ấy đã cứu em thì cũng là ân nhân của anh, sau này chúng ta không nhắc đến chuyện cũ nữa, cũng không để chuyện cũ trong lòng, được không?"

Mai Thư tiếp tục gật đầu thật mạnh, dù gì đi nữa cô cũng muốn sống cho tương lai chứ không phải sống trong quá khứ.

"Vậy bây giờ em vẫn là em, anh vẫn là anh.

Anh không cần phải làm hình bóng của bất cứ ai cả, người em muốn ở bên cạnh chỉ là anh thôi."

Thật ra khi nói câu này, Mai Thư chỉ có ý muốn bảo Duy Thành không cần giữ cái vỏ bọc mấy lâu nay trước mặt cô nữa.

Nhưng mà tới lúc nói xong xuôi, Mai Thư lại cảm thấy như kiểu cô vừa tỏ tình với anh vậy.

Quả nhiên người đàn ông có vẻ rất hài lòng với lời nói vừa rồi của Mai Thư.

Anh cúi đầu khẽ cười, cánh tay bất chợt vươn ra kéo cô gái vào lòng, rất tự nhiên mà đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

Giống như mấy lần trước, Duy Thành ôm hôn Mai Thư một lúc rất lâu.

So với hai lần đầu tuân theo bản năng và cảm xúc, lần này kỹ thuật của người đàn ông tiếp tục khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.

Cho đến khi tỉnh táo một chút, Mai Thư phát hiện bản thân đang bị Duy Thành đè dưới ghế sofa, bàn tay của anh trên eo cô cũng bắt đầu không còn an phận nữa.

Mai Thư không phải là một cô gái nhỏ mới ngoài hai mươi ngây thơ trong sáng nữa rồi, cô thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo giữa hai người bọn họ.

Tuy vẫn còn hơi hồi hộp nhưng cô cũng không phản kháng, bàn tay đặt trên vai người đàn ông hơi siết chặt rồi chờ đợi.

Duy Thành rời khỏi đôi môi mềm mại, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đang nhắm chặt mắt.

Anh khẽ bật cười, cúi xuống hôn lên trán Mai Thư, hết mực dịu dàng mà hỏi.

"Em đang sợ à?"

Giọng nói có chút khàn khàn vang lên bên tai, Mai Thư mở mắt liền bắt gặp ánh nhìn đầy sương mù của Duy Thành dành cho mình.

Cô nhanh chóng lắc đầu.

"Vậy tại sao cả người đều cứng đờ ra thế này?" Người đàn ông tiếp tục hỏi.

Nghe vậy, Mai Thư khẽ nhúc nhích điều chỉnh lại vị trí của mình.

Cô hít sâu vào một hơi rồi lại thở ra thật mạnh, đôi bàn tay vòng qua cổ người đàn ông, rất nghiêm túc mà nói với anh một câu.

"Em không sao, chúng ta… tiếp tục đi."

Duy Thành lần này bật cười lớn: "Bây giờ sao? Em chắc chứ?"

Tiếng cười của người đàn ông khiến Mai Thư mặt đỏ tía tai.

Cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường đối diện, còn hơn ba tiếng nữa mới tới giao thừa.

Cô tiếp tục hít sâu.

"Em cảm thấy bây giờ đã là lúc thích hợp rồi… Với cả, còn nhiều thời gian… chắc là vẫn kịp…"

Mai Thư không biết cái mặt cô đã phải dày thêm bao nhiêu lớp khi nói ra được câu này.

Cô thật lòng chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống đất, nghe câu kia của cô cứ như gấp gáp lắm vậy.

Cũng may là người đàn ông không cười nữa, anh chỉ cúi đầu chạm nhẹ lên đôi môi còn sưng đỏ của cô gái.

"Lúc nào em cảm thấy không ổn có thể nói với anh."

Nghe câu này, Mai Thư thầm nghĩ, liệu chỉ cần cô nói thì anh sẽ dừng lại được chắc?

Quả nhiên, Duy Thành vừa hôn cô vừa ậm ừ lên tiếng: "Thật ra em nói thì anh biết thôi chứ anh sẽ không dừng lại đâu."

Mai Thư đen mặt, giơ tay cấu người đàn ông kia một cái để trả thù.

Nhưng như vậy thì mới đúng là bản chất của Duy Thành, cô biết được anh chính là điển hình của kiểu người lưu manh giả danh lịch thiệp.

"Thích cấu lắm sao? Yên tâm đi, lát anh sẽ cho em cấu anh thoải mái."

Và thế là chiếc sofa trở thành chiến trường đầu tiên của cặp vợ chồng trẻ.

Trong lúc mê man, Mai Thư nghe rõ người đàn ông cúi đầu thì thầm vào tai cô một câu.

"Em hãy nhớ, dù là hiện tại hay sau này, chồng của em chỉ có thể là anh.".