Hôn Đủ Chưa

Chương 12: Án treo chưa phá

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Tô Mộ Tinh rất nhanh đã về tới nhà.

Tiểu khu Thang Thần là khu chung cư cũ tuổi đời mười mấy năm, gồm bảy tầng, mỗi tầng có hai hộ sinh sống. Ban đầu, căn nhà của Tô Mộ Tinh vốn do mẹ cô là Tô An đứng tên. Sau khi Tô An qua đời, nó liền được sang tên cho Tô Mộ Tinh.

Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang bị hỏng khiến cả đoạn đường tối đen như mực. Mấy hôm trước đã liên lạc với bên bất động sản, vậy mà hai ngày rồi cũng không một người tới sửa.

Tô Mộ Tinh sờ soạng đi đến trước cửa, móc chìa khóa chuẩn bị cắm vào ổ, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Không phải đến từ cầu thang bộ, cũng không phải là từ thang máy mà từ hướng ngược lại, ở lối đi phía bên trong đang tới gần.

Trong lòng Tô Mộ Tinh đột nhiên căng thẳng, các tế bào toàn thân đều căng chặt lên, chìa khóa trong tay cắm thế nào cũng không khớp với ổ khóa. Hành lang vắng vẻ phá lệ đột ngột vang lên những tiếng lách ca lách cách của kim loại va chạm nhau.

Tiếng bước chân dừng lại phía sau cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao trùm, sống lưng Tô Mộ Tinh bắt đầu lạnh toát.

Đối diện là nhà dì Trương nhưng tuần trước đã tới nhà con gái chơi nên bây giờ chẳng ai ở nhà, có gọi cũng vô ích.

Cô đột nhiên xoay người, huých tay phải về phía sau, đối phương nghiêng người tránh đi, cánh tay dài vươn ra bắt lấy tay cô.

Tô Mộ Tinh cuống lên, duỗi chân đá về phía hạ bộ người đàn ông. Đối phương phản ứng mau lẹ, một tay khác chế trụ cẳng chân cô.

Theo đó, anh ta lưu loát buông chân phải cô ra rồi lại nắm lấy tay cô, xoay ngược người cô về phía sau, bước một bước lớn về phía trước áp người con gái lên vách tường.

Tô Mộ Tinh lại lần nữa đưa lưng về phía anh ta, bị ấn ở trên tường, còn ăn luôn cả một miếng vôi trát tường.

"...."

Người đàn ông phía sau cường thế còn mang theo mấy phần cao cao tại thượng, trên áo khoác cuốn theo mùi mồ hôi nồng đượm che giấu vị thuốc lá nhàn nhạt quanh người.

Bộ não Tô Mộ Tinh chết máy.

Trong bóng tối, người đàn ông bỗng nhiên nở nụ cười, ngay sau đó buông tay phải Tô Mộ Tinh ra, "Mệnh căn tử cũng dám đá?"

(Mệnh căn tử là hình ảnh ẩn dụ để chỉ hậu bối được yêu quý nhất hoặc những sự vật quan trọng liên quan đến sự sống và cái chết. Trong trường hợp này là đang ám chỉ chỗ đó của đàn ông.)

Người đàn ông tiếp tục nói: " Dạy em thuật phòng thân đều trả lại hết cho anh rồi hử?"

Đầu óc Tô Mộ Tinh khởi động lại, cô xoay người, nỗi sợ hãi tan biến, những bất mãn bấy lâu nay rốt cuộc lại bùng phát, tàn nhẫn muốn đá vào háng người đàn ông.

Tô Mặc nghiêng người né tránh: "Còn đá tiếp sao?"

Thái độ của Tô Mộ Tinh chẳng vui vẻ gì: "Đá thế mới đáng đời."

Đầu lưỡi Tô Mặc chạm nhẹ quai hàm, không tiếng động cười cười: "Đừng trách anh không nhắc nhở em, đến lúc đó coi như anh không so đo với em thì chị dâu em cũng sẽ liều mạng với em đấy."

"..." Trong lòng Tô Mộ Tinh không phục, ấm ức nói: "Ai bảo anh nửa đêm thế này còn đi dọa người!"

Tô Mộ Tinh vừa mới điều chỉnh lại trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng, còn thật sự cho rằng bị lưu manh giữ lấy.

Tô Mặc lí lẽ hùng hồn: "Ai bắt em nửa đêm mới về nhà."

Tô Mộ Tinh ngụy biện: "Đi làm!"

Tô Mặc cúi đầu ngửi ngửi người cô, trực tiếp vạch trần: "Nói dối."

"Mũi chó" Tô Mộ Tinh vụиɠ ŧяộʍ khinh bỉ, cô quay người mở cửa, đứng ở huyền quan cởi giày.

Cửa sổ phòng khách chưa đóng, trong bóng đêm sâu thẳm, rèm cửa màu xám đón từng đợt gió nhè nhẹ cuốn lên, trên bàn trà tư liệu nằm rải rác, đều là bản thảo phỏng vấn mấy ngày nay, cô còn chưa có thời gian chỉnh sửa bởi trong tay vẫn chồng chất một đống việc.

Tô Mộ Tinh đi chân trần tới trước cửa sổ đóng chặt cửa lại, thoáng chốc cả căn phòng đều trở nên tĩnh lặng.

Tô Mặc thay xong giày, khom lưng xách đôi dép lê tới gần Tô Mộ Tinh đặt xuống: "Dưới đất lạnh."

Tô Mộ Tinh xỏ dép lê, đem tư liệu đã thu thập được xếp thành một chồng còn dùng cốc nước chặn lên.

"Sao anh lại ở đây?"

Tô Mặc là anh họ cô, nhà cậu cô định cư ở Đồng Châu thuộc tỉnh Lâm, kì thật cũng không thể nói là định cư, vốn cả gia đình họ Tô chính là người Đồng Châu, mẹ đẻ của cô, Tô An, học đại học ở An Thành, sau đó lại gả cho Diệp Lộ vì thế ở lại An Thành luôn.

Tô Mặc lớn hơn cô sáu tuổi, học đại học ở học viện cảnh sát, hiện làm việc tại đại đội hình cảnh thuộc công an thành phố Đồng Châu, năm ngoài vừa được thăng cấp chi đội trưởng. Công việc thường ngày bận rộn, thời gian gặp nhau không nhiều, vào ngày nghỉ lễ Tô Mộ Tinh sẽ quay về Đồng Châu, nhà Tô Mặc cũng xem như là người thân duy nhất của mẹ Tô ở bên ấy.

Lần trước gặp nhau cách đây mấy tháng, cô ở huyện Nham xảy ra chuyện, được Lộ Diệp đón về An Thành dưỡng thương, cả nhà cậu đều đến, Tô Mặc dù công việc bận rộn như vậy cũng cố dành ra một ngày tới thăm, vốn dĩ từ nhỏ quan hệ của hai người đã rất tốt.

Tô Mặc ngồi xuống sofa, "Có một vụ án nằm ngoài phạm vi trực thuộc, cần hợp tác với cảnh sát bên này nên đến đây công tác."

Cô quay người đi vào phòng bếp lấy nước, thấy ấm nước trống trơn bèn thêm nước vào rồi cắm phích ấm điện.

"Đến khi nào vậy? Thế nào mà đứng bên ngoài?"

Một tay Tô Mặc day day mi tâm, "Đến được vài ngày rồi, nhiều việc quá không có thời gian qua đây, hiếm khi mới có đêm nay kết thúc công việc sớm nên đến thăm em."

Anh liếc Tô Mộ Tinh một cái, tiếp đó lại cúi đầu thở dài: "Không ngờ ai đó chẳng có lương tâm vứt anh trai mình ngoài cửa uống gió tây bắc, bản thân lại chạy đi chơi bời bay nhảy."

Tô Mộ Tinh vặn hỏi: "Anh không có điện thoại à?"

Tô Mặc rất có lí lẽ: "Hết pin."

"..."

Ngón tay Tô Mặc đẩy đẩy cốc thủy tinh trống không: "Ngay cả ngụm nước còn chẳng có."

"Muốn bia không?"

"Cũng được."

Tô Mộ Tinh mở tủ lạnh lấy hai lon bia, ngồi xuống sofa đơn bên cạnh anh, "Tuần trước mua cho anh một bộ quần áo, ban đầu định vài ngày nữa sẽ gửi tới chỗ anh."

Tô Mặc mở nắp lon, mỉm cười: "Làm sao em biết anh về đây tắm rửa?"

Tô Mộ Tinh cười giả tạo: "...Anh tồi lắm."

Tô Mặc: "..."

Một nhóm đồng nghiệp Đồng Châu các anh ở tại nhà khách cơ quan, tắm rửa phải xếp hàng, anh muốn quay về thăm Tô Mộ Tinh sớm một chút, bèn dứt khoát về thẳng đây luôn, ở nhà mình bao giờ chẳng thoải mái hơn ở nhà khách.

Tô Mặc đi vào tắm.

Sau khi sôi nước, Tô Mộ Tinh đem pha hai cốc trà nhưng nghĩ tới nửa đêm uống không dễ ngủ lại đổ đi, mở lò vi sóng làm nóng hai cốc sữa bò, đem nước sôi còn thừa đổ lại vào ấm.

Cô nghĩ nghĩ, tới trước phòng tắm gõ cửa.

Tiếng nước ào ào từ vòi sen dừng lại, Tô Mặc chẳng có tí đứng đắn nào: "Đừng có nhìn trộm nhá."

Tô Mộ Tinh trợn mắt phẫn nộ: "Đói chưa? Nấu mì gói cho anh nhé?"

Tô Mặc: "Được đấy, cho thêm hai quả trứng nữa."

Rất nhanh rồi Tô Mặc cũng đi ra, vừa đúng lúc Tô Mộ Tinh bắt đầu vớt mì trong nồi.

Tô Mặc cầm đôi đũa ăn uống hồ hởi, vừa ăn vừa phàn nàn, "Nấu lâu quá, hơi nát đấy."

Tô Mộ Tinh ngồi đối diện anh, không lên tiếng, chống đầu nhìn anh ăn.

Đến cả canh Tô Mặc cũng uống hết, bát tô sứ trắng tinh nhìn thấy cả đáy, anh gác đũa sang một bên, khoanh hai tay đặt lên bàn, "Nói đi."

Tô Mộ Tinh chớp mắt: " Làm sao anh biết em có lời muốn nói?"

Tô Mặc nói: "Xem anh ăn cơm chẳng bằng em lướt Weibo còn thú vị hơn."

Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Anh đừng quá xem nhẹ bản thân."

"Chính là như ý em đó."

"..."

Tô Mộ Tinh đem sữa đã làm nóng đẩy đến gần Tô Mặc, "Anh trai à,"

Ngón trỏ của Tô Mặc đang gõ mặt bàn, đợi Tô Mộ Tinh tiếp tục, cái người này rất ít khi gọi anh là anh trai, một khi đã gọi nhất định chẳng phải chuyện gì tốt lành.

Tô Mộ Tinh: "Em muốn xem hồ sơ vụ án của mẹ em năm đó."

Tô Mặc cũng đoán được tám, chín phần, anh nói: "Anh không đủ thẩm quyền."

Tô Mộ Tinh nói: "Dù sao anh vẫn sẽ có cách."

Động tác gõ xuống mặt bàn của Tô Mặc ngừng lại, "Trong bất cứ trường hợp nào, cho dù anh có thể xem, cũng không thể cho em xem." Đây là nguyên tắc, Tô Mộ Tinh không phải là người của Bộ Công an, anh không thể phá vỡ quy củ.

Tô Mộ Tinh rũ tầm mắt, nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người.

Tô Mặc trông mà không đành lòng: "Tiểu Mộ, cô đã mất sắp mười năm rồi, em cũng nên buông xuống đi."

Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn về phía Tô Mặc, chẳng hề hé môi.

Tô Mặc đem chiếc bát tô trước mặt đẩy về phía trước một cái, một chiếc đũa gõ vào mép bát, "Chưa no."

Tô Mộ Tinh thật muốn cầm chiếc tô gõ lên trán tên đàn ông kia, cô lãnh đạm trả lời: "Tự đi mà nấu."

Tô Mặc cười làm lành: "Anh là anh trai em đấy."

"Anh họ thôi."

"..."

Tô Măc nhìn Tô Mộ Tinh, anh cũng coi như là hình cảnh già rặn kinh nghiệm, ánh mắt mang theo sự tỉ mỉ kĩ càng, Tô Mộ Tinh bị nhìn chăm chú đến phát hoảng, đẩy ghế ra đi tới bồn rửa bát cọ nồi, nước chảy không xối trôi hết dầu mỡ, cô liền bóp thêm một vài giọt tinh chất tẩy rửa, sau đó đổ thêm nước vào nồi lần nữa, vặn mở bếp. Nhà cô thuộc khu chung cư cũ nên chưa được lắp đặt hệ thống ống dẫn khí gas như các khu chung cư hiện đại.

Phải đợi mất một lúc, Tô Mộ Tinh đứng dựa vào bồn rửa bát chờ nước sôi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cô nói: "Anh ơi, em muốn hẹn hò yêu đương."

Tô Mặc nghe những lời này mà sửng sốt, tầm nhìn của anh dừng ở thân hình đối diện: "Lâm Thâm?". Năm ngoài Lâm Thâm về nước, trước đây khi Tô Mộ Tinh nằm viện anh từng gặp cậu ta một lần ở cổng bệnh viện.

"Không phải anh ấy."

Cơ thể Tô Mặc ngả ra sau dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau kê sau đầu, "Cũng tốt", anh biết bao nhiêu năm nay, Lâm Thâm vẫn luôn là một cái hố trong tim Tô Mộ Tinh.

Anh nhếch đuôi lông mày, hướng về Tô Mộ Tinh cười cười: "Đẹp trai không?"

"Đẹp trai."

Tô Mặc vỗ đôi bàn tay to lớn một cái, "Vậy thì tốt."

Khóe miệng Tô Mộ Tình kéo thành một độ cong rạng ngời.

Tô Mặc nhướng mày, "Sinh hoạt thì sao, có được không?"

Tô Mộ Tinh nghẹn lời.

Tô Mặc cười hì hì, "Đừng trách anh trai không nhắc nhở em, chưa thử qua dài ngắn tốt xấu thế nào đã nói ngay đến chuyện tình cảm, đến lúc không phù hợp, đừng tìm anh khóc nhè đấy..."

Tô Mộ Tinh cười không nổi, khóe miệng cô co rúm, "Hiện nay, tiêu chuẩn của cảnh sát nhân dân đều cao như thế à?"

Tô Mặc chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Còn không phải vì anh sợ em sẽ chịu thiệt thòi."

"..."

Trong lòng Tô Mộ Tinh có chút không thoải mái, thân làm phụ huynh thì nên thấu hiểu một vài nội dung tương đối có chiều sâu nhưng cũng không phải là cái kiểu chiều sâu này chứ, tốt xấu gì cũng nên hỏi chuyện mang tính hình thức một chút kiểu như công việc, nhân phẩm.

Đôi mắt dài của cô hơi nheo lại, "Anh có phải là anh trai em không?"

"Anh họ thôi."

"..."

Tô Mặc ăn xong bữa khuya, làm tổ trên sofa chơi trò chơi, Tô Mộ Tinh vào phòng ngủ cho khách trải giường chiếu, mới trải được một nửa, Tô Mặc đứng ngoài phòng khách gọi cô, nói là vừa nhận được điện thoại, ở đồn cảnh sát tạm thời có việc gấp, anh phải lập tức đi ngay.

Tô Mộ Tinh ra huyền quan tiễn anh, Tô Mặc không đợi thang máy lên tới đã chạy xuống cầu thang bộ rồi.

Tô Mộ Tinh quay về phòng cho khách trải nốt giường cho xong rồi trở lại phòng mình định ngủ một giấc. Căn phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ nho nhỏ, vậy mà cô nằm nhắm mắt cả nửa tiếng nhưng hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Cô từ trên giường bò dậy, tiến vào phòng tắm mở vòi nước, vốc lấy vài vốc nước lạnh vỗ lên mặt, lại ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, diện mạo cô khá giống mẹ, lớn lên đã giống Tô An tới bảy phần.

Tô Mộ Tinh kéo khăn lông bên cạnh lau lau mặt, rời phòng ngủ đi sang phòng sách, cô đẩy ghế ra ngồi xuống, nghiêng người kéo ngăn kéo dưới cùng bàn làm việc, lấy ra một túi văn kiện nhưng đồng thời vô tình làm tung cả một tờ báo cũ.

Nó đã qua chỉnh lí rồi, chỉ còn là một mảnh hình vuông, thân giấy ố vàng, các chữ cũng mờ nhạt nhưng phần tiêu đề chữ lớn màu đen thế mà lại vẫn bắt mắt y như cũ.

Tô Mộ Tinh nhìn đến thất thần.

Cũng phải, Tô Mặc nói không sai, mười năm rồi nhưng phàm là có chỗ trống để xoay xở để thương lượng thì cũng sẽ không đi tới nông nỗi như bây giờ.

Án treo chưa phá, hung thủ tiêu dao.

Hà Nội, 20/10/2020

Nhà có ông anh họ cực phẩm ghê, 

hỏi thăm bạn trai của em một lần là đúng trọng điểm luôn ớ

Bí mật năm ấy ra sao, liệu bức màn sẽ được vén lên như thế nào?

Trans: Phương Nhược Vũ

Chọn ngày hôm nay đăng bản dịch chương mới xem như phúc lợi nhân ngày Halloween

Chúc các bạn đón ngày lễ Halloween vui vẻ nha!!!

Yêu thương(^_^)