Hôn Đủ Chưa

Chương 20: Đùi to lắm

Ban ngày ra ngoài phỏng vấn về hạng mục cải tạo một ngôi làng trong thành phố, cả đoàn người kết thúc công việc phỏng vấn, Tô Mộ Tinh không về đài mà đi thẳng đến đại đội hình cảnh thành phố.

Đến sớm hơn mười lăm phút so với thời gian đã hẹn, sau khi giải thích lí do, một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi dẫn cô đến phòng làm việc của Quý Nham, "Sếp, phóng viên Tô đến rồi."

Ban đầu mặt Quý Nham còn đang sa sầm suy nghĩ về vụ án, nhìn thấy Tô Mộ Tinh, vẻ mặt anh mới ôn hòa đi, "Tiểu Tô à."

Người đã đưa đến, đồng chí cảnh sát dẫn đường đóng cửa lại rất quy củ và lui ra, Tô Mộ Tinh đi vào trong, cất tiếng chào: "Anh Quý Nham."

Quý Nham, anh ấy không có anh chị em nào, mỗi lần nghe người ta gọi mình là anh trai thì trái tim dễ chịu vô cùng, anh cười nói: "Tiểu Tô vẫn xinh như thế nhỉ." So với tên anh trai mặt đen của em thuận mắt hơn nhiều.

Tô Mộ Tinh kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Anh Quý Nham vẫn..."

Vẫn cái gì đây? Vẫn đẹp trai như thế đi! Quý Nham cười hì hì đợi Tô Mộ Tinh khen anh.

Tô Mộ Tinh nhìn người đối diện, giọng ngây thơ vô tội: "Anh Quý Nham vẫn độc thân nhỉ?"

Quý Nham: "..." Quả nhiên là anh em, lòng dạ đen tối y như nhau.

Tô Mộ Tinh ngước mắt lướt một vòng quanh bàn làm việc, toàn là những chồng tư liệu hồ sơ vụ án, cô không để lỡ thêm thời gian của mọi người nữa, trực tiếp đề cập đến vấn đề tiết mục phỏng vấn, Quý Nham cũng không phải là người lề mề, hai người thảo luận nghiêm túc hơn nửa tiếng, rất nhanh đã đạt được nhận thức chung.

Đội cảnh sát cho phép tổ chương trình ghi hình những vụ án phù hợp để đưa lên truyền hình, căn cứ vào tính chất không giống nhau của các vụ án mà lựa chọn thực hiện hai mô thức là ghi hình thực địa phát trực tiếp và ghi hình rồi phát lại sau khi sự việc xảy ra.

Tô Mộ Tinh gập quyển sổ ghi chép lại, "Vậy đến lúc đó anh Quý Nham trực tiếp liên hệ với em là được rồi, bọn em sẽ đi phỏng vấn ngay từ thời điểm đầu tiên."

Quý Nham gật đầu, sảng khoái nói: "Được, không vấn đề gì."

Tô Mộ Tinh liếm môi, cười nói, "Anh Quý Nham, có nước uống không? Nói mà khát khô cổ rồi."

Một tay Quý Nham vỗ lên đầu mấy cái, hơi xấu hổ, "Em xem trí nhớ của anh này, anh lấy cho em đây." Dứt lời, anh đứng dậy đi đến bình nước uống cạnh đó, lấy cốc giấy dùng một lần rót nước cho Tô Mộ Tinh.

Mất mấy chục giây, anh bưng cốc giấy qua, Tô Mộ Tinh đẩy ghế ra đứng lên nhưng không vững nên cơ thể ngả về phía trước, xô một cái vừa khéo đập vào đối phương, lật đổ cốc giấy, cả cốc nước văng hết lên áo sơ mi của Quý Nham, thấm ướt sũng một mảng lớn trước ngực anh.

Tô Mộ Tinh đứng tử tế rồi thấy hổ thẹn ghê gớm: "Ngại quá, mới rồi...em đứng không vững." Cô hoảng hốt dùng tay áo giúp Quý Nham lau vệt nước.

Quý Nham bèn lùi về sau, hoàn toàn không để bụng, "Không sao, em đừng làm ướt quần áo mình."

Tô Mộ Tinh nhíu mày, lại vội vàng tìm khăn giấy trong túi xách muốn lau giúp anh, trái lại làm Quý Nham có chút ngại ngùng, anh phủi phủi quần áo, "Anh đi thay bộ quần áo là xong, phòng thay đồ có để lại quần áo để tắm rửa, em đợi anh tí, xong ngay đây."

Tô Mộ Tinh áy náy gật đầu, Quý Nham bước nhanh rời đi, cửa văn phòng khép lại, Tô Mộ Tinh nghiêm mặt, con ngươi khẽ động, tầm nhìn rơi xuống những tập hồ sơ vụ án ngay ngắn trên bàn.

. . . . . .

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Tô Mộ Tinh mở cửa văn phòng đi ra cùng lúc Quý Nham kịp thay xong áo sơ mi đã trở lại, cô cười hỏi: "Sao chẳng thấy anh trai em vậy?"

Quý Nham ngừng một chút, nói: "Tô Mặc à, đi điều tra đương sự rồi."

Đôi mắt Tô Mộ Tinh như có tia sáng xẹt qua, giương khóe môi: "Vậy phải làm phiền anh Quý Nham rồi, giúp em đưa cái này cho anh ấy."

Quý Nham bật cười ha ha, "Quần sịp hả? Cái thằng ngốc nghếch đó!"

Tô Mộ Tinh cũng cười cười, vươn tay vào túi lấy đồ, buổi sáng trước khi đi phỏng vấn cô đã qua siêu thị mua, cô lần mò mãi, rút trong túi ra một nắm màu đỏ, đặt vào tay Quý Nham.

Quý Nham buồn cười chết mất, "Cái thằng Tô Mặc này cợt nhả muốn chết, vậy mà lại bảo em mua cho nó màu đỏ!"

Tô Mộ Tinh không tiếp lời, Tô Mặc chưa biếи ŧɦái đến mức yêu cầu màu sắc, chỉ là cô cảm thấy màu này hợp lắm.

Quý Nham không nhịn được, nắm hai góc quần sịp, run rẩy trải ra giơ lên cao đánh giá.

Tô Mộ Tinh: "..."

Quý Nham tự độc thoại, hừ, vẫn chỉ có anh là mặc được số to.

Tô Mộ Tinh nghiêng đầu sang một bên, dời tầm nhìn ra phía sau, bỗng nhiên mắt nhìn đăm đăm giống như nhìn thấy cái gì ghê gớm lắm.

Cách đó sáu bảy mét, Hứa Thanh Nhiên đang đứng, tầm mắt mơ hồ lưu lại trên người cô, nhưng liền đó lại dịch chuyển, anh hơi cúi đầu nói điều gì đó với nhân viên cảnh sát đứng kế bên, cách một khoảng hơi xa nghe không rõ nội dung nói chuyện, sau đấy, đôi chân dài của anh rảo bước xuống cầu thang.

Tô Mộ Tinh có phần nôn nóng, "Anh Quý Nham, em đi trước nhé." Nói xong cô chạy về phía cầu thang ở đầu bên kia.

Quý Nham thu động tác, nhét quần sịp vào túi áo khoác, "Đi à, không cùng ăn bữa tối sao?"

Tô Mộ Tinh phất tay với anh, không ngoảnh đầu lại, "Không đâu, lần sau em mời anh Quý Nham ăn cơm."

Tô Mộ Tinh đi xa rồi, vượt khỏi tầm mắt, Quý Nham cuối cùng cũng có thể thở phào, đối diện với Tô Mộ Tinh anh vẫn luôn cảm thấy có chỗ không được tự nhiên.

Mười năm trước, anh còn chưa làm đội trưởng đội hình cảnh thành phố, trong vụ án của Tô An, anh là cảnh sát hình sự thuộc tổ chuyên án, vụ án bắt cóc hào môn năm ấy chấn động một thời, mẹ con Tô Mộ Tinh bị trói ba ngày bặt vô âm tín, ngày thứ tư bọn bắt cóc tống tiền liên hệ yêu cầu tiền chuộc với mức giá trên trời, sau khi Diệp Lô chuẩn bị xong tiền chuộc thì phía cảnh sát cũng bắt đầu can thiệp, vốn dĩ hành động của bọn họ không chút sơ hở nhưng khi đuổi đến nơi, tên cầm đầu bọn cướp thế mà đã tử vong một cách li kì, cũng không tìm thấy mẹ con Tô Mộ Tinh, hai ngày sau, Tô Mộ Tinh được người ta đưa đến cấp cứu ở bệnh viện số hai, thi thể của Tô An được tìm thấy trong một hang núi, liên quan đến một vụ án lừa gạt buôn bán người liên tỉnh rất lớn xảy ra vào lúc bấy giờ. Tô An bị chết oan uổng do bọn bắt cóc gϊếŧ con tin vô cớ.

. . . . . . . . . .

Rất nhanh Tô Mộ Tinh đã đuổi kịp Hứa Thanh Nhiên, ở lưng chừng cầu thang, giọng cô lanh lảnh: "Bác sĩ Hứa, anh đừng hiểu lầm nhé, tuy rằng em mua quần sịp cho anh ấy nhưng em trong sạch mà."

Hứa Thanh Nhiên chẳng bắt lời, nhấc chân tiếp tục đi xuống cầu thang.

Tô Mộ Tinh cuống cuồng theo sau, tiếp tục giải thích: "Cũng không phải là mua cho anh ấy, là mua cho anh trai em, bác sĩ Hứa anh nhất thiết không được hiểu lầm đâu."

Cô dừng một lát, thở một hơi, có chút ấm ức nói: "Sao mà cẩu huyết thế chứ, anh lại nhìn thấy em mua quần sịp cho người đàn ông khác."

"..."

Bước chân Hứa Thanh Nhiên tạm ngừng, liếc mắt quét qua người phụ nữ kế bên, lạnh nhạt nói: "Vệc gì mà tôi phải hiểu lầm?"

Tô Mộ Tinh đứng ở mép ngoài cầu thang, bên phải người đàn ông, cô hơi ngửa mặt, khóe miệng lan tràn, nụ cười chúm chím, "Vậy vì sao anh phải chạy?"

Mí mắt Hứa Thanh Nhiên rũ hờ hững, ánh mắt liếc xuống, chẳng có cảm xúc gì, mở miệng: "Tôi chạy sao?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, giọng nói ẩn chứa ý cười, "Đúng mà, lúc nãy anh vừa thấy em đã quay người đi mất."

Rõ ràng Hứa Thanh Nhiên không muốn tranh luận với người phụ nữ vô cơ gây rối này, anh bình tĩnh nói: "Chỉ vậy mà cô cho rằng tôi đang chạy." Đôi chân dài của anh lại sải bước đi xuống, trong hành lang vang vọng từng tiếng từng tiếng bước chân.

Tô Mộ Tinh coi ba bậc thành một bậc mà nhảy xuống, mất mấy giây đã chắn trước mặt Hứa Thanh Nhiên, hai người cách nhau bậc tam cấp, "Vì sao bác sĩ Hứa phải đến cục cảnh sát thế?"

Hứa Thanh Nhiên bị ép đứng lại, anh nâng mí mắt nhìn Tô Mộ Tinh, người phụ nữ đứng ở góc phải phía dưới anh, một tay đặt trên tay vịn cầu thang, cứ nhìn anh không chớp mắt.

Đêm qua, phòng cấp cứu tiếp nhận bệnh nhân tai nạn xe, giá trị bộ trang phục của người này không hề nhỏ, nhưng mấy người bạn đưa anh ta đến sao mà đều trông giống như lưu manh du côn, lúc đó anh đã để mắt tới, phẫu thuật xong, bệnh nhân được chuyển đi, đến nửa đêm, đám người này lại cầm dao xông vào phòng bệnh, bệnh viện báo cảnh sát, mới hay là đám người đâm thuê chém mướn hành hung người ta, đến tai nạn xe cũng là âm mưu dàn dựng, mấy người đó lo lắng người kia chưa chết hẳn thì không lấy được tiền, bèn đến bệnh viện lần nữa, ca phẫu thuật tối qua do anh tiến hành, khi xảy ra sự việc lại đúng lúc ở hiện trường nên đến phối hợp điều tra.

Anh không định giải thích nhiều, nói đơn giản: "Tiếp nhận điều tra."

Tô Mộ Tinh cho rằng anh dính líu đến vụ án gì rồi, cô đẩy đầu lưỡi vào giữa hai hàm răng khẽ cắn: "Bác sĩ Hứa, em với đội trưởng đội điều tra hình sự ở đây là chỗ quen thân lắm, anh trai em cũng là đội trưởng, là kiểu mà rất lợi hại ấy."

Hứa Thanh Nhiên nhấc đôi hàng mi, "Cô định nói gì?"

Tô Mộ Tinh giơ chân phải bước lên một bậc, cô hướng về phía người đàn ông hất hàm.

Hứa Thanh Nhiên chẳng hiểu ra làm sao, anh rũ mắt nhìn người phụ nữ đưa chân phải đến, giữa hai lông mày nhíu lại thành một đường ẩn hiện.

Tô Mộ Tinh nhếch khóe mắt, "Bác sĩ Hứa, em phát hiện anh đúng là ngốc vô cùng đấy."

Sự nhẫn nại của Hứa Thanh Nhiên gần như dần kiệt quệ, đôi đồng tử đen láy hơi híp lại, cũng không nói gì, tư thế nhấc chân muốn đi.

Tô Mộ Tinh không thừa nước đục thả câu nữa, một tay cô vỗ vào đùi mình, cực kì kiêu ngạo: "Mau mau ôm lấy đùi em đi! Ôm đùi em, em sẽ cho anh đi cửa sau."

Hứa Thanh Nhiên: "..." Nét tươi cười trên mặt Tô Mộ Tinh càng đậm, thần thần bí bí nói: "Kì thực có một biện pháp còn tình thú hơn đấy."

Hứa Thanh Nhiên khẽ vuốt lông mày, tự thân vận động đi xuống tầng.

Tô Mộ Tinh bám theo nhịp chân anh, cất giọng nói: "Hoặc là hai chúng mình phát sinh tư tình mờ ám đi, anh trai em chắc chắn sẽ giúp anh!"

"..."

Đáy mắt Hứa Thanh Nhiên lay động, tiềm tàng cảm xúc phức tạp, thế nào mà lại có người mặt dày thế kia, đã nói phụ nữ đều làm từ nước, nhưng cái người bên cạnh này e là được trát từ xi măng mất, thực tình anh không chịu được nữa rồi, bước chân khựng lại, quay đầu chạm phải ánh mắt Tô Mộ Tinh, bình thản gọi một tiếng: "Tô Mộ Tinh."

"Vâng!" Tô Mộ Tinh đáp rất giòn giã, cô giơ một ngón tay phải lên với người đàn ông, mở lời trước: "Bác sĩ Hứa, em có một yêu cầu, anh có thể kéo em ra được không?"

Đầu lông mày Hứa Thanh Nhiên bắt đầu hơi nhíu lại, nghe chẳng hiểu gì, vô thức hỏi ngược lại: "Kéo ra?"

Tô Mộ Tinh duỗi cổ, ngượng ngùng ho nhẹ một cái: "...từ trong danh sách đen ấy."

Hứa Thanh Nhiên chợt nghĩ đến cuộc gọi hôm qua, bất giác thấy giật hai bên thái dương, người phụ nữ cầm điện thoại gào lên với anh, câu trước là trăng hôm nay to thật, câu sau đã rất bon miệng mà nói ngực của em càng to hơn.

Tô Mộ Tinh liếm khóe môi, tiếp tục nói: "Khóa một đêm rồi, trong đó tịch mịch cô đơn lắm."

Hứa Thanh Nhiên giương khóe mắt, trên môi vương ý cười, "Giang Lạc cũng ở trong đấy, cô có thể nô đùa với cậu ta."

"..." Mẹ nhà anh chứ thật là săn sóc chu đáo quá mà.

Tô Mộ Tinh nghẹn họng, rất lâu, mới tìm lại được âm thanh của mình, cô cười khan hai tiếng, "Hai người thì đến đấu địa chủ cũng chẳng đủ bộ ấy,...Anh kéo em ra đi..nhé."

Hứa Thanh Nhiên không lập tức tiếp chuyện, anh quan sát Tô Mộ Tinh hồi lâu một cách ý vị sâu xa, chân anh bước về sau một bước, nghiêng mình tới phía người phụ nữ, bốn mắt nhìn nhau, hai người cách nhau một khoảng rất gần, cánh tay anh vươn ra, ngón tay thon dài nhéo má người bên cạnh, theo một cách không lấy gì làm dịu dàng lắm, sau đó lại thả tay, gương mặt nhỏ mịn màng nõn nà của cô ấy phút chốc ánh lên mấy vết rồi tản ra đỏ hây hây.

Bỗng chốc, anh ngậm cười mủm mỉm, giọng sảng khoái, còn ra chiều tiếc nuối: "Tôi còn tưởng làm bằng sắt cơ đấy."

"..."

Hà Nội, 5/3/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ