Hôn Đủ Chưa

Chương 8: Ôm ấp

Hứa Thanh Nhiên cũng chú ý đến Tô Mộ Tinh bên kia, anh liếc cô một cái, chẳng tiếp lời, bước chân vững vàng như bay đi về phía đồn cảnh sát.

Tô Mộ Tinh chạy chầm chậm theo sau Hứa Thanh Nhiên, lúc này cô mới chú ý đến chiếc xe cứu thương dừng ngoài cổng chính đồn cảnh sát. 

Xe của bọn họ chỉ có thể đỗ ở bên ngoài nhưng xe cứu thương có thể trực tiếp đi vào.

"Bác sĩ Hứa, sao anh lại đến đây?" Người nói chuyện là bác sĩ cấp cứu bên đó.

"Tôi nhận được điện thoại của y tá trưởng nói tìm được bệnh nhân rồi." Hứa Thanh Nhiên giải thích đơn giản một câu, "Tình hình bệnh nhân như thế nào?"

Khoảng năm giờ chiều, khi y tá muốn đổi thuốc cho bệnh nhân giường số 17 thì phát hiện bệnh nhân biến mất, lúc đó anh đã tan làm rồi đang trên đường về nhà, nhận được điện thoại lập tức quay đầu xe trở lại bệnh viện. 

Bệnh nhân giường 17 là do anh phụ trách, anh là bác sĩ chủ trị, tình hình của bệnh nhân không ổn. Mấy phút trước, phòng cấp cứu lại nhận được cuộc điện thoại gọi cấp cứu 120 của người nhà bệnh nhân, anh liền trực tiếp đến đồn cảnh sát.

"Không tốt lắm, vừa nãy tim bị ngừng đập tạm thời." Trên trán bác sĩ cấp cứu lấm tấm mồ hôi, "May mắn là chúng tôi đã sớm có chuẩn bị, điều động xe đến ngay lúc đó."

Hứa Thanh Nhiên lên xe cứu thương, nhìn qua điện tâm đồ, tầm mắt rơi vào cáng cứu hộ, "Về bệnh viện."

"Tiểu Mộng! Tiểu Mộng làm sao vậy!" Diệp Mộ Đình từ trong đồn cảnh sát chạy bổ ra ngoài, hai cảnh sát theo sát phía sau tay chân nhanh nhẹn khống chế cậu ta.

"Bây giờ anh không thể đi!"

Tô Mộ Tinh nhìn Diệp Mộ Đình, cô đột nhiên không rõ tình huống là như thế nào.

"Tiểu Mộng làm sao vậy! Tiểu Mộng có sao không!" Mặt Diệp Mộ Đình mảng xanh mảng tím, cậu ta gầm lên, hốc mắt đỏ bừng.

Cửa xe cứu thương đang muốn đóng lại, Tô Mộ Tinh thấy thế liền bất chấp chặn một tay lên cửa xe, "Bác sĩ Hứa, cô ấy thế nào rồi?"

Hứa Thanh Nhiên lườm cô một cái, ngữ khí cực lạnh, "Tạm thời không chết được."

Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu với bác sĩ cấp cứu bên kia, đối phương lập tức đứng dậy đẩy nhẹ tay Tô Mộ Tinh ra, hung hãn sập cửa xe lại.

Xe cấp cứu rất nhanh rời đi.

Diệp Mộ Đình suy sụp ngồi xuống đất, trên mặt toàn là nước mắt.

"Đồng chí cảnh sát, tôi là chị của cậu ấy, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Tô Mộ Tinh chạy đến bên cạnh Diệp Mộ Đình, kéo cánh tay đỡ cậu đứng dậy, "Bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."

"Cậu ta là em cô?" Nói chuyện là một vị cảnh sát mặc cảnh phục phía bên tay trái, anh ta đánh giá Tô Mộ Tinh vài lần, "Đi vào rồi nói."

Tô Mộ Tinh kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống, Diệp Mộ Đình cũng ngồi bên cạnh, cậu hung hăng lau  mặt, trong mắt ngập tràn vẻ xấu hổ.

(Ghế đẩu là một loại ghế ngồi không có chỗ dựa lưng và tay vịn, có thể có 3, 4 hoặc là 5 chân)

Tô Mộ Tinh nhìn xung quanh, có bốn người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế chờ ở bên kia, người nào người nấy đều để kiểu tóc đầy cá tính, trên cánh tay xăm đen kịt một mảnh.

Trong lòng cô đã có suy đoán, cô lấy thẻ căn cước đưa cho vị cảnh sát ghi chép, vẫn là thành thành thật thật hỏi một câu, "Đồng chí cảnh sát, tôi là chị của Diệp Mộ Đình, cho hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cảnh sát nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn một vòng từng người bị thương, "Một đám người này ở quán bar gây sự, người trong quán báo cảnh sát, đồng nghiệp của chúng tôi đưa bọn họ về đây giáo huấn một trận tử tế."

Một vị cảnh sát lớn tuổi hơn bổ sung, tay anh ta đang cầm bút, chỉ chỉ nắp bút về phía Diệp Mộ Đình, "Chúng tôi đã xem qua camera tại quán bar, là em cô ra tay trước."

"Đúng vậy! Chú cảnh sát, các người đừng đổ oan cho người khác! Mẹ nó tên tiểu tử kia lên cơn thần kinh, vừa lên liền cho tôi một đấm." Một tên thanh niên nhuộm tóc nâu hùa theo.

"Câm miệng!" Vị cảnh sát hơi lớn tuổi quơ hộp kính cạnh tay ném qua, "Nếu cậu không đi quấy rối bạn gái người ta thì tên tiểu tử này có thể đánh cậu sao?"

"Tôi không quấy rối! Tôi chỉ là nhìn thấy người đẹp thì lại bắt chuyện, pháp luật có quy định bắt chuyện là phạm pháp sao?"

"Đúng vậy, anh Cường chỉ là bắt chuyện! Là tên tiểu tử thối kia lên cơn điên."

"Ngu xuẩn, động cái liền đánh người!"

Mấy tên thanh niên đang ở thế chiếm lý, một câu lại một câu phụ họa cho nhau, khí thế như nước nổi bèo nổi.

"La hét ầm ĩ cái gì! Đừng có chuyện luật pháp với ông đây!" Một cảnh sát lâu năm hung dữ đập bàn một cái, bang một tiếng, ngay cả cốc nước bằng sứ trên bàn cũng bị rung lắc, sau đó đẩy ghế đứng dậy.

Bốn thanh niên kia ngậm miệng.

"Bắt chuyện mà tay còn đặt lên mông của cô gái? Con mẹ nó cậu còn lôi lôi kéo kéo, camera giám đều quay lại rất rõ ràng, sao nào dám sờ mà không dám nhận?"

Vị cảnh sát lớn tuổi cầm túi tài liệu trong tay đi qua đó, nện lên đầu mấy người thanh niên, rất tàn nhẫn, anh ta nói: "Mấy người các cậu cũng không soi nướƈ ŧıểυ mà xem thử bản thân mình thế nào, đây là lần thứ mấy vào đồn rồi, thật sự coi chỗ tôi là nhà mình thật sao?"

"Cảnh sát Trần chúng tôi sai rồi." Thanh niên cầm đầu mềm mỏng nhận sai.

Người được gọi là cảnh sát Trần đi đến bên cạnh Tô Mộ Tinh, dựa vào bàn, tiện tay ném tập tại liệu lên chồng tài liệu trên bàn, giọng điệu anh dịu lại, "Nói chuyện xem nên hòa giải như thế nào đi."

**

Lúc Tô Mộ Tinh và Diệp Mộ Đình đến Bệnh viện số 3 thì Tưởng Mộng vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn đang sáng. Thời gian từng phút trôi qua, Diệp Mộ Đình hai tay ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, không biết nghĩ điều gì, cũng không nói câu nào. 

Ba tiếng trôi qua, đèn đỏ ở phòng phẫu thuật tắt đi, đèn xanh lại sáng lên, cửa lớn bị đẩy mở, có hai bác sĩ từ phía trong đi ra. 

Một trong hai người là Hứa Thanh Nhiên, anh mặc quần áo phẫu thuật, trên mặt còn đeo khẩu trang, ngay cả mũ phẫu thuật trên đầu cũng chưa cởi, chỉ lộ ra đôi mắt đen thâm thúy.

Diệp Mộ Đình xông tới đầu tiên, hai tay cậu không khống chế được mà nắm lấy cánh tay Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ, Tiểu Mộng thế nào rồi? Có sao không ạ? Tiểu Mộng thế nào rồi?"

Hứa Thanh Nhiên hơi hơi nhíu mày, anh đẩy hai tay của Diệp Mộ Đình ra, giọng lạnh lùng: "Người đưa cô ấy trốn khỏi bệnh viện ra ngoài uống rượu gây chuyện, là cậu."

Diệp Mộ Đình lùi về sau mấy bước, nhất thời không nói được gì, Tiểu Mộng nằm viện đến mốc cả người, anh lại không chịu nổi cô nũng nịu cầu xin nên dẫn cô ra viện, cô muốn đi quán bar nói là trong đấy náo nhiệt, anh cũng không ngăn cản lại còn điên cuồng theo cô, anh cho là mình có thể chăm sóc tốt cho cô, chỉ là không ngờ trong lúc anh đi vệ sinh, Tưởng Mộng lại nhịn không được mà trộm uống rượu, hơn nữa còn bị mấy tên côn đồ tới chiếm tiện nghi, anh vừa tức vừa hoảng, thoáng cái liền tức đỏ mắt đánh nhau với người ta.

Tô Mộ Tinh biết Diệp Mộ Đình tự trách, cô đưa tay vỗ vỗ lưng cậu an ủi.

Bác sĩ bên cạnh giải thích, giọng điệu hiền lành hơn rất nhiều: "Bệnh nhân tạm thời không có nguy hiểm đến tình mạng, nhưng tim bệnh nhân đã suy kiệt rất nghiêm trọng. Nếu như không làm được phẫu thuật cấy ghép thì sợ là không chịu được bao lâu."

Hứa Thanh Nhiên lấy mũ giải phẫu xuống đồng thời cũng tháo khẩu trang trên mặt, vẫn lạnh nhạt như cũ nói: "Hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi."

Nói xong, anh liếc Tô Mộ Tinh một cái, không chút cảm xúc dư thừa nào xoay người rời đi.

Ngoài cửa ICU.

Diệp Mộ Đình đã bình tĩnh trở lại, ngơ ngác nhìn người qua cửa sổ thủy tinh.

Tô Mộ Tinh đi qua vỗ vai cậu, "Hiện tại có thể nói cho chị rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra chưa?"

Diệp Mạc Đình thu hồi ánh mắt, đi qua một bên đứng dựa vào tường, gật gật đầu.

Tô Mộ Tinh hỏi, "Sao em lại ở An Thành?"

Lúc này Diệp Mộ Đình hẳn là đang ở Mỹ học năm nhất chứ không nên xuất hiện ở An Thành, lúc cô ở Đại học C nhận được điện thoại của đồn cảnh sát cũng rất bực bội, nếu như không phải trực tiếp nói chuyện với Diệp Mộ Đình thì cô thậm chí sẽ nghi ngờ đây là điện thoại lừa đảo.

Diệp Mộ Đình ấn vào vết thương hở trên trán, "Em đã đăng kí báo danh xong rồi, tìm người khác học hộ."

Tô Mộ Tinh liếc cậu một cái, ném nửa túi khăn giấy cho cậu, "Về lúc nào?"

Diệp Mạc Đình, "Tháng trước."

Tô Mộ Tinh nhìn cô gái nằm trong phòng ICU, "Tưởng Mộng là bạn gái em sao, người nhà của cô bé đâu? Lâu như vậy sao lại không có người thân đến thăm?"

Diệp Mạc Đình rút giấy lau vết thương trên khóe miệng, cổ họng khàn khàn: "Tiểu Mộng sống ở trại trẻ mồ côi, không có người thân."

Tô Mộ Tinh đi mấy bước, quay người đứng đối diện Diệp Mộ Đình, nói trọng điểm, "Diệp Lộ và mẹ em có biết em ở An Thành không?"

"Không biết, bọn họ làm sao có thể để em ở lại An Thành cùng Tiểu Mộng được." Diệp Mạc Đình cười khổ, cậu ngước mắt, có chút hoảng loạn, "Chị, chị sẽ không nói với bố mẹ chứ?"

Tô Mộ Tinh vòng hai tay trước ngực, cười một cái, "Sợ chị nói mà cậu còn gọi điện thoại cho chị?"

"Chị... em biết chị sẽ không, em chỉ là..."

Tô Mộ Tinh ngắt lời cậu. "Ở đây đã không có chuyện gì rồi, em đi phòng cấp cứu xử lý vết thương trên mặt đi, ngày mai chị lại đến."

"Chị, cảm ơn chị..." Diệp Mạc Đình trong bụng đầy lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

"Khách sáo cái gì." Tô Mộ Tinh không đợi cậu nói xong đã khoát tay nói, "Chị đi trước đây."

Diệp Mộ Đình ôm đầu tiều tụy đứng đó.

"Mau chóng đi xử lý vết thương đi đấy." Cô xoay người lại dặn dò một câu.

Tô Mộ Tinh đi xuống cầu thang, tâm phiền ý loạn, Diệp Mộ Đình là em trai cùng cha khác mẹ với cô, là con của Diệp Lộ và Lục Y Vân, mà Lục Y Vân ... 

Cô đi nửa đường thì dừng lại, đứng dựa vào tường, lấy nửa bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, trong lòng buồn bực liền lên cơn nghiện thuốc.

Cô liếm môi, run rẩy ngậm thuốc, vẫn luôn hão huyền muốn giơ tay che chắn cơn gió đêm lang thang, lửa bật lên, một giây tiếp theo, sợi thuốc lá bén lửa, ngọn lửa lay động bị dập tắt. Cô hung hăng rít một hơi, hơi ngửa đầu dựa vào tường, ánh mắt vô định.

"Bệnh viện không thể hút thuốc." Một giọng nói không mảy may gợn sóng vang lên.

Tô Mộ Tinh quay đầu, vừa ngẩng mặt liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đứng đối diện. 

Anh bỗng nhiên xuất hiện làm Tô Mộ Tinh giật mình, cô vô thức lùi về sau một bước, ai ngờ lại đạp trượt bậc thang, lập tức mất trọng tâm ngã xuống. 

Hứa Thanh Nhiên nhanh tay lẹ mắt, bước một bước lớn qua ba bậc cầu thang, vươn tay kéo lấy cánh tay Tô Mộ Tinh, cô thuận theo lực mà ngã vào ngực anh, cứng cáp và rắn rỏi, cũng không tính là dễ chịu. 

Tô Mộ Tinh cũng ngốc luôn, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt Hứa Thanh Nhiên, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh tựa như ngôi sao trên biển.

Hữa Thanh Nhiên rũ mắt, không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này, một tay khác giữ ngón trỏ của cô, ngón tay linh hoạt xoay tay phải đang cầm thuốc của cô một vòng đè trên tường dập lửa thuốc, tàn thuốc thuận theo mặt tường trượt xuống trộn lẫn theo đó những sợi thuốc lá màu nâu vẫn chưa cháy hết.

Anh khẽ nhếch khóe môi, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Ai cho phép cô hút thuốc ở bệnh viện?"

Tác giả có lời muốn nói:

Đọc truyện vui vẻ, ngày mai gặp, ngày mai gặp  ~ ~

Hà Nội, 27/7/2020

Trộm nghĩ tác giả có vẻ là người thuận tay trái 

nếu không thì cũng là người thích bên trái (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ