Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn

Chương 5: Chương 5

Khi hai người đi ra, Lưu quản lý mím môi cười, bị Chúc Xuyên liếc mắt nên kiềm chế lại, ho nhẹ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

"Aiz, Chúc tiên sinh, ngài đừng xấu hổ, Lục tổng chúng tôi luôn cùng phu nhân làm chuyện này, chúng tôi đều đã quen, không sao, không sao." Lưu quản lý làm ra vẻ mặt ai cũng hiểu.

Chúc Xuyên bị hắn chọc cười, nên nói lại vài lời, "Nơi đó quá nhỏ, lần sau bảo Lục Hàm Châu kê một cái giường đi."

Lưu quản lý: "Hả?"

Chúc Xuyên nháy mắt với hắn, có chút làm nũng, "Tôi không dùng được."

"..." Lưu quản lý cười khan một tiếng, nhìn nam nhân lầm lì phía sau, lỗ tai dường như có chút đỏ lên, hít sâu một hơi.

Anh ta đè người xuống ghế mà hôn như vậy, làm Chúc tiên sinh há hốc mồm, thế mà anh ta lại ngượng trước sao?

"Còn nữa, lại nói với Lục Hàm Châu, đừng lúc nào cũng làm mấy món ngọt này, thỉnh thoảng làm món cay Tứ Xuyên xem sao, món Hồ Nam cũng được, cay cũng được."

Lưu quản lý sững sờ: "Hả?"

Chúc Xuyên câu lên khóe miệng một nụ cười đầy ẩn ý.

"...!được, được rồi, tôi nhất định sẽ chuyển lời đề nghị của ngài cho Lục tổng, hai người ăn cơm vui vẻ, đi thong thả."

Lúc chúng tôi rời nhà hàng đã gần mười một giờ rưỡi, Bạc Hành Trạch chưa từng hoạt động giải trí, điểm đến cũng chỉ có nhà.

Chúc Xuyên không thể đưa anh đến "Diêm Thượng Nguyệt", cũng không buồn đi đâu nên đành lên xe.

"Em gái em đã ký hợp đồng chưa?" Bạc Hành Trạch hỏi.

"Rồi."

Chu Ân Ân có nền tảng và năng lực tốt, gần đây công ty có kế hoạch tung thêm một vài thực tập sinh mới vào làm nhóm nhạc nữ, Vưu Bồng đã thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, và tuyên bố cô ấy là vị trí C.

"Tôi còn tưởng rằng em sẽ không ký cùng cô ấy." Bạc Hành Trạch nói xong dừng lại, sau đó nói tiếp: "Nhưng tôi có thể thấy rằng em rất thương cô ấy, em luôn bảo vệ cô ấy trong vòng tay."

Chúc Xuyên nghịch điện thoại, nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, đèn đường vụt qua một cái, bóng người trùng xuống.

Bạc Hành Trạch biết chuyện một ít chuyện không tốt của gia đình Chúc Xuyên, tự nhiên cảm thấy hận tất cả người Chu gia, kỳ thật anh nói đúng, trừ Chu Ân Ân ra, hắn thật sự hận tất cả người của Chu gia.

"Tôi không thương cô ấy chút nào! Anh có nghe không?" Chúc Xuyên nghiêng đầu ném ra một câu giống như nghiến răng nghiến lợi, "Đừng có chụp cái mũ đó lên đầu tôi."

Bạc Hành Trạch biết hắn không muốn nói về đề tài này, liền vươn tay xoa xoa đầu hắn, giống như xoa dịu con mèo lông quăn.

"Được."

Chúc Xuyên bị anh xoa xoa làm cho choáng váng, sau đó phản ứng lại, hất tay anh ra, "Ai cho phép anh sờ đầu tôi?"

Bạc Hành Trạch rút tay về, nhìn phía trước ngừng nói, trong xe chỉ có tiếng thở của hai người, anh nhẹ nhàng đạp phanh khi đến gần đèn giao thông.

Đèn đỏ rất dài, 96 giây.

"Ngày mai khi nào tan sở, tôi tới đón em." Bạc Hành Trạch nói xong, trong lòng lại bổ sung: Một mình tôi làm tài xế cho em.

"Không cần, tôi ở lại tăng ca."

Bạc Hành Trạch: "Nghe nói Thịnh Hòe không bao giờ làm thêm giờ, sếp của bọn họ không thích chèn ép nhân viên."

Chúc Xuyên "shh" nói, "Đó là đương nhiên, Thịnh Hòe chúng tôi chỉ là một xưởng nhỏ, cũng chỉ có một số nghệ sĩ chưa từng xuất hiện trên những hotsearch, ​​có muốn làm thêm giờ cũng không có cơ hội làm thêm giờ.

Không giống công ty của anh, cũng không giống Bạc tổng, chủ tịch Châu Á ở vị trí cao nên có nhiều cơ hội làm thêm giờ hơn.

"

Bạc Hành Trạch nhìn hắn, trong đầu hiểu được những lời này.

Nghiêm Huyền nói đúng, em ấy thật sự sẽ phàn nàn về việc làm thêm cả ngày, ở nhà không thể để yên, anh nên ở bên em ấy nhiều hơn.

"Tôi hiểu rồi."

Chúc Xuyên: "? Anh hiểu cái gì."

Bạc Hành Trạch liếc hắn, sau đó quay người tiếp tục lái xe, "Không có chuyện gì."

"?"

Quên mất, anh luôn là một cái hũ nút, có chuyện gì cũng toàn giấu kín mọi chuyện trong lòng không cho ai biết, hắn cũng không có hứng thú tìm tòi, khám phá.

Quan hệ của hai người nhìn cũng rất cởi mở, quá chắp vá, chỉ chờ ly hôn.

Về đến nhà đã là nửa đêm, Bạc Hành Trạch theo bản năng đi tới phòng làm việc, mới vừa đi được hai bước, anh đột nhiên dừng lại, tựa hồ có chút bối rối.

Chúc Xuyên không có tâm trạng cùng anh ngủ, vì vậy hắn chủ động nói: "Anh có việc thì làm đi, xong sớm còn nghỉ ngơi, tôi đi tắm rửa rồi đi ngủ trước, ngủ ngon."

Bạc Hành Trạch dừng lại, sau đó gật đầu, "Được, ngủ ngon."

Khi hắn từ trong buồng tắm bước ra, cửa phòng làm việc đã đóng lại, từ khe cửa có ánh sáng trắng lạnh lẽo truyền đến, giọng nói hơi trầm xuống lạnh lùng và khắc nghiệt, như thể anh đang khiển trách ai đó.

Chúc Xuyên bước chân dừng lại, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng, tuy rằng trước kia lạnh lùng chỉ mặc kệ người khác, hiện tại đã ở trên địa vị cao, khiển trách cũng không tức giận mà uy lực, nhưng là đã thay đổi rất nhiều..

Ngoài ra, sau tám năm, không có gì là không thể thay đổi, anh ta sẽ thấy mình kết hôn vì quyền lợi của bản thân, chứ không phải là người dựa dẫm vào anh ấy và nói "hôn nhân không phải là một món hời" mà mắt đỏ hoe..

Chúc Xuyên cười nhạo, đi đến phòng ngủ thứ hai đóng cửa lại.

Bạc Hành Trạch làm việc xong cũng đã khuya, rạng sáng mới tháo kính xuống, véo véo cái trán mệt mỏi đi tắm, một lát liền ngủ trên sô pha trong phòng làm việc.

Ban đầu anh rất buồn ngủ, nhưng khi anh nằm xuống, anh cảm thấy rất rõ ràng.

Đặc biệt là người đàn ông sống rất gần anh, không nghi ngờ gì nữa, nằm trên chiếc giường mà anh tự làm, với khuôn mặt mềm mại áp vào chiếc gối mà anh đã vạch ra.

Trái tim càng ngày càng nóng, không khỏi nhớ lại nụ hôn ban nãy, đầu lưỡi mềm mại như trước khiến anh muốn mất khống chế.

Đêm nay anh đã hôn rồi, ngày mai anh mới có thể hôn, Bạc Hành Trạch khẽ thở dài, mỗi ngày chỉ có thể hôn một lần, anh biết trong hợp đồng nên ghi rõ có thể hôn nhiều hơn một lần.

Nếu như thế, anh có thể hôn hơn một lần.

Bạc Hành Trạch cảm thấy mâu thuẫn, đứng dậy nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ thứ hai, cẩn thận đẩy cửa ra.

Chúc Xuyên đã ngủ say, như trong tưởng tượng không hề phòng bị, anh bước tới, ngồi ở mép giường, giống như một tên trộm, khẽ trộm hôn lên môi hắn.

"Chúc ngủ ngon."

Chúc Xuyên bình thường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, nhưng nay sớm đã dậy, ngồi dưới lầu ăn bữa sáng do một người không quen biết đưa tới.

Nghe thấy âm thanh, cũng không quay đầu lại mà nói, "Tôi không mua cho anh."

Bạc Hành Trạch đã tắm rửa thay xong quần áo, nghe thấy lời nói, ngón tay trên tay áo dừng lại, "Ừm, tôi không ăn sáng."

Chúc Xuyên uống cạn tách cà phê thơm phức, khẽ "shh" khi ánh mắt rơi vào người đàn ông.

Thực sự đêm qua hắn không ngủ được, thức đến ba giờ cũng không ngủ, định đến Diêm Thượng Nguyệt chơi một lát, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng trong phòng làm việc vẫn sáng, hắn liếc xuống khe cửa, Bạc Hành Trạch cúi đầu tập trung lật xem tài liệu, chuyên tâm suy nghĩ.

Hắn xem một hồi cũng không biết vì sao lại không muốn đi, vào "phòng tắm" rồi trở về phòng.

"Này."

"Xong rồi?"

"Tôi ăn không hết, anh ăn đi cho khỏi lãng phí thức ăn." Chúc Xuyên đẩy đĩa đứng dậy, xua tay sau lưng, "Đi thôi."

Bạc Hành Trạch nhìn bữa sáng Trung Tây còn lại một nửa trên bàn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, khóe miệng khẽ cong lên.

Sau một hồi im lặng, Bạc Hành Trạch nói: "Em không mang cái gì đến đây."

"Muốn sính lễ nữa à?"

Bạc Hành Trạch cụp mắt xuống, anh nghĩ chỉ cần đồ của hắn chuyển tới, quần áo hai người để chung một chỗ, vật dụng hằng ngày để chung một chỗ, chỉ vậy đã coi như người một nhà.

"Anh mua nhà, tôi lại mua thêm cũng không thích hợp, ở nhà cũ của tôi cũng không thích hợp." Chúc Xuyên suy nghĩ một chút, "Vậy đi, hôm nay tôi đi mua xe dưới danh nghĩa của anh, coi như tôi mua nó cho anh, đủ chưa? "

Bạc Hành Trạch cầm trên tay ly cà phê, muốn từ chối nhưng sợ hắn hiểu lầm, anh nhẹ gật đầu, "Được."

"Buổi tối tôi không về, ở Diêm Thượng Nguyệt."

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, không nhận ra người đàn ông phía sau nhất thời cau mày vì lời nói của mình, tâm trạng vì bữa sáng mà tốt lên bỗng chốc trở nên tồi tệ.

**

Dịch Hiền đã mấy ngày không gặp Chúc Xuyên, thấy hắn tới liền nói "Yo, Chúc tổng của chúng ta hôm nay sao lại tới?"

"Xéo đi, tôi còn không thể tới chỗ của mình sao?" Chúc Xuyên liếc hắn một cái, đi qua chai rượu, cà vạt, giày cao gót vương vãi khắp sàn nhà, chọn một cái ghế thấp khá ổn ngồi xuống.

"Cậu còn nhớ rõ đây là chỗ của cậu à, tôi còn tưởng rằng đóa hoa giao tiếp hoàn lương, không cần đến những nơi như này chứ." Dịch Hiền vòng tay ôm omega nữ đang đi cùng rượu, hôn lên tuyến của nàng một cái, làm cho nàng cười khúc khích.

"Con mẹ nó cậu mới là nữ cung, tránh ra."

"Sao lại cáu kỉnh như vậy? Sau khi kết hôn còn bất mãn sao? Đừng đi, tôi nghĩ Bạc Hành Trạch không thể không thỏa mãn cậu.

Nhìn dáng vẻ thiếu ngủ của cậu, đêm qua đánh nhau trăm hiệp?" Dịch Hiền cười với cậu," Ngày tốt? Tối nay mấy giờ cậu về?"

"Đêm nay không đi, ở lại đây.

Mệt mỏi." Chúc Xuyên không thèm để ý đến Dịch Hiên, một tay chống lên tay vịn, hai chân dài tùy ý duỗi ra trên ghế.

Dịch Hiền hè hề nghiêng người, "Công tử, tôi muốn nghe một chuyện náo nhiệt."

Chúc Xuyên uể oải nâng lên mi mắt, "Náo nhiệt sao? Tối hôm qua làm cả đêm, giường sập xuống, tầng dưới tưởng tần số rung động của tôi là kim cương đỉnh tường, chửi bọn tôi trang trí giữa đêm."

Dịch Hiền im lặng hồi lâu mới đắc ý giơ ngón tay cái lên, "Tôi xin gọi ngài là vương phi, thái thượng hoàng."

Chúc Xuyên khịt mũi, "Có bệnh, cậu muốn nghe náo nhiệt sao không đi xem phim?"

Dịch Hiên mỉm cười nghiêng người ấn ấn bờ vai hắn, "Này, Thù Dịch, tôi nhìn trộm Bạc Hành Trạch lúc anh ta đang đi tiểu, nói thật kích thước như vậy, một alpha nam như tôi cũng thật sự không chịu nổi, anh ta chính là con quái vật."

"..." Chúc Xuyên một cước đá gã.

Nó lớn, nhưng không lớn bằng một con quái vật, nó vẫn nằm trong phạm vi mà có thể chịu được, mặc dù nó thực sự khó khăn.

"Làm gì?"

Chúc Xuyên không thèm để ý tới gã, vẫy gọi mấy omega qua, "Làm cái tên ngốc này yên lặng một chút đi, một ly ba ngàn, rót đi."

Còn có điều tốt như vậy? Mấy người omega cùng nhau chạy đến chỗ Dịch Hiền, rót đầy ly rượu vào miệng gã, giằng co một hồi làm một thân Dịch Hiên ướt như tắm.

"Mẹ kiếp, Chúc Xuyên, con mẹ nó cái áo sơ mi này hôm qua mới mua, cậu cho lão tử tắm rửa, được rồi, được rồi, mỹ nhân đừng rót...!khụ khụ...không, không uống được, tôi cho các cô năm ngàn...!"

Chúc Xuyên ngồi thưởng thức tình trạng thê thảm của Dịch Hiền một hồi, cầm ly rượu bỏ vài viên đá vào, chưa kị đưa lên miệng cửa đã bị đẩy ra, kêu lên: "Anh, xảy ra chuyện rồi."

Hắn không thích mấy cái xưng hô lạnh lùng, vì vậy người ở Diêm Thượng Nguyệt gọi ông chủ không thường xuyên, mà luôn gọi hắn là anh.

Chúc Xuyên ngẩng đầu liếc người kia một cái, "Có chuyện gì đáng sợ đến vậy, có người gây sự thì để chị Tư của cậu giải quyết đi."

"Anh à, anh quên là, chị Tư gần đây...!nghỉ phép."

À đúng, mấy ngày nay Tư Tư xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi trong kỳ phát tình, hắn bị Bạc Hành Trạch chọc tức đến mức quên mất chuyện đó.

"Được, tôi tự mình đi xem."

———

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Chúc: Vợ chồng là chuyện không có khả năng, cả đời này đều không thể là vợ chồng.

Bạc tổng: Em ấy nói chồng, tôi biết rồi, em ấy thích tôi.