Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 13: Chương 13

"Nhốt tất cả những người hầu vào hầm"

"Vâng"

Quản gia tuân lệnh, các vệ sĩ lần lượt áp giải bọn người hầu xuống hầm.

Căn hầm vừa lạnh lẽo vừa u tối, thoáng lại thấy vài vệt đỏ khô bám chặt trên nền gạch ẩm ướt

"Khóa cho chặt vào"

Đám vệ sĩ ném bọn hầu vào trong.

"Không không, làm ơn, đừng nhốt tôi vào đây"

"Tôi xin ngài, quản gia"

"Quản gia, chúng tôi vô tội".

Truyện Phương Tây

"..."

Từng lời cầu xin thẩn khiết thốt ra từ miệng người hầu, vẻ mặt nhem nhuốc khóc ròng của họ trông rất thảm hại.

Quản gia không thể làm gì khác chỉ đành thở dài.

Cũng vì mọi người không để ý đến phu nhân, lại để con muỗi chết tiệt lọt vào Cố gia, chẳng phải là đang nộp mạng hay sao?

"Phu nhân an toàn trở về may ra mọi người cũng được an toàn, thế nên cứ trông chờ và cầu nguyện đi, gia đình còn đợi chúng ta."

Ông nói một câu rồi rời đi, bọn vệ sĩ cũng mất hút.

*Rầm

Căn hầm đóng chặt cửa, đám người hầu khổ sở lo lắng.

Bọn họ hận vì bản thân thấp kém để người ta đối xử thế này.

Bà Vương cũng bị nhốt, bà ngồi im không nói gì một góc.

"Tôi nhất định xé sẽ toạc bộ mặt của con ả đó, tại ả mà chúng ta mới bị nhốt."

Một trong số những người hầu đột nhiên lên tiếng.

"Đúng vậy, nhưng....chúng ta chẳng thể làm gì khác"

"Cậu chủ của chúng ta sao lại mê muội ả chứ!"

Cả bọn đều bất bình than thở, bà Vương bất giác chau mày.

"Mọi người nói gì vậy? Chẳng phải người là phu nhân hay sao?"

Cô ả kia đột nhiên liếc bà.

"Phu nhân cái gì, tôi thấy ả ta muốn dùng sắc để trèo cao"

Bà Vương tức giận định lên tiếng, bất chợt một cánh tay ngăn bà lại.

"Vậy thì chẳng phải cô muốn nói phu nhân có sắc còn cô thì không?"

"Cô..."

Ă ta á khẩu.

Bà Vương cầm lấy tay cô hầu gái vừa nói đỡ giúp bà rồi cười hiền hậu.

"Cháu tên gì?"

"Cháu là Nhược An Hy, là người mới ạ"

- -----------

Tại phòng giám sát của bảo về khu vực...

"Cố thiếu, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?"

Nhân viên của phòng nhiệt tình chào đón khi thấy Tư Dật đến.

Hắn không quan tâm, chỉ đến màn hình giám sát rồi chỉ vào mảng camera trong hoa viên.

"Chiếu lúc 3 giờ"

Nhân viên lập tức ngồi vào ghế mà ấn bàn phím, trong chốc lát liền hiện lên hình ảnh cô đang ngồi uống trà.

Đôi mày hắn đột nhiên nheo lại, Tạ Đô đứng bên cạnh mà toát cả mồ hôi.

15 phút trôi qua thấy cô vẫn ngồi, mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm, đột nhiên tách trà trong tay cô hạ xuống.

Tư Dật sửng sốt nhìn người hầu cười gian đứng bên cạnh, cô đã ngã xuống.

Màn hình chiếu đến lúc này lại bị làm nhiễu sóng, không biết sự việc tiếp theo.

"Camera cổng trước"

Nhân viên lập tức tuân lệnh nhưng những cảnh sau đó đều lần lượt bị nhiễu sóng, không tài nào biết được người hầu đó bắt cô đi đâu.

"Chết tiệt!"

Hắn tức giận đấm vào màn hình.

Mấy nhân viên khiếp sợ nhìn hắn.

Những mảnh vỡ của kính đâm vào tay khiến bàn tay hắn rỉ máu.

"Thiếu gia!"

Tạ Đô sửng sốt chạy đến xem tay anh, nhanh chóng lấy khăn cầm máu.

"Mau tìm cô ấy về cho tôi, bằng mọi giá"

Loay hoay cả tiếng đồng hồ, mấy tên thuộc hạ cật lực tìm kiếm nhưng chẳng tìm được manh mối.

Bọn chúng có lẽ đã chuẩn bị kế hoạch từ trước nên mới có thể xóa dấu vết như thế.

Đang bận rộn, đột nhiên có cuộc gọi đến, Tư Dật nhấc máy.

"Không xong rồi thiếu gia, Lăng Mặc mất tích rồi!!!!"

Hắn vừa nghe xong liền tức giận, tay hất đổ tài liệu trên bàn, đôi mắt hằn tia sát khí.

"PHẾ VẬT!"

Tư Dật lấy tay xoa thái dương rồi mặc áo khoác vào.

"Tạ Đô, điều tra tung tích Lăng Mặc"

"Vâng"

- ---------

*Kít

Chiếc xe dừng lại căn nhà nơi giam giữ Lăng Mặc.

Bọn thuộc hạ hốt hoảng mà chạy ra.

Tư Dật bước xuống xe, sắc mặt cực kì không ổn!

"Thiếu gia, chúng tôi đã tìm thấy Lăng Mặc rồi"

"Lập tức bắt hắn về"

Ba chiếc xe lần lượt rời đi, chạy vút vào trong rừng sâu, Tạ Đô vừa lái xe vừa căng thẳng.

Chiếc xe dừng lại, ẩn nấp đằng sau bụi cây.

Căn nhà đáng ngờ xuất hiện trước mắt, có vài tên đứng canh ở ngoài trông rất đáng nghi, có lẽ.....đây chính là Lăng Mặc bị bắt giữ.

"Xử lí đi"

Vài tên thuộc hạ bước xuống xe, để lại Tư Dật ngồi bên trong.

Chỉ trong chốc lát đã hạ gục bốn tên canh giữ kia.

Tư Dật đang ngồi, Tạ Đô hớt hải chạy đến báo cáo.

"Thiếu gia, tôi vừa tìm thấy cái vòng tay của phu nhân"

Tư Dật trợn mắt nhìn.

Đây....chính là vòng tay của cô!!!

Hắn bước xuống xe, trong túi giấu một cây súng, tay cầm đèn pin.

Bước vào căn nhà, hắn nhìn quanh một lượt, bất chợt thấy một vệt đỏ dưới sàn và cả chai nước chứa xuân dược, máy quay phim.

Cả người hắn như tức điên lên.

"LẬP TỨC LỤC SOÁT XUNG QUANH"

Chắc chắn cô chẳng thể đi xa.

Tư Dật cùng vài tên thuộc hạ chia hướng ra để tìm.

Không biết tại sao nhưng hắn lại luôn có cảm giác cô đang ở phía rừng kia.

Đôi chân hắn không thể ngừng bước đến.

Cảm giác ngày càng rõ ràng, cho đến khi hắn nhìn thấy.

Cô đang ở trước mắt!

Nhưng....cô và anh ta đang làm gì vậy?

- ----------

"Ưm....không, không được!"

Tiêu Nhã sửng mình bật dậy.

Cô bàng hoàng nhìn xung quanh.

Đây là nhà mà.

Cô giật mình nhìn cơ thể, vẫn may....không bị gì, chỉ xước nhẹ.

Nhưng...làm thế nào mà cô có thể quay về nhà? Đầu cô đau như búa bổ không thể nhớ gì.

*Cạch

Cửa phòng mở ra, Tiêu Nhã sợ hãi nhìn khuôn mặt hắn.

"Em tỉnh rồi sao?"

Là Tư Dật, tay hắn bưng một bát cháo.

Là cho cô sao?

"...."

Hắn đặt bát cháo lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng ngồi nhìn cô rồi xoa đầu cưng chiều.

"Anh đưa em về sao?"

Tiêu Nhã cẳng thẳng mân mê ngón tay, mặt cúi gầm.

"Ừ"

Tư Dật cầm bát cháo muốn đút cho cô ăn.

"Lăng Mặc đâu?"

Tay hắn thoáng khựng lại.

"Em hỏi làm gì..."

"Em muốn gặp"

Tư Dật cười nhạt.

"Vì sao?"

Tiêu Nhã khó hiểu nhìn anh.

"Sao?"

Hắn đặt bát cháo lại chỗ cũ.

Khuôn mặt bất chợt phức tạp.

Tư Dật nhìn chằm chằm vào cô, tay đưa lên nâng cằm, đáy mắt bất giác ẩn chứa sát khí.

"Bởi vì em ngủ với nó rồi, đúng không?"

Còn.....