Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 15: Chương 15

Tiêu Nhã rời khỏi phòng, cô liếc nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng của Tư Dật.

Có lẽ hắn đã đi đâu rồi.

Cô bước xuống nhà, tự gọi taxi.

"Bác tài, tới phố X số 33 đường Y ạ"

Dưới ánh nắng mặt trời sáng rực, trên con đường với những bóng cây xanh, chiếc taxi phóng vụt trong tích tắc, mang theo một làn gió hòa lẫn với bụi.

Chỉ vài phút đã đến nơi.

Tiêu Nhã trả tiền, thanh thản bước từng chân xuống xe.

Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh rời đi, cô nhìn ngôi nhà hai tầng ở trước mặt mình, dường như đã khá lâu mới có lại cảm giác khó chịu như vậy, nơi đây chẳng khác gì địa ngục của cô.

"Cuối cùng cũng đến, Tiêu gia!"

*Két

Cô mở cửa bước vào.

Ngôi nhà vẫn như thế, trang trọng và sạch sẽ, có vẻ như bọn họ sống rất tốt.

"Ôi trời, đại tiểu thư cô về rồi à"

Phải rồi, bây giờ cô là Cố phu nhân, là khách quý nên bọn họ mới mặt mày hớn hở tiếp đón thế này.

Đôi lại là trước kia, đến một chén cơm ngon cũng không được ăn, chăn ấm thì không được đắp, chi phí nuôi nâng cô cũng chỉ bằng vỏn vẹn vài đồng.

Một lũ người đáng ghét và giả tạo!

Tiêu Nhã chỉ cười lịch sự rồi đáp lời.

"Vâng, phiền dì thông báo rằng tôi đã về.

Tôi sẽ ngồi ở phòng khách chờ"

"Dạ, tôi đi liền"

Coi bộ có được thân phận này cũng tốt đấy chứ.

Cô bước vào trong, ánh mắt chợt liếc sang cửa sổ trên tầng rồi cười nhạt.

Có vẻ như người nào đó lại không biết thân biết phận rồi.

Tiêu Nhã đặt chân vào phòng khách, vừa ngồi xuống thì đã có kẻ hầu hạ nước bánh sẵn.

Cô bắt chéo chân, liếc nhìn ánh mắt dè dặt của bọn họ.

"Ôi, sao con về mà không báo trước thế?"

Cha và cả mẹ kế của cô hớn hở chạy ra tiếp đón.

Tiêu Kì đứng đằng sau, cho dù nó không thể hiện rõ nhưng trong thâm tâm của nó đã đố kị với cô đến nhường nào.

"Vâng, con cũng chỉ tới để thăm mọi người thôi ạ"

"Ôi trời, con đúng là có hiếu mà"

Mặt mày son phấn trắng toát, thấy thân phận cao quý thì khen lấy khen để, muốn xí xóa mọi chuyện bà ta làm với cô à? Thật kinh tởm!

"Sẵn đây con cũng có chuyện muốn nói với dì ạ"

Mạc Mẫn Dung hớn hở vểnh tai lên nghe.

"Ôi trời con bé này, sao lại gọi dì chứ, gọi mẹ-con nghe mới thân thuộc, à mà con có gì cứ nói đi, mẹ sẵn sàng lắng nghe"

Cô cười khẩy nhìn bọn họ, hành động ấy chẳng khác gì mấy con c.h.ó vẩy đuôi với chủ vậy!

"Tiêu Kì, có phải em nên giải thích về chuyện xảy ra ở hôn lễ của chị không?"

Ả và mẹ kế kinh ngạc nhìn cô.

Đúng như dự đoán, rõ ràng bọn họ có liên quan.

"Giải....giải thích cái gì, chẳng phải Tư Dật đã bảo là em vô tội rồi thả về kia mà"

Thật là, có chết cũng chối.

"Vậy sao? Có vẻ như anh ấy chưa nói với chị"

Ha, thả về cái gì, chẳng phải vì cô ta là em của cô nên hắn mới bỏ qua hay sao?

"Dù gì chuyện cũng đã qua rồi mà"

Mẫn Dung liền xen vào nói đỡ cho con gái cưng của bà ta.

"Vâng, chỉ là con thấy hơi lạ, tại sao người hầu đó lại nói em là người đứng sau vậy Tiêu Kì?"

"Cái...cái gì?!?!"

Hai mẹ con họ trợn mắt, khuôn mặt tái mét sợ hãi nhìn cô.

"Hmm, trưởng thành cả rồi nhưng mà hình như não của em....?"

"Cô...."

Tiêu Kì giận tím người đứng dậy, mẹ kế thấy thế liền kéo tay ả rồi tươi cười nói chuyện.

"Con bé cũng còn nhỏ mà, coi như nó dại dột, con bỏ qua cho nó"

"Mẹ!"

"Im miệng!"

"..."

Tiêu Nhã đứng dậy, cô nhanh chóng cầm lấy túi của mình gật nhẹ đầu chào rồi đi.

"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báo để nói chuyện với con.

Con còn có việc xin phép đi trước ạ"

Cô khẽ liếc nhìn Tiêu Kì, khuôn mặt tức giận của cô ta đúng thật là thú vị.

"Ừ, con về đi"

"Vâng"

Tiêu Nhã bước ra khỏi nhà, hai mẹ con họ liền sợ hãi mà khụy cả hai chân.

Mạc Mẫn Dung ôm lấy con gái cưng của bà ta mà an ủi.

"Không sao, chắn chắn cô ta không thể tra ra"

Tiêu Nghiên Dương tức giận đập vỡ tách trà.

"Xử lí gọn ghẽ vào! Đồ ăn hại!"

"Á! Ba...."

"Ông làm cái gì vậy hả?"

Mặc kệ mẹ kế, ông ta đùng đùng tức giận, dậm chân bước lên phòng.

Hai ả đàn bà ăn hại dám lén lút làm chuyện xấu mặt Tiêu gia thật đúng là làm ông ta phát điên.

Nếu đã lỡ rồi thì tự làm tự chịu, đừng hòng kéo ông ta vào chuyện này.

Tiêu Nhã đứng ở cổng nghe tiếng vỡ cũng biết ông ta tức giận đến nhường nào.

Cô cười nhạt, bước ra khỏi cổng rồi ngoảnh đầu nhìn.

Bao năm qua cuối cùng thời cơ cũng đến, nhớ lại những ngày tháng ông ta đối xử với hai mẹ con cô, thì nhiêu đây vẫn chưa đủ.

Tiêu Nghiên Dương, cho dù ông ta có là cha của cô thì cô cũng không nhượng bộ, ác giả ác báo đùng trách cô vô tình!

"Trò chơi trừng phạt chính thức bắt đầu!".