Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 40: Chương 40

"A"

"Lại là mơ à, chết tiệt!"

Tiêu Nhã rợn người, cô cuối cùng cũng thoát khỏi giấc mơ kì quái ấy.

Trán cô ướt đẫm cả mồ hôi, lồng ngực cứ liên tục đập dồn dập, thật khó thở quá!

"A, vết cắt!"

Cô lập tức nhìn cổ tay mình, không còn vết cắt, không còn là mơ nữa và cô cũng thực sự trùng sinh.

Thật là, cứ khiến cô quay vòng vòng với cái giấc mơ chết tiệt đấy.

Tiêu Nhã nhìn sang, Cố Tư Dật vậy mà lại đang nằm ngủ gục bên mép giường của cô.

Nhìn chậu nước và tấm khăn còn chưa ráo, nhìn bát cháo nóng trên tủ đầu giường có lẽ đã được hâm đi hâm lại cho đến khi cô tỉnh.

Không hiểu sao cô cứ thấy day dứt và áy náy trong lòng, kẻ như hắn lại làm tất cả mọi việc này sao?

Cô nhìn xung quanh phòng, căn phòng bình yên không một chút ồn ào, cảnh chiều bên ngoài khung cửa sổ cũng thật ấm áp.

Bất chợt cô lại nhớ đến giấc mơ kia, người mà mẹ nói đến là ai? Anh ta sẽ giúp đỡ cô sao?

Bỗng Tư Dật động tay, hắn mơ màng tỉnh dậy, cô cũng giật mình nhìn sang hắn.

"Em tỉnh rồi sao?"

Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng, tay dịu dàng xoa đầu của cô, nhìn quầng mắt của hắn có vẻ ngủ không đủ và khuôn mặt tái nhợt vì kiệt sức.

Cố Tư Dật lại khiến cô phải cảm động nữa rồi...

"...Ừm"

Hắn ngồi dậy, đỡ đầu cô nằm xuống gối rồi cầm lấy bát cháo còn ấm, xúc một muỗng đưa đến miệng cô.

Tiêu Nhã cũng hợp tác, mở miệng ăn một miếng.

Cứ thế bát cháo vơi dần, hắn đặt cái bát rỗng sang một bên rồi đưa ly nước cho cô.

Cô uống một ngụm rồi trả ly nước về chỗ cũ.

"Em....ngủ mấy ngày rồi?"

Nếu cô nhớ không lầm thì hình như cô vừa khóc vừa bị ngất đi...

"3 ngày"

Gì cơ? Ba ngày trôi qua rồi đấy hả? Rốt cuộc cô bị bệnh gì vậy???

"..."

"Lúc đầu em ngất vì chưa ăn sáng..."

Cái bệnh củ chuối gì thế này? Cơ thể cô yếu ớt đến vậy sao???

"Nhưng sau đó lại không biết sao em lên cơ co giật, Mục Y Lập cũng không biết chữa thế nào, lúc đó anh thật sự sợ hãi, nhìn em đau đớn nhưng anh không biết làm gì cả, thật sự rất sợ...."

"..."

Nhìn đôi tay hắn lúng túng mân mê đầu ngón tay, nhìn đôi mắt không một chút giả dối đó khiến cô cứ nghẹn lại ở cô họng không nói được lời nào.

Cố Tư Dật hắn còn biết sợ sao?

"Mỗi tối em đều gặp ác mộng, cơn co giật cũng ngày càng nghiêm trọng, anh chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho em rồi ngồi một bên canh chừng, rốt cuộc em mơ thấy gì vậy?"

Đâu thể nào mà cô nói mơ thấy hắn được, những mảnh kí ức ngày tháng hắn hành hạ cô cô không thể nói.

Cô mân mê đầu ngón tay, nhẹ nhàng trả lời hắn.

"Mơ những thứ đáng sợ, chỉ vậy thôi"

Cố Tư Dật nhìn cô, bất chợt hắn ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi.

"Anh xin lỗi, xin lỗi...."

Hắn vốn là con người dịu dàng vậy sao? Đến tận bây giờ cô vẫn không biết hắn đã đọc được bao nhiêu trong cuốn sổ kia, không biết hắn tin được bao phần.

Chỉ mong hắn xem những dòng chữ ấy là một câu chuyện hoang đường, đừng bao giờ tin!

- ------------------------

Cố Tư Dật trở về phòng làm việc, hắn để người hầu chăm sóc cô, rồi sắp xếp lịch trình cho Mục Y Lập khám bệnh.

Cơn co giật của cô cũng thật kì lạ, đến cả bác sĩ chuyên nghiệp như Y Lập cũng không biết, lỡ như cô lại bị lần nữa thì sao? Thật phiền não!

Hắn cầm lấy cuốn sổ, có lẽ bây giờ vẫn còn có thể thay đổi được suy nghĩ của cô, chắc trong lúc giận dỗi cô mới viết Ba năm sau li hôn.

Còn tổ chức Moth, cái tên thật quen thuộc này khiến hắn cũng ít nhiều bận tâm đến.

*Cốc cốc cốc*

"Vào đi"

"Tôi đã tìm được chứng cứ và nhân chứng xác minh được Tiêu Kì có liên quan đến vụ án đêm tân hôn, và đã bắt được tên bắt cóc phu nhân"

"Được rồi, xử lí gọn ghẽ"

"À, phu nhân có việc tìm anh"

"Ừ, Tạ Đô, điều tra một tổ chức cho tôi, tổ chức Moth, làm lặng lẽ thôi"

"Vâng"

Nói rồi Tư Dật rời khỏi phòng làm việc.

Tạ Đô sắp xếp tài liệu để trên bàn rồi trở về phòng của mình.

Cậu mở tủ đồ, đi xuống kho tư liệu.

Chậc, đúng là không một lúc nào cậu được nghỉ ngơi! Tiêu gia lại một phen náo loạn rồi đây....

Còn.....