Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ

Chương 47: Mẹ Của Tiểu Duệ Chỉ Có Thể Là Em

“Cái gì?” Bối Di ngỡ ngàng mở to hai mắt.

Quân Dư Thần còn “tốt bụng” nhắc lại thêm một lần nữa.

“Tôi cảm thấy để em làm mẹ của nó cũng không tồi.”

Bối Di sực tỉnh, lập tức từ chối:

“Quân tổng, anh cảm thấy bóc lột tôi vẫn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại còn muốn tôi làm mẹ của Tiểu Duệ?”

Cô không biết trong đầu người đàn ông này nghĩ cái gì nữa.

Chỉ mới đồng ý làm bảo mẫu thôi mà cô dường như đã mất tất cả sự tự do rồi, vậy mà giờ anh còn muốn cô làm mẹ cho Tiểu Duệ nữa…

Quân Dư Thần nghiêm sắc mặt, ánh mắt nhìn cô đầy thâm thuý:

“Tôi rất nghiêm túc.”

Ngược lại, Bối Di không hề tin lời anh nói chút nào.

“Quân tổng, anh muốn tìm mẹ cho Tiểu Duệ thì tìm người khác đi, tôi không thể gánh được trọng trách nặng nề như vậy đâu.”

Lông mày anh hơi cau lại:

“Em không muốn?”

“Tất nhiên là không rồi!”

Quân Dư Thần thắc mắc:

“Không phải em rất yêu quý Tiểu Duệ sao? Làm mẹ của nó thì có gì mà không được?”

Bối Di hết nói nổi, cô nhìn thẳng vào mắt anh đáp:

“Quân tổng, anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy? Làm mẹ đâu phải chỉ cần thích là được?”

“Vậy thì em cần gì?”

“Tôi…”

Nói đến đây, Bối Di đột ngột ngừng lại, Quân Dư Thần nhìn cô chằm chằm như đợi câu trả lời.

“Tóm lại là tôi sẽ không làm mẹ của nó đâu, anh đừng hỏi tôi nữa Quân tổng.”

Dứt lời, cô liền quay phắt mặt đi.

Quân Dư Thần không hài lòng, bàn tay đưa lên bắt lấy khuôn cằm nhỏ của cô, quay về phía mình.

“Em muốn tiền, tôi cũng có thể đáp ứng, bất kỳ điều gì Quân Dư Thần tôi cũng có thể làm được.”

Bối Di bất mãn, bất ngờ cắn vào tay anh một cái.

“Anh tưởng có tiền thì muốn gì cũng được sao? Anh nghĩ gì khi nói muốn tôi làm mẹ của Tiểu Duệ chỉ vì thẳng bé thích tôi chứ? Anh không nghĩ đến cảm nhận của người khác sao?”

Hai hốc mắt cô bỗng nóng rực lên, hoe đỏ, Quân Dư Thần thật không hiểu sao cô lại tức giận.

“Vậy thì tôi đã hỏi em muốn gì tôi cũng đáp ứng được mà.”

Bối Di uất ức, không nhịn được mà nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình:

“Quân tổng, anh không hiểu! Nếu chỉ vì Tiểu Duệ mà tôi chấp nhận làm mẹ của nó thì sau này nó cũng sẽ không hạnh phúc, bởi vì giữa tôi và anh vốn dĩ không phải là tình yêu! Nếu như sau này anh yêu một cô gái khác thì mẹ của Tiểu Duệ sẽ là người khác đúng không? Còn tôi, tôi cũng cảm thấy không thoải mái với điều đó, nhỡ đâu tôi có bạn trai thì sao? Lúc đó anh định giải quyết thế nào?”

Quân Dư Thần trầm ngâm giây lát, sau đó đột ngột nói:

“Tôi sẽ không yêu cô gái khác, mẹ của Tiểu Duệ chỉ có thể là em.”

Bối Di phút chốc ngây ngốc, sững sờ, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Quân tổng, anh đừng đùa nữa, đùa như vậy không vui chút nào đâu.”

“Em nhìn tôi giống đang đùa lắm à?”

Anh nghiêm mặt, giọng nói lạnh hẳn đi.

“Tôi không có ý đó, nhưng tôi cũng sẽ không đồng ý với chuyện này đâu.

Quân tổng, nếu anh cứ ép tôi thì tôi sẽ chết cho anh xem.”

Ánh mắt Quân Dư Thần bỗng chốc tối sầm, lạnh lẽo.

Cô ghét chuyện này đến thế sao? Thậm chí còn lấy tính mạng của mình ra để uy hiếp anh?

Bối Di kiên quyết không chịu nhún nhường, cuối cùng Quân Dư Thần phải thả tay ra.

Cô ôm Quân Duệ ngồi xuống khỏi đùi anh, Quân Dư Thần cũng không phản ứng gì nữa.

Nhìn sắc mặt anh cũng biết là anh đang không vui rồi, Bối Di mặc kệ anh, ôm Tiểu Duệ trong lòng, về đến biệt thự anh chẳng nói chẳng rằng lấy chìa khóa xe phóng thẳng đi mất.

Ngô quản gia lúng ta lúng túng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, ông ta hỏi dò cô:

“Bối tiểu thư, thiếu gia xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Bối Di hờ hững trả lời.

Tiểu Duệ vẫn còn đang ngủ nên Bối Di bế cậu lên thẳng trên phòng, sau đó quay trở về phòng của mình, cũng chính là phòng của Quân Dư Thần.

Cô mở điện thoại ra nhắn cho Ái Ái sẽ đến quán cà phê lấy kịch bản sau đó thay đồ rồi đi ra ngoài, nhìn tủ quần áo toàn đồ hiệu mặc tiền Bối Di cảm thấy hơi khó xử, thôi thì chọn lấy một cái váy màu trắng đơn giản nhất, mái tóc cũng buộc gọn lên cao để lộ ra khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp.

Bối Di lên xe taxi tới quán cà phê rồi ngồi chờ Ái Ái ở đó trước, bình thường cô ấy sẽ luôn trả lời cô nhưng hôm nay lại không thấy hồi âm gì cả.

Cô nghĩ có lẽ cô ấy bận nên không gọi điện thoại, đúng lúc đó một bên vai cô chợt có một bàn tay vỗ nhẹ..