Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ

Chương 50: Bức Ảnh Trên Tờ Báo

“Được rồi, anh nhắm mắt lại đi.”

Lục Thần Phi thắc mắc:

“Tại sao phải nhắm mắt?”

“Tại vì tôi ngại mà…”

Bối Di chớp đôi mắt bồ câu, đồng tử long lanh ánh nước xinh đẹp làm anh ta mềm nhũn.

Lục Thần Phi không chút nghi ngờ lập tức nhắm mắt lại, hơn nữa còn chu môi lên mong chờ nụ hôn của cô.

Bối Di nhếch môi cười, chậm rãi tiến lại gần anh ta, sau đó đột nhiên vung tay tát cho anh ta một cái, tay còn lại giậy lấy tập kịch bản.

“Này thì hôn này!”

Lục Thần Phi không phòng bị, bị tát ngã lăn ra đất, anh ta ôm miệng của mình, vẻ mặt giận dữ hét lên:

“Cô dám tát tôi?!”

Bối Di lè lưỡi trêu ngươi anh ta:

“Có gì mà không dám?”

Dứt lời, cô lập tức co chân chạy nhanh ra khỏi đó, Lục Thần Phi hét với đằng sau “đứng lại!” Nhưng bóng dáng Bối Di đã nhanh chóng biến mất.

Lục Thần Phi ôm một bên má, đột nhiên phì cười một cái.

“Được lắm, Lục Bối Di, tôi sẽ nhớ cái tên này!”

Bối Di chạy ra bên ngoài một đoạn mới dám quay đầu lại nhìn, khi không thấy có ai cả thì mới thở phào một tiếng.

May mà tên Lục ảnh đế kia không đuổi theo cô, đúng lúc đó điện thoại trong túi áo của cô vang lên.

“Bối Di…”

“Cậu hay lắm Ái Ái! Sao cậu lại đưa kịch bản cho tên Lục Thần Phi chết tiệt kia hả?!”

“Cái gì?! Lục ảnh đế đến gặp cậu á? Sao anh ta lại biết được chuyện này?”

Bối Di thở dài một tiếng:

“Chuyện dài lắm… nhưng mình đã lấy được kịch bản rồi.”

Ái Ái dường như lại không quan tâm đến chuyện đó, cô ta cứ dồn dập hỏi:

“Làm sao mà Lục ảnh đế biết cậu được?”

Ái Ái không tin nổi.

“Mình cũng đang muốn hỏi cậu đây, anh ta nói rằng cậu đã đưa kịch bản cho anh ta, chuyện này là sao?”

“Mình không hề.”

Chuyện kịch bản bị lộ ra ngoài thì người chịu trách nhiệm là Ái Ái cô, sao cô lại tự dưng mua dây buộc mình như thế chứ?

Bối Di ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:

“Ái Ái, chuyện hôm nay cậu cứ coi như không biết gì đi.

Mặc kệ anh ta.”

“Ừm.”

Mặc dù biết là giả vờ nhưng Lục Thần Phi là ảnh đế trong giới giải trí, tiếng nói của anh ta rất có trọng lượng.

Ngoài miệng vẫn “ừ” một tiếng nhưng trong lòng Ái Ái thầm lo lắng.

Bối Di cầm kịch bản trong tay, không nhịn được mà đọc luôn.

Tài xế taxi thấy cô đặc biệt xinh đẹp, tưởng cô là ngôi sao mới nổi, mới vui miệng nói:

“Cô gái à, cô là ngôi sao mới nổi à? Nhìn cô xinh đẹp quá…”

Bối Di ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng:

“Không ạ.”

Tài xế taxi ngạc nhiên:

“Vậy sao? Tôi còn tưởng cô là diễn viên hay ca sĩ nào đó chứ.”

Bối Di cười trừ không đáp, sau khi giảm cân xong cô đã có được ngoại hình xinh đẹp nhưng sâu trong tâm khảm luôn cảm thấy tự ti.

Từng bị tổn thương nên cô không có niềm tin vào bản thân mình.

Tài xế taxi thấy cô ngây người, lại tò mò hỏi tiếp:

“Cô gái, cô có biết diễn viên Triệu Dĩ Ninh không?”

“Cháu không biết…”

Ông ta tặc lưỡi:

“Vậy sao? Tôi cứ thấy cô quen quen, hoá ra là nhìn cô giống với diễn viên đó, con gái của tôi rất thích cô ấy cho nên tôi mới để ý.”

Nói rồi ông ta còn lấy ra một tờ báo trong hộc xe rồi đưa cho cô.

Bối Di tò mò đón lấy, đập vào mắt là bức ảnh chụp Triệu Dĩ Ninh đang khoác tay Quân Dư Thần.

Gương mặt của cô ta được trang điểm kỹ lưỡng tỉ mỉ, làn da trắng sứ mịn màng, nhưng đường nét khuôn mặt lại không được thanh thoát như Bối Di.

Tuy nhiên cái cô để tâm đến lại là tại sao Quân Dư Thần và Triệu Dĩ Ninh lại tỏ ra thân mật với nhau như vậy?

Lồng ngực cô thoáng nhói lên một cái, Bối Di gập tờ báo lại rồi đưa trả nó cho người tài xế taxi.

Ông ta không phát giác ra sự kỳ lạ của cô, hơn nữa còn thao thao bất tuyệt:

“Nghe đồn người đàn ông bên cạnh Triệu Dĩ Ninh là một nhân vật lớn, bây giờ những ngôi sao nổi tiếng đều đi cùng với phú nhị đại.

Chẳng trách ngày càng nổi tiếng…haizz…xã hội bây giờ đúng thật là khác xưa nhiều quá…”

Bối Di chợt cảm thấy hơi khó chịu:

“Bác tài, cho cháu xuống đây đi.”

“Sao thế? Còn chưa đến nơi mà?”

Cô từ chối:

“Không sao, dừng ở đây là được rồi, cháu có chuyện cần phải tới đó.”

Cô chỉ bừa vào một toà nhà đằng xa, tài xế chỉ đành dừng xe, Bối Di trả tiền cho ông ta sau đó xuống xe.

“Đúng là điên thật mà…tại sao mình lại phải để ý tới chuyện đó chứ?”

Cô gõ vào đầu mấy cái hòng thổi bay mấy hình ảnh về anh và Triệu Dĩ Ninh ra khỏi đầu.

Ngó nghiêng xung quanh, không ngờ lại dừng đúng dưới toà nhà công ty Lương thị.

Phút chốc ký ức ngày xưa quay trở lại, Bối Di âm thầm siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

Khi đó, một chiếc xe ô tô từ xa chầm chậm dừng lại trước mặt cô.

Đôi giày cao gót màu đỏ ung dung bước xuống, nhìn thấy Bối Di trong lòng Lương Mỹ Kỳ phút chốc dâng lên oán hận.

Cô ta không chần chừ mà bước tới:

“Bối Di! Cô đến đây làm gì?!”

Cô bình tĩnh nhìn cô ta như nhìn một thứ sinh vật thấp kém:

“Tiếng gì vậy nhỉ? Sao nghe không giống tiếng người thế?”

“Mày!” Lương Mỹ Kỳ mặt đỏ phừng phừng, không nhịn được mà giơ tay lên thì lập tức bị cô cản lại:

“Muốn gãy mũi thêm lần nữa hả Lương Mỹ Kỳ?”.