Tay Thẩm Phóng run lên, chìa khóa trực tiếp rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng chói tai của kim loại.
Biển số xe này vô cùng quen thuộc, mỗi lần anh thấy đều cười không ngừng, nhưng khi từ chính miệng anh trai nói ra thì ngay cả một tí xíu ý niệm mắc cười trong đầu cũng không có.
Thẩm Tiềm nhìn Thẩm Phóng cúi người nhặt chìa khóa, nhẹ giọng, "Phóng Phóng, em làm sao vậy?"
"Không sao đâu." Thẩm Phóng nhanh chóng nở nụ cười không được tự nhiên, "Em chỉ cảm thấy biển số xe này cũng quá kỳ lạ thôi."
Thẩm Tiềm gật đầu, "Ừ, cũng vì quá kỳ lạ nên anh mới liếc mắt một cái đã nhớ rõ."
Ngừng một lúc, Thẩm Phóng lại hỏi: "Anh sẽ không nhớ lầm chứ?"
Thẩm Tiềm khẳng định: "Sẽ không lầm."
Thẩm Phóng im lặng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
May mà Thẩm Tiềm hiện tại tâm lý không tốt, nói xong cũng liền nằm xuống mà không truy hỏi anh, giọng nói ôn hòa cũng ngày càng nhỏ: "Phóng Phóng, rảnh thì giúp anh báo công an đi."
Thẩm Phóng nói: "Anh vừa mới tỉnh, việc này không vội, cứ giao cho em đi." Còn nói, "Đến lúc đó cảnh sát nhất định sẽ tới tìm anh hỏi vài câu, anh cứ tĩnh dưỡng vài ngày chờ khỏe lên rồi nói sau. Chúng ta nếu đã có manh mối thì cũng không sợ kém vài ngày."
Thẩm Tiềm ngẫm lại, "Ừ."
Đúng lúc này, mẹ Thẩm Phóng bước vào.
Thẩm Phóng thuận thế nói: "Em về nhà một chuyến, chuẩn bị đồ ăn cho mẹ và anh. Trưa nay anh muốn ăn gì?" Quay đầu cũng hỏi, "Trưa nay mẹ muốn ăn gì?"
Thẩm Tiềm mỉm cười: "Em nấu gì anh cũng thích."
Mẹ cũng nói: "Mẹ không nghĩ được, tùy con quyết định."
"Thế để con về nấu cơm." Thẩm Phóng nói xong một câu này liền vội vã rời khỏi, gần như là chạy trối chết.
Thẩm Tiềm quay đầu nhìn bóng dáng anh, biểu tình có chút đăm chiêu.
Khi Thẩm Phóng về tới nhà, nguyên liệu nấu ăn anh dặn dò qua điện thoại đã có đủ trong bếp. Rau dưa tươi ngon được rửa sạch sẽ còn dính chút nước, đặt trong các chậu giống nhau lại còn đặt chung một hướng, vừa nhìn đã thấy đặc trưng của chứng rối loạn ám ảnh. Cá cùng gà cũng đã làm sạch sẽ, buộc theo hình dáng khi còn sống của chúng đặt trong tủ lạnh.
Tiết Diễm nói, "Mấy đồ này tôi đều chuẩn bị tốt rồi." Biểu tình trước sau như một đều lạnh lẽo, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra ý tứ "Cầu khen ngợi" vô cùng mãnh liệt.
Nhưng tiếc là lúc này Thẩm Phóng không có tâm trạng khen ngợi hắn, không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng, mở nồi áp suất, đem gà đã được chế biến sạch sẽ cùng toàn bộ gia vị bỏ vào.
Tiết Diễm nhất thời có chút thất vọng, chuyển sang ghế nhỏ ngồi một bên, yên lặng nhìn anh nấu cơm.
Trước ngày hôm nay, anh chưa bao giờ liên hệ giữa cái tên trước mặt này với kẻ gây tai nạn xong chạy trốn kia cả.
Không không không, Thẩm Phóng quay đầu nhìn hắn một cái, nhanh chóng phủ định. Mặc dù cái tên Tiết Diễm trước mặt mình thường xuyên biểu hiện ngây thơ, biệt nữu thậm chí còn có cả xấu tính, nhưng trên thực tế hắn vẫn là một người lương thiện, chính trực, có trách nhiệm, một chút cũng không giống loại người sẽ làm ra loại việc này.
Hơn nữa nếu nói lời khó nghe, nếu xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn thì Tiết gia hoàn toàn có thể dùng tiền bạc để dập tắt.
Áp cái việc gây chuyện xong chạy trốn lên người hắn thì thật sự là nguy hiểm rất lớn, hiển nhiên mất nhiều hơn được.
Cho nên rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Nếu như bình thường, dựa theo tính tình Thẩm Phóng đã sớm trực tiếp hỏi người ta. Nhưng đến phiên chuyện này, nói anh bình tĩnh quá mức cũng được, vô tâm vô phế cũng được, một mặt là vợ một mặt là anh trai, anh chỉ có thể tự xâu chuỗi lại các sự việc chứ nếu hỏi trực tiếp thì sẽ không có kết quả.
Anh cảm thấy nếu hỏi Tiết Diễm thì đáp án nhất định sẽ là phủ nhận.
Nếu anh trai nhìn nhầm biển số xe thì hiển nhiên Tiết Diễm sẽ không thừa nhận.
Nếu tai nạn kia thật sự có liên hệ với Tiết Diễm, nếu anh ta gây chuyện xong chạy còn có thể thản nhiên mà không có chút sơ hở nào ở chung với mình lâu như vậy, hẳn là... cũng không thể thừa nhận.
Cho nên chỉ có thể thay đổi suy nghĩ.
Thẩm Phóng đậy nắp nồi áp suất, vo gạo, nấu cháo, cắt nhỏ rau dưa đã rửa sạch rồi xào qua.
Anh một bên làm cơm, một bên quay đầu hỏi, "Tiết Diễm Diễm, hôm nay anh về nhà thế nào vậy?"
Tiết Diễm ngồi ở ghế nhỏ ngửa đầu nhìn anh: "Gọi tài xế tới đón."
Thẩm Phóng: "Lại là con xe 233 kia?"
"Không phải, là cái khác." Tiết Diễm thuận miệng hỏi, "Tại sao anh phải nhớ mãi không quên con 233 thế?"
"Vì đặc biệt thôi." Thẩm Phóng nói, "Tôi nhớ anh từng nói xe đó là bạn bè tặng, tại sao lại tặng anh xe vậy?"
Tiết Diễm ngẫm nghĩ: "Hình như là năm ngoái... À ừ, đúng rồi, là quà sinh nhật năm ngoái."
Thẩm Phóng "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Bạn bè như nào mà vừa ra tay đã tặng một chiếc xe sang trọng như vậy?"
Tiết Diễm trả lời: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Nhưng vì kinh doanh giữa hai nhà chúng tôi nên kia cũng không tính là quà sinh nhật đơn thuần, dương mao xuất tại dương thân(*) mà thôi. Sao vậy?" Nói tới đây, hắn ngừng một chút, đột nhiên hứng trí mà đứng lên đi tới trước mặt Thẩm Phóng, "Anh hỏi cái này để làm gì? Ghen à? Chuyện từ năm trước giờ mới ghen không phải quá muộn sao."
(*)Dương mao xuất tại dương thân: lông dê cũng từ con dê mà ra: là một tục ngữ Trung Quốc, khi bên ngoài người ta cho mình ưu đãi nhưng trên thực tế ưu đãi này cũng nằm trong lợi ích riêng mình phải trả Thẩm Phóng trực tiếp cầm một miếng giăm bông vừa thái đang tính cho vào cháo nhét vào miệng hắn.
Tiết Diễm ngậm thịt cùng ngón tay Thẩm Phóng trong miệng, cắn cắn hai cái mới nhả ra, nhấn mạnh, "Thật sự chỉ là bạn bè bình thường."
Thẩm Phóng nghĩ nghĩ, nói: "Bạn bè anh nhiều như vậy, hôm đám cưới đến thật nhiều."
"... Cũng phải." Tiết Diễm châm chước, "Hôn lễ cũng có rất nhiều đối tác kinh doanh, cũng không phải xem toàn bộ là bạn bè."
Thẩm Phóng hạ mắt, nhìn chăm chú vào giăm bông nửa trong suốt trên thớt, giống như thể có một đóa hoa mọc ở đó: "Nhưng tại sao tôi rất hiếm khi thấy anh đi chơi với họ?"
"Người đã kết hôn thì phải giữ tâm." Nói xong cảm thấy cũng không đúng, Tiết Diễm nhanh chóng bổ sung: "Trước khi kết hôn thì cũng ra ngoài chơi đứng đắn."
Thẩm Phóng mỉm cười, "Vậy nhóm các anh trước đây hay đi chơi gì?"
Tiết Diễm mơ màng, "À, cũng không có gì hay, đi đánh golf, đua xe, cưỡi ngựa linh tinh. Đôi lúc cũng tới mấy club tư nhân giống như cái lần trước chúng ta tới."
"À, nói tới cưỡi ngựa, tôi nhớ rõ ở trên núi XX cũng có một trang trại hình như khá nổi danh." Núi XX cũng là nơi Thẩm Tiềm xảy ra sự cố.
"Cái trang trại đó không vui." Tiết Diễm nhớ lại, "Đầu năm nay, chắc khoảng tầm tháng một tháng hai tôi cũng cùng bạn bè tới đó một lần. Đúng rồi, lúc đấy tôi cũng lái xe "cười to" kia tới đó. Con ngựa đó được thuần hóa nhiều tới nỗi... có người nói cưỡi nó giống như cưỡi một bà già vậy."
... Thời gian, địa điểm, nhân vật, tất cả đều trùng khớp với tai nạn xe cộ của anh trai.
Thẩm Phóng không nghĩ có thể hỏi ra manh mối dễ dàng như vậy, tiếp tục tươi cười, "Vậy anh nói thử xem mấy người chơi như thế nào vậy?"
"Cũng chẳng có cái gì để chơi." Tiết Diễm nói: "Ngựa ở đó không tốt nhưng rượu nho không tồi. Bọn tôi tùy tiện chạy hai vòng xong thì đi uống rượu."
Thẩm Phóng: "Sau đó thì sao?"
Mặt Tiết Diễm có chút không được tự nhiên: "... Thì uống rượu thôi. Sau đó không biết như thế nào mà trở về nhà, hôm sau mới mở mắt." Trước khi kết hôn với Thẩm Phóng, khi hắn uống rượu thì bước tiếp theo luôn luôn là ngủ.
Thẩm Phóng im lặng.
Anh tin tưởng rằng nếu xét theo bình thường, Tiết Diễm nếu ngoài ý muốn mà đụng phải người thì tuyệt đối sẽ không chạy trốn.
Nhưng nếu đã là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, lại thêm người lái say rượu thì sao?
Bộ dạng say xỉn của Tiết Diễm Thẩm Phóng đã gặp qua, chẳng sợ trí nhớ của mình không tốt thì cảnh cũng vẫn còn rất rõ ràng trước mắt.
Khi đó hắn cực kỳ khác với ngày thường, hoàn toàn đánh mất đi trưởng thành cùng ổn định lúc tỉnh táo, hơn nữa không nhớ được mình đã làm gì, mơ mơ màng màng, thậm chí lá gan cũng rất lớn, khi bọn họ còn chưa thân thiết còn dám ôm mình đòi hôn.
Chẳng may thật sự là anh ta say rượu rồi đụng phải anh trai, mơ mơ hồ hồ bỏ chạy, khi tỉnh lại lại còn quên đi chuyện này thì làm sao bây giờ?
Thẩm Phóng đột nhiên hỏi nhiều vấn đề về bạn bè như vậy, trong lòng Tiết Diễm không khỏi có chút buồn bực, "Tại sao anh lại đột nhiên muốn biết điều này? Hay là nghe nói gì đó?"
Thẩm Phóng chỉ nói: "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."
Đây là thái độ tùy tiện hỏi à? Không lẽ nghi ngờ mình cùng bạn bè có quan hệ gì đặc biệt?
Trời đất chứng giám!
Vừa mới trải qua một đêm tâm ý tương thông lại điên cuồng như vậy, trên người cả hai còn mang dấu vết của đối phương lưu lại, giờ phút này Tiết Diễm đối với Thẩm Phóng có thân thiết cùng nhiệt tình vô cùng đặc biệt.
Mà Thẩm Phóng lại bởi vì trong lòng có nghi ngờ nên trong lúc nhất thời có chút trốn tránh Tiết Diễm. Thái độ này tuy rằng chỉ thay đổi rất nhỏ nhưng vẫn khiến Tiết Diễm cảm nhận được.
Hơn nữa toàn bộ bữa trưa đều là đồ ăn Thẩm Tiềm thích.
Hơn nữa ngay cả bảo bối cũng không kêu.
Thẩm Phóng tới bệnh viện đưa cơm, Tiết Diễm lẻ loi một mình cầm bát cơm ngồi trước bàn, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Quả nhiên đuổi người tới tay thì thái độ liền thay đổi!
Cùng lúc đó, Thẩm Phóng lại cảm thấy chính mình chưa bao giờ thiếu quyết đoán như bây giờ.
Rõ ràng biết là nên mau chóng giải quyết vấn đề, vậy mà lại ôm thái độ được ngày nào hay ngày ấy, tra tấn chính mình cũng như tra tấn đối phương.
Anh nên vì anh trai gặp chuyện mà tìm kiếm chân tướng mọi việc, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi nếu tìm được chân tướng kia.
Nếu chưa có kết luận thì anh còn có thể lừa mình dối người rằng nhất định có hiểu lầm. Chẳng may đợi kết quả xác định rằng Tiết Diễm là người gây họa, này liền thật sự là không có đường quay lại.
Anh biết thiên vị như vậy rất có lỗi với anh trai, nhưng mà anh... luyến tiếc.
Thẩm Tiềm nằm viện mười tháng, mặc dù lúc đó mỗi ngày đều có Thẩm Phóng cùng hộ lý massage phòng ngừa tứ chi bất động, cuối cùng vẫn không thể mỗi ngày tập thể hình được như xưa.
Bây giờ tỉnh lại thì vẫn cần vật lý trị liệu nhiều như cũ, còn phải ở bệnh viện một thời gian nữa.
Nhưng mà người đã tỉnh, cũng có thể tính là tin vui trời ban.
Hai ngày sau, tinh thần Thẩm Tiềm đã tốt hơn rất nhiều. Buổi chạng vạng, khi Thẩm Phóng tan làm tới giúp anh ta ra ngoài tản bộ, Thẩm Tiềm đột nhiên lên tiếng: "Phóng Phóng, chuyện biển số xe em đã báo cảnh sát chưa?"
Thẩm Phóng sửng sốt: "Em chưa."
"Bây giờ anh có thể thẩm vấn được rồi." Thẩm Tiềm nói, "Báo cảnh sát điều tra chuyện này đi."
Thẩm Phóng không nói lời nào, một lúc sau mới mở miệng, "Anh, chuyện này có thể đừng báo cảnh sát vội không?"
Thẩm Phóng cúi đầu nhìn anh, ánh mắt trầm tĩnh bình thản trước sau như một, nhưng Thẩm Phóng lại thấy trong đó một tia nhìn thấu tất cả, "Tại sao?"
"Em... Em đã thấy biển số xe đó."
"Ở đâu?"
Thẩm Phóng nói: "... Tiết gia."
Thẩm Tiềm im lặng, chớp mắt một cái mới hỏi: "Đó là xe của Tiết Diễm?"
Một lời khó nói.
Thẩm Phóng không khỏi thay bạn đời của mình biện giải: "Là anh ấy. Nhưng em cảm thấy không chừng ở đây còn có hiểu lầm gì đó, chờ em về hỏi lại anh ấy sau."
Trong nháy mắt, anh cuối cùng cũng quyết định, mặc kệ chân tướng như thế nào thì mình cũng sẽ phải đối mặt với sự thật.
Thẩm Tiềm lại giơ tay ngăn lại: "Đừng."
Thẩm Phóng khó hiểu nhìn anh trai.
Thẩm Tiềm nói: "Anh còn chưa hỏi em. Em cùng Tiết Diễm một chỗ, căn bản không phải yêu sớm giống như mẹ nói đúng không?"
Thẩm Phóng giật mình, kiên quyết cõng cái nồi này: "Chính là yêu sớm. Bọn em quen nhau đã nhiều năm, trước nay đã trộm cùng một chỗ."
"Không có khả năng." Thẩm Tiềm chém đinh chặt sắt, "Trước đây em còn không nhớ rõ cậu ta."
Thẩm Phóng không nghĩ tới, lời nói dối công phu của bọn họ từ đầu tới đuôi không có được chút tin tưởng nào của anh trai.
Anh nhìn thẳng mắt Thẩm Tiềm, Thẩm Tiềm cũng nhìn lại anh.
Cuối cùng anh bại trận trước, thừa nhận: "Được rồi. Ngay từ đầu là em vì kiếm tiền nên mới kết hôn với anh ta." Nhưng lại sợ anh trai nghi ngờ cảm tình hiện tại của bọn họ, Thẩm Phóng nhanh chóng bổ sung: "Nhưng anh ta thật sự thích em. Lúc trước vì muốn theo đuổi em nên mới làm bộ muốn tìm người kết hôn."
"Anh biết." Thẩm Tiềm lại nói, "Anh biết cậu ta vẫn luôn thích em. Nhưng vấn đề cũng ở đây. Cậu ta thích em, nhưng tâm cơ lại quá sâu."
Thẩm Phóng nheo mắt, dùng ánh mắt bày tỏ ý nghi ngờ.
Giọng Thẩm Tiềm vô cùng bình tĩnh, không chút dao động: "Cậu ta có phải vô cùng thích em, thích đến mức vì em mà cái gì cũng có thể làm? Không tiếc tất thảy giá gì?"
"Như vậy, nếu tai nạn xe cộ này cũng không phải ngoài ý muốn thì sao?"
Thẩm Tiềm nói đến đó, Thẩm Phóng lại có cảm giác như bị sét đánh.
Anh từ trước tới nay vẫn tính chuyện anh trai gặp phải vào tai nạn giao thông ngoài ý muốn, tài xế gây chuyện xong chạy. Nhưng nếu đó không phải ngoài ý muốn, nếu không phải ngoài ý muốn...