Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 20: Muốn Một Lần Lại Một Lần (6)

Cẩm Dương chặm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu hai lần, sau đó từ từ đứng thẳng người, lui về sau hai bước, kéo khoảng cách với Lâm Thâm Thâm, ánh mắt anh nhìn cô lạnh băng không có chút tình cảm, chẳng qua, đáy lòng ngoại trừ bi ai, vẫn là bi ai.

Hồi lâu, anh mới nói: “Lâm Thâm Thâm, em dựa vào cái gì mà cho rằng bây giờ Cẩm Dương tôi đang làm việc thuận bườm xuôi gió lại đi nhận một công ty gặp khó khăn? Làm không tốt, tôi còn phải tự vả vào thần thoại một trận thành danh của tôi!”

Lâm Thâm Thâm bị dáng vẻ hùng hổ của Cẩm Dương dọa ngẩn ra, sau đó cô rũ mắt, giọng vững chắc: “Cẩm Dương, tôi thật lòng muốn mời anh, tôi ngủ cùng anh hai tháng, tuy thời gian không dài, nhưng tôi chắc rằng luôn có lương, nếu anh không cần tiền, như thế cũng được.”

Lâm Thâm Thâm có xuất thân rất tốt từ nhỏ, tất cả mọi người không khách sáo với cô thì chính là cung cung kính kính, rất ít có người xúc phạm cô, cho nên trong lòng ít nhiều có chút kiêu ngạo, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác ưu việt, giỏi hơn người khác, dù bây giờ cô sa sút, kiêu ngạo trong xương vẫn còn sâu đậm.

Nếu không phải mấy năm qua gặp biến cố, bị dòng người đưa đẩy đến Mỹ, nhìn rõ tình người nóng lạnh, cô tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.

Nhưng cô của hiện tại không giống cô của trước kia, cô không có tư cách cao ngạo tự đại, cô chỉ có thể nhịn, trăm nhẫn thành thép, trừ điều này ra, cô không còn lựa chọn nào khác.

Trong mắt Cẩm Dương nhất thời nổi lên vô số gió bão, cô lại vân đạm phong khinh lấy bản thân ra trao đổi như vậy?

Cẩm Dương quan sát cô từ trên xuống dưới, châm chọc: “Cô cảm thấy toàn thân cô có chỗ nào khiến tôi hài lòng mà ký hợp đồng cho cô?”

“Tôi không cảm thấy toàn thân tôi có chỗ nào không khiến Cẩm tiên sinh hài lòng?” Lâm Thâm Thâm đúng mực trả lời Cẩm Dương, cong môi, giọng bình tĩnh đánh cược lần cuối: “Nếu không, sao Cẩm tiên sinh có thể muốn tôi một lần lại một lần nhiều đêm như vậy?”

Cẩm Dương bị Lâm Thâm Thâm phản kích ngừng một lát, sau đó cười khẽ: “Lâm Thâm Thâm, cô đây là xem mình như hàng hóa và tiền cược, tới đàm phán với tôi sao?”

Đủ rồi, Cẩm Dương, anh rốt cuộc còn muốn chọc cô điên đến lúc nào?

Cô có thể dứt khoát như vậy, tại sao anh không thể?

Trong lòng Cẩm Dương dâng lên khổ sở, tầm mắt anh hơi mờ mịt, giọng vẫn cứng rắn như cũ: “Cô cảm thấy, cô xứng sao?”

Nói xong, Cẩm Dương không thèm nhìn Lâm Thâm Thâm, xoay người mở cửa phòng vệ sinh, đi ra ngoài.

Lúc Lâm Thâm Thâm đi ra, Cẩm Dương đã rời khỏi tiệc rượu, tối nay Tập đoàn Tạ thị làm chủ, Tạ Thiếu Hoa đương nhiên cần chào hỏi tất cả mọi người, cho nên Lâm Thâm Thâm cũng không quấy rầy anh ta, trực tiếp đi ra ban công đại sảnh.

Cẩm Dương rời khỏi tiệc rượu, lái xe về thẳng nhả.

Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm ở cùng một tầng lầu.

Anh đi ra thang máy, đứng trước hành lang, nhìn nhà Lâm Thâm Thâm một hồi, mới đi tới trước cửa nhà đối diện nhà Lâm Thâm Thâm, lấy chìa khóa ra, còn chưa cắm ổ khóa, cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Là người giúp việc theo giờ Cẩm Dương thuê, vì tối nay Cẩm Dương đi tham gia tiệc rượu Tập đoàn Tạ thị, nên mời người tới trông Bạc Duệ.

“Cẩm tiên sinh, anh về rồi?”