[Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống

Chương 3: Chương 3

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

- ----------------------------

Thời điểm Lucius mở cửa phòng, Harry đang nỗ lực dùng mấy cái gối đầu vừa dày lại lớn đem mình ngộp chết.

Hắn tốn một giây mới ý thức được thiếu niên tóc đen này có dụng ý gì, cuống quít bước nhanh lên phía trước, đem đối phương đã bởi vì hít thở không thông mà mặt mũi có chút đỏ lên, từ trong gối đầu dùng sức kéo ra ngoài.

"Harry Potter!" Lucius đem mấy gối đầu kia bỏ lại bên giường, thở hồng hộc nhìn cậu bé tóc đen đang làm cho hắn không giải thích được này.

"Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì!"

"Khụ khụ..." Harry vừa ho khan, vẻ mặt bất mãn nhìn vị khách không mời mà tới này.

"Ngươi nói đi?"

Biểu tình trên mặt Lucius từ kinh ngạc chậm rãi biến thành nghi hoặc.

Hắn không hề ngốc, hơn nữa trước đó hắn nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, rất nhanh liền hiểu hiểu đại khái là chuyện gì xảy ra.

"...!Cho nên nói, ngươi là thật sự đang thử tự sát?" Hắn nhìn gối đầu một chút, lộ ra vẻ chán ghét, "Dùng phương thức Muggle?"

"...!Vấn đề ngươi để ý tới thật đúng là vô cùng máu trong." Harry cười khan cảm thán một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nằm trở lại trên giường.

"Vì sao các ngươi từng người một đều phải đối với quyết định này của ta kinh ngạc như vậy.

Sau đó còn phê phán ta dùng loại phương thức Muggle này, nói rất hay, giống như ta có lựa chọn vậy."

Người đàn ông tóc vàng lúc này thoạt nhìn có chút xấu hổ, hắn nghĩ tới mục đích lần này của mình, cân nhắc tìm từ một chút, nói, "Được rồi...!Còn nhỏ tuổi liền có can đảm đối mặt với tử vong quả thực đáng làm cho người khác kính nể, bất quá..." Hắn đứng thẳng người, để cho mình thoạt nhìn càng tự tin một chút, mặc dù hiện tại hắn như trước đối với nhiệm vụ do Chúa tể Hắc ám an bài cảm thấy không hiểu được, nhưng như trước khát vọng thành công.

"Ta hy vọng ngươi có thể dừng lại những hành vi, hành động tự sát này, ta là nói."

Ánh mắt của Harry kỳ công mà sáng lên, tựa hồ còn mang theo mong đợi nào đó.

"Ý tứ của ngươi là, Voldemort phái ngươi tới giết ta?"

"Không! Dĩ nhiên không phải."

Trên thực tế, ngài ấy là để cho ta đến bảo trụ cái mạng nhỏ của ngươi. Lucius ở trong lòng lặng lẽ nghĩ.

Mà ta thậm chí cũng không biết đây là vì sao!

Trong con ngươi xanh biếc kia mới vừa rồi còn lóe ra ánh sáng tựa hồ lại mờ đi xuống.

"Được rồi, ta cũng biết, hắn sẽ không đơn giản buông tha ta như vậy."

Lucius trầm mặc.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, hắn quả thật phát hiện nam hài này đối với tử vong của mình có chấp niệm kỳ quái nào đó.

"Để cho nó buông tha ý niệm tự sát trong đầu, ta hiện tại cần giữ lại mạng của nó." —— câu mệnh lệnh kia của Chúa tể Hắc ám giản đơn mà thô bạo, không có có bất kỳ giải thích dư thừa nào, nhưng bọn hắn làm Tử thần thực tử, cũng không có quyền đặt câu hỏi, cho nên trên thực tế, hắn cũng hoàn toàn không biết chủ nhân của hắn tại sao muốn thằng nhóc Potter sống, thậm chí còn không cho phép nó chết.

Chủ nhân của hắn là đang suy nghĩ một ít phương thức phong phú hơn có tính sáng tạo hơn đến dằn vặt tên nhóc này sao? Cân nhắc đến vị trí căn phòng cùng đãi ngộ của nó, Lucius đối với việc này biểu thị rất hoài nghi, huống chi, Chúa tể Hắc ám nếu như muốn làm như vậy, từ lúc sống lại khi đó khẳng định liền trực tiếp ở nghĩa trang động thủ.

Mà lúc đó, một trận không rõ kia —— không biết có thể được xưng là quyết đấu hay không —— sau khi sự cố phát sinh, chủ nhân chỉ là không nói tiếng nào đem tên nhóc này mang về trang viên trông coi thật tốt mà thôi.

Chẳng lẽ nói, hắn là muốn đầu độc tên nhóc này, sử dụng cho lợi ích của phe hắc ám sao? Không, trước không nói làm như vậy xác suất thành công không cao bao nhiêu, hắn càng hoài nghi là một thanh thiếu niên là như thế này thật sự có thể vì sự nghiệp của Chúa tể Hắc ám mang đến bao nhiêu trợ giúp, phải biết rằng, nếu như hắn cuối cùng lông tóc không hao tổn trở lại bên phe chính nghĩa kia, lão già xảo quyệt kia chắc là sẽ không mặc kệ cậu bị khống chế, mà với kinh nghiệm cùng tuổi tác của thằng nhóc này, cũng tuyệt đối khó có thể tại nơi của lão già không coi ai vào đâu kia chơi thành dạng gì, điều này cần bày ra cùng lập kế hoạch vô cùng cặn kẽ, hắn không cho là Chúa tể Hắc ám sẽ lập một cái kế hoạch phiền phức mà hiệu quả lại quá nhỏ.

Trong đầu Lucius, bánh răng nhỏ ken két ken kén mà chuyển động.

Đáng tiếc, từ lúc hắn nhận được mệnh lệnh đến bây giờ, cũng không thể nghĩ ra một đáp án chân chính để mình tin tưởng.

Hắn nhìn thiếu niên ở trên giường hô hấp đã khôi phục một chút, hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, hắn còn biết con trai độc nhất của mình, Draco, cùng năm với cậu.

Theo hắn biết, quan hệ của bọn họ ở trường học cũng không tốt.

Bọn họ một chút cũng không giống nhau, bất luận từ bề ngoài hay là hành vi thói quen.

Thế nhưng thiếu niên thời kỳ dậy thì điểm chung duy nhất chính là bướng bỉnh cùng sức sống, như trước để cho hắn liên tưởng đến người mình lo lắng, Draco.

Khiến một người tuổi còn trẻ như vậy, một đứa nhỏ đối mặt hết thảy chuyện này cũng sẽ không để cho hắn chân chính cảm thấy có bao nhiêu sung sướng, hắn càng hy vọng địch nhân định mệnh của chủ nhân hắn là một người trưởng thành lãnh khốc nguy hiểm hơn cả chữ nguy hiểm, mà không phải là một thiếu niên nhỏ thoạt nhìn vô tri lại vô hại, tuổi tác đều có thể làm con trai mình như vậy.

Đương nhiên, nếu như Harry Potter đúng là vật cản con đường đi đến sự nghiệp của bọn họ, hắn cũng sẽ không chút do dự cầm lấy đũa phép đối phó cậu, thế nhưng nếu như có thể ít hi sinh một sinh mệnh như vậy...!Hắn phải thừa nhận, sau khi trở thành một người cha, sẽ thấy cũng rất khó tùy tâm sở dục đối với bất kỳ một đứa nhỏ nào hung ác khắc nghiệt.

Tộc trưởng đương nhiệm nhà Malfoy thở dài một hơi, mặc kệ thế nào, mục tiêu bây giờ là để cho Gryffindor này hiểu rõ đồng thời lý giải, Chúa tể Hắc ám tạm thời không muốn mạng của cậu, cho nên cậu tốt nhất là ngây ngô sống thật tốt đừng thêm phiền toái cho bọn hắn.

"Ừm..." Lucius do dự mà mở miệng, "Nghe, Ha —— Harry."

Cậu bé xoay người, diện vô biểu tình."Hahary là ai."

(Rosaline: thêm một câu trừ Slytherin n điểm, thì tiểu Har sẽ là giáo sư Snape phiên bản Gryffindor ~~ Đây chính là học giáo sư à nha~ Tự nhiên có cảm giác nên edit thêm đồng nhân Snarry)

"Khụ, ừm...!Được rồi," thấy cậu bé không cảm kích, người đàn ông không thể làm gì khác hơn là bỏ qua loại cứng rắn lôi kéo làm quen này, "Cậu Potter, ta hy vọng ngươi tin tưởng, chủ nhân của ta cũng không muốn dằn vặt ngươi, ngài ấy cũng quả thực không có nghĩ muốn mạng của ngươi như vậy."

"Ha ha, có đúng không? Ngươi kế tiếp không phải là còn muốn nói, hắn còn hy vọng hòa bình thế giới, phù thủy Muggle là người một nhà, ở buổi chiều ánh nắng tươi sáng cùng Dumbledore uống trà chứ?"

Lucius không để ý đến trào phúng của Harry, hết sức làm cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn có thể tin được.

"Nghe này, ngươi vì sao cứ không chịu tin tưởng điểm này chứ? Liền xét theo hiện nay mà nói, ngài ấy cũng không có đối với ngươi làm bất luận cái gì ——" Lucius đột nhiên nghĩ tới cái Avada Kedavra ở nghĩa trang kia, không thể làm gì khác hơn là lập tức đổi giọng, "Sau khi ngài ấy đem ngươi mang trở về không có thực sự làm gì ngươi, không phải sao?"

"Là như vậy không sai, hiện nay xem ra chỉ là đơn thuần đem ta giam lỏng ở chỗ này, thế nhưng rất hiển nhiên, đây là bởi vì hắn lúc này không rảnh." Harry nhún vai.

"Cho nên, ngươi liền thành thật đợi, trải qua một đoạn cuộc sống đơn giản không tốt sao?"

"Nga thôi đi, Malfoy...!Ngài." Harry lắc đầu, tựa như nghe được cái chuyện gì vô cùng thú vị, "Trong lòng ta và ngài đều biết rất rõ, Voldemort hiện không có giết ta, không có nghĩa là hắn sau đó sẽ không giết ta, trên thực tế, hắn tuyệt đối là người trên thế giới rất muốn ta chết."

"Hắn có lẽ sẽ để cho ta chết ở trước mặt toàn bộ người của phe chính nghĩa, đem thi thể của ta treo ở Hẻm Xéo, để cho mỗi một người ký thác hy vọng đối với phe chính nghĩa sản sinh khủng hoảng to lớn."

"Hắn cũng có thể sẽ mỗi ngày móc xuống một chỗ của ta, mắt, tay, chân, hoặc là cái gì khác, thong thả nhìn ta thống khổ mà chết đi."

"Hắn còn có lẽ sẽ cưỡng chế ra lệnh cho ta trở lại Hogwarts, để cho ta tự tay giết chết giáo sư Dumbledore, sau đó sẽ giết chết ta theo một cách cực kỳ thống khổ, cho dù ta bây giờ có thể chống đối bùa chú Imperio của hắn, thế nhưng biết đâu sau khi bị hành hạ đến hấp hối cũng sẽ không may mắn như thế."

Lucius lẳng lặng nhìn cậu bé bình tĩnh mà nói đến những giả thiết kinh khủng như vậy, cổ họng hình như một chút thanh âm cũng không phát ra được, không có biện pháp, bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ, đối phương nói một chút cũng không sai.

Hết thảy những điều này đều có khả năng phát sinh.

Chỉ là thần sắc của cậu bé nói những lời này, thật sự là có chút vô cùng hờ hững, cũng không lộ vẻ sợ hãi, thật giống như đang nói khí trời hôm nay hình như rất không tồi.

Hắn nhìn về ánh mắt của cậu bé, màu sắc xanh biếc làm cho tim đập có chút nhanh, hắn luôn rất giỏi về quan sát, phân tích con người cùng những gì người đó yêu thích, sau đó giảo hoạt dùng phương thức càng phù hợp với điều đối phương khao khát sau đó cùng đối phương giao tiếp và giao thiệp.

Lúc này, hắn lại chỉ có thể từ trong mắt của người trẻ tuổi kia mà thấy được một phần lãnh đạm vượt qua sinh tử cùng với một ít bi thương không thuộc về tuổi tác này.

Hắn chẳng bao giờ ở trong con ngươi của Draco thấy qua thần sắc như vậy.

Con trai hắn luôn là một thiếu niên chỉ có duy nhất kiêu ngạo, đắc ý, ngông cuồng tự cao tự đại cùng tự tin hướng tới tương lai.

Hắn thở dài.

Cuối cùng, mở miệng nói.

"Po —— Harry," hắn vẫn tận lực tỏ vẻ chân thành, mặc dù hắn cũng không rõ ràng mình lúc này đến tột cùng có mấy phần thật tình mấy phần giả ý.

"Ta không thể không nói, ta quả thực cũng không hiểu Chúa tể Hắc ám tại sao muốn ngươi sống, thế nhưng..." Hắn dừng lại một chút, "Ta nguyện ý cho ngươi một cái hứa hẹn, thế nào? Nếu như...!Ngươi lo lắng chuyện như vậy thực sự xảy ra, ta lấy danh nghĩa gia tộc Malfoy thề, ta sẽ thật cố gắng thuyết phục Chúa tể Hắc ám, để cho ngươi chết có tôn nghiêm, không đau khổ.

Để trao đổi, thời điểm ngươi ở nơi này ngây ngốc, không nên lại mưu toan tự sát, đương nhiên, cũng không cần làm chút chuyện nhiễu loạn khác, an tĩnh ngây ngốc, như thế nào?"

Harry nheo mắt lại, từ trên giường ngồi dậy dừng ở trước mặt người đàn ông.

Tựa hồ ở trên mặt hắn tìm kiếm một tia dấu hiệu của quỷ kế.

"Cái này đối với ngươi có chỗ tốt gì? Ngài Malfoy, ngươi biết, qua mấy năm nay, ta cũng không ít lần cùng Malfoy giao tiếp."

"Được rồi, thật cao hứng ngươi đối với chúng ta có quá đủ hiểu biết, như vậy lời ta nói cũng rất đơn giản, trên thực tế, đây là Chúa tể Hắc ám ra lệnh cho ta, để cho ta tới khuyên ngươi đừng tự sát."

"Voldemort phái một Malfoy đến ngăn cản ta tự sát, oa nga, ta cũng không biết ta có mặt mũi lớn như vậy." Harry hừ một tiếng, nghe có điểm như đang cười, cuối cùng cậu lầm bầm lầu bầu nói.

"Hắn thật là một người điên, cuồng khống chế, bệnh tâm thần, ngay cả người khác chết như thế nào cũng không nên nhúng tay đi."

Ở một trình độ nào đó, Lucius còn rất đồng ý với câu nói này.

Đương nhiên, cho hắn mười lá gan hắn cũng không nhất định dám nói ra khỏi miệng.

"Bất quá, ta không tiếp thụ đề nghị của ngươi, ngài Malfoy."

Người đàn ông tóc vàng nhăn mày, hắn cảm giác giọng nói của mình vừa nãy đã đủ thành khẩn, cũng đủ động nhân.

"Có thể nói một chút là tại sao không, Potter."

"Ta không cho là...!Ngươi ở trước mặt chủ nhân các ngươi nói tốt trên thực tế sẽ có tác dụng gì."

Lucius nở nụ cười tự tin."Ngươi có thể đối với sự ưu ái của Chúa tể Hắc ám đối với ta còn chưa đủ lý giải, nói thật, ta tuyệt đối là một trong thủ hạ đắc lực nhất, đáng tín nhiệm nhất của hắn."

Harry ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi nhìn người đàn ông trước mặt nói, "Vậy, hắn biết chuyện hai năm trước quyển nhật ký của Tom Riddle kia ký đã bị phá hủy sao?"

Nụ cười của Lucius cứng lại.

- ----------------------------------

Ban đêm cùng ngày, Voldemort ở trong thư phòng của mình xoa xoa thái dương.

Mấy tiếng đồng hồ trước thần sắc của Lucius lúc rời đi rất không thích hợp.

Y vốn cho rằng, tộc trưởng Malfoy xuất thân gia đình máu trong cao quý dạy dỗ thì đầu độc một thanh thiếu niên mười mấy tuổi chắc là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Dù sao Malfoy không nhất định có lực ma pháp phá hoại cường đại, thế nhưng tuyệt đối là một người giỏi xã giao và đàm phán.

Lucius đối với việc không thể thành công khuyên can thằng nhóc Potter biểu hiện ra uể oải cùng sợ hãi cũng không phải là giả vờ, thế nhưng y nghĩ không ra, khi thời điểm y ra hiệu đối phương có thể rời khỏi, người đàn ông tóc vàng đối với việc rời khỏi trang viên có vẻ có chút vô cùng...!Vội vã?

Hiện nay y chỉ có thể đem cái này quy công cho kiêng kỵ bị mình nghiêm phạt, tuy rằng đây là nói có vẻ logic, thế nhưng trực giác của Voldemort vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Mà nếu Lucius cũng không làm được...!

Chúa tể Hắc ám suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên một thân ảnh rõ ràng.

Tuy rằng hắn vẫn cũng rất nghi ngờ sự trung thành của đối phương, nhưng bất kể thế nào, năng lực của đối phương ở trong đông đảo kẻ phục tùng quả thực coi như là nổi bật, hắn cũng vẫn rất tín ngưỡng pháp thuật hắc ám...!Bất quá bây giờ dạy học tại trong trường của lão ong mật, ai biết hắn hiện tại rốt cuộc trung với người nào?

Vô luận như thế nào, người kia cũng coi như là giáo sư dạy Potter, sau khi bị bắt cóc có thể thấy giáo sư mình bình thường chung đụng, Potter nhất định dễ dàng cảm thấy cảm động hơn, cũng dễ bị mềm hoá cùng thuyết phục hơn.

(Ros: Cảm giác V đại không nắm rõ tình hình lắm á, tiểu Har mà gặp giáo sư thì phải xù lông tạc mao chứ sao mà cảm động được.

Theo như tính cách của tiểu Har thì chỉ cần ở với giáo sư trong vòng 15p mà không bị dằn vặt đến muốn chết thì vô cùng bất thường.)

Ừm, Chúa tể Hắc ám lặng lẽ nghĩ ngợi, cái chủ ý này hẳn là so với cái trước đáng tin hơn.

- -----------------------------

Trong cuộc đời Severus Snape gặp được rất nhiều thời khắc chật vật.

Lúc này đại khái cũng coi là một lần trong đó.

Lúc sau khi cậu bé kia từ nơi so tài của kỳ thi Tam Pháp thuật biến mất, ký hiệu trên cánh tay trái của hắn trở nên đau đớn,từ lâu hắn đã dự liệu được ngày này, từ lâu dự liệu được mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy.

Liên quan tới sự mất tích của thằng nhóc thối Gryffindor kia —— Harry Potter, Hội Phượng Hoàng cùng Dumbledore đối với việc này hoàn toàn hết đường xoay xở, không hề nghi ngờ Chúa tể Hắc ám không phải là đem nó trực tiếp giết, chính là bắt lại nhốt tại một địa phương không muốn người biết.

Hiệu trưởng Dumbledore tựa hồ đối với cậu bé sống sót ôm tâm lý may mắn đến kỳ diệu, hắn cũng không nghĩ như vậy —— thẳng đến Chúa tể Hắc ám chân chính đưa tin đến, bọn họ mới chính thức dấy lên một chút hy vọng.

Mà bây giờ, hết thảy hy vọng chỉ có thể ký thác vào trên người mình.

Nếu hắn không phải là một Slytherin vô cùng chú trọng tự bảo hộ bản thân, mà là Gryffindor chủ nghĩa anh hùng, chỉ sợ giờ này khắc này đi đường cũng sẽ mang theo một cảm giác gánh vác sứ mệnh làm dưới chân sinh gió.

Điều này làm cho hắn cho tới nay đối với tư thái trường bào đen cuồn cuộn của mình rất hài lòng đều bất mãn.

Hắn mới không bởi vì gánh vác hy vọng đem cậu bé kia trốn thoát mà có cảm giác sứ mệnh làm dưới chân sinh gió, không đời nào, cái áo choàng này vẫn luôn như vậy!

Người đàn ông hít một hơi thật sâu.

Lúc này đây bị gọi đến chỗ của Chúa tể Hắc ám, ngoại trừ Bế quan bí thuật mình xuất sắc ra, hắn chưa kịp chuẩn bị gì khác, huống chi, bất luận dùng khả năng gì, báo đầu mối liên quan cho Dumbledore cũng có thể để cho Chúa tể Hắc ám phát giác sự trung thành chân chính của mình, hắn không thể mạo hiểm.

Hoàn hảo chính là, đối với việc Chúa tể Hắc ám phân phó mình đi đến diện kiến vừa rồi, y không có biểu lộ ra rõ ràng nghi vấn đối với sự trung thành của mình, trước mắt hình như cũng không có ý nghĩ muốn giết chết thằng nhóc kia.

Sai, thậm chí có thể nói là đi ngược lại —— Chúa tể Hắc ám triệu hoán hắn, một Tử thần thực tử không thể nào tín nhiệm, cư nhiên là để nghĩ biện pháp thuyết phục Potter có khuynh hướng tự sát?

Slytherin có đôi khi chính là như vậy, mạc danh kỳ diệu nghĩ quá nhiều, một lát sau, giáo sư Snape đã bắt đầu hoài nghi, Potter rốt cuộc là có phải là thông minh đột xuất dùng biện pháp này đến khiến cho Chúa tể Hắc ám liên hệ mình, vì thế có thể thu hoạch tin tức cho Hội Phượng Hoàng hay không...!

Mặc kệ thế nào, sau khi nhìn thấy tên thằng nhóc kia, liền có thể biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nếu như lúc này đây có thể thành công đem thằng nhóc thối kia cứu ra...!Hắn sẽ làm cho đối phương nhìn thử cái gì mới là địa ngục chân chính do luận văn tiết Độc dược viết thành.

Snape oán thầm, hướng về phía gian phòng kia đi đến.

- ----------------------

Từ sau khi đuổi Lucius đi, Harry hiện tại ngay cả gối đầu cũng không được cho.

Bất quá cậu hiện tại cũng không lo được nhiều như vậy, nhưng lựa chọn khác quá ít.

Bồn tắm không có nắp chặn không có cách nào khác, coi như là bồn tắm, nếu như muốn cân nhắc chết đuối, chỉ có thể suy xét...!

Thế nhưng vậy cũng quá...!

Cậu bé nuốt nước miếng một cái, có chút do dự, giữa lúc cậu làm kiến thiết tâm lý một chút, giáo sư Snape chợt đẩy cửa ra, mà hắn thấy chính là tiểu tử Potter đang một bộ dạng nghiêm chỉnh mà nửa quỳ ở trước bồn cầu, nhìn chằm chằm chỗ nước.

Tuy nhiên trong cuộc sống học sinh của cậu, giáo sư có số lần xuất hiện ở trong ác mộng của mình nhiều nhất đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên đem cậu bé dọa sợ đến không nhẹ.

"Sn...!Snape!"

"Là giáo sư Snape, Potter."

Lắc lắc đầu, sau khi phát giác mình cũng không phải đang làm ác mộng, Harry hỏi, "Thầy...!Thầy tại sao sẽ ở chỗ này?! Thầy quả nhiên là Tử thần thực tử?"

Snape không trả lời, rất nhiều chuyện nhất thời trong một lúc cũng giải thích không rõ ràng được, "Ngươi đây là đang làm gì? Dựa theo thuyết pháp của Chúa tể Hắc ám, ngươi ở đây có đây ý đồ tự sát?"

"...!A, đúng vậy, trời ơi, ta chết còn kịp sao? Có phải Voldemort phái thầy tới dằn vặt ta! A a a a...!Hắn là như thế nào nghĩ ra? Để cho ta và thầy đứng ở trong một cái phòng cũng đã cảm thấy mình chuẩn bị phải chịu đau khổ..." Harry thoạt nhìn như sắp khóc.

"Xem ra, hắn ở trong chuyện dằn vặt người này vẫn là vô cùng có thiên phú..."

(Ros: tui đoán đúng nha ahaha~~)

"..." Snape cắn răng, "Mặc dù nói ta quả thật rất muốn làm như vậy, thế nhưng Chúa tể Hắc ám không phải là phái ta đến dằn vặt ngươi."

Người đàn ông nhìn cái bồn cầu kia, lộ ra thần sắc ghét bỏ.

"Ngươi mới vừa rồi là đang dùng loại phương thức buồn cười này tự sát sao?"

"F*ck*, lại nữa..." Vẻ mặt Harry đau khổ nhắm mắt lại, oán giận nói, "Vì sao các ngươi đều quan tâm tới vấn đề phương thức của Muggle như vậy chứ!"

*bản QT là kháo

"Không cho nói lời thô tục, Potter." Nếp nhăn giữa chân mày của Snape sâu hơn, "Ngươi là thật sự ngu xuẩn đến mức muốn dùng tự sát để trốn tránh tất cả sao?"

"Ta, ta chỉ là..."

"Nói cho ta nghe thử một chút, trong cái đầu bị quỷ khổng lồ gặm qua của ngươi đựng những thứ gì? Chiến tranh cho tới bây giờ cũng không có kết thúc, tất cả mọi người bởi vì thời gian tới mà hi sinh.

Ta hi sinh tín ngưỡng của ta, có vài người hi sinh chính mình..." Nhìn dáng dấp cậu bé có chút mờ mịt, Snape càng giận không chỗ phát tiết.

"Sau đó, còn ngươi, Cậu bé đại nạn không chết, Harry James Potter, ngươi chính là nghĩ như vậy sao? Ngươi cứ như vậy buông tha tính mạng quý giá cha mẹ ngươi hy sinh cho ngươi sao?"

Harry không hiểu gì, bởi vì đối phương đang kích động vô cùng mà cực kỳ kinh ngạc, mở miệng lại không nói gì, cậu hầu như bị giáo sư Snape —— một người cậu cho tới bây giờ đều chỉ gặp qua biểu tình nghiêm mặt của hắn (biết đâu học sinh Slytherin gặp qua biểu tình vui vẻ một chút của hắn vài lần) biểu đạt tâm tình khoa trương như vậy.

"Ngươi muốn làm sao đi đối mặt với cô ấy...!Đối mặt với mẹ của ngươi..." Nói đến đây, thanh âm của giáo sư dần dần nhỏ xuống, thẳng đến cuối cùng nhỏ đến không thể nghe thấy mà nói ra cái tên đó, "Lily..."

Ánh mắt của hắn thay đổi có chút xa xôi, giống như là đang nhìn hồi ức của mình, mà phương thức hắn nói ra cái tên đó cũng mang theo cẩn thận từng li từng tí không rõ, giống như là đảo quanh ở đầu lưỡi hắn nhiều lần, giống như là cất rất kỹ.

Đương nhiên, Harry cũng chưa từng thấy qua một mặt như vậy của giáo sư tiết Độc dược của cậu.

Qua một lúc lâu, cậu mới từ trong trạng thái ngớ người ra mà khôi phục lại, cậu gãi đầu một cái, do dự mà mở miệng nói, "Ách, ta cũng không biết thầy quan tâm ta như vậy, để ý tình trạng cùng quan hệ cha mẹ các thứ nữa chứ, Snape...!Giáo sư, " cậu thở dài, "Nói thật, ngay lúc ta bị bắt tới nơi này đêm hôm đó, ta còn thấy được bọn họ —— cha mẹ của ta."

Snape lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển trở về trên người thiếu niên, trong con ngươi màu đậm tràn đầy nghi vấn, "Cái gì?"

Harry đỡ bồn cầu đứng lên, xoa xoa chân đã căng cứng, sau đó đem hai tay kéo ở trên bồn tắm, rũ con ngươi, mặc cho tóc mái che đi vết sẹo của cậu.

"Ta không biết cụ thể là nguyên nhân gì, thế nhưng...!Ở thời điểm Voldemort hướng về phía ta phóng ra lời nguyền chết chóc, xuất hiện một đường liên kết, sau đó...!Ta thấy được người bị hắn giết chết, hình như đại bộ phận đều là người bị cây đũa phép kia giết...!Chẳng hạn như Cedric, ba ba của ta, còn có...!mẹ của..."

"Ngươi —— ngươi là nói, ngươi gặp được Lily?!" Trong nháy mắt này, trên mặt của Snape tràn ngập khiếp sợ cực kỳ hiếm thấy.

Nếu như không phải là bởi vì sai thời điểm, Harry thậm chí còn muốn dùng Chậu Tưởng Ký đem đoạn ký ức kỳ diệu này tồn trữ, mang về cho các bạn học của cậu nhìn —— Bộ sưu tập biểu tình của giáo sư Snape mà ngươi chưa thấy qua, có khi còn có thể mở cửa thu phí...!

Cậu thu liễm lại mạch suy nghĩ bay đến ngoài bầu trời, nói tiếp, "Đúng vậy...!Ta...!Ta rất nhớ bọn họ, thực sự, mặc dù ta khi còn sống chẳng bao giờ có ký ức liên quan đến bọn họ, thế nhưng ta cũng tin tưởng bọn họ đúng là yêu ta."

"Cô ấy —— ta là nói, Lily, cô ấy và ngươi nói cái gì? Cô, cô ấy ở thế giới kia...!Cô ấy có khỏe không?" Giáo sư Snape hầu như hoàn toàn vứt bỏ hình tượng lạnh lùng của hắn, cầm lấy cánh tay của Harry, thậm chí là có chút khẩn trương hỏi.

"Ách..., ta cũng không biết...!Thời điểm ta thấy bà, Voldemort còn ở một bên, nói chung, bà thoạt nhìn cùng ta tưởng tượng giống nhau, rất ôn nhu..." Harry bi thương mà lắc đầu, "Biết đâu bà thực sự hy vọng ta sống sót thật tốt, thế nhưng ta lại không biết ta còn có thể sống bao lâu, nếu như có thể sớm một chút đi tới chỗ đó cùng cha mẹ ta đoàn tụ, biết đâu vậy cũng không phải là một cái tội, đúng không? Ta cũng thật tò mò...!Bà rốt cuộc là một người như thế nào."

"Ôn nhu...!Oh, tính tình cô ấy nhưng không thể nói là tốt, thế nhưng, đúng vậy, cô ấy là một người rất ôn nhu." Snape nhìn mắt xanh biếc của Harry, lẩm bẩm nói.

"Đúng vậy, ta còn thấy bà rúc vào bên người cha ta, dáng vẻ bọn họ đứng chung một chỗ, thật sự là cực kỳ xứng đôi..."

"...!Chờ một chút, người đang nói tới James Potter?!" Biểu tình nhu hòa mấy phần của Snape ban đầu nhất thời lại trở nên âm trầm, trong chữ "Potter" được nhấn mạnh cũng có thể nghe ra được căm hận của hắn.

"Đúng, đúng vậy...!Ba ba ta, không thì còn có thể là ai? Có thể thấy hai người bọn họ có thể ở thế giới kia làm bạn, ta cũng vẫn là rất vui mừng."

- -------------------------------------

Đêm đã khuya, Voldemort mới vừa kết thúc xong sự vụ, trong đầu nghĩ Snape đi vào tìm cậu bé kia cũng đã được một hồi rồi, cũng không biết tình huống như thế nào.

Mượn cơ hội này, có lẽ y còn có thể nghiên cứu tìm tòi lòng trung thành của Snape...!Y nhớ kỹ, người này cùng mẹ của cậu bé kia tựa hồ là bạn bè, có thể từ tầng quan hệ này mà nói, y chí ít có thể thuyết phục ngăn cản được dục vọng tự sát của thiếu niên kia đi?

Vừa nghĩ, y chuẩn bị đi tới căn phòng của cậu bé liếc mắt nhìn tình huống.

Không ngờ mới vừa đi ra cửa thư phòng, bắt gặp gia tinh đang hoang mang rối loạn hướng phía mình xin chỉ dẫn.

Momi —— gia tinh chủ yếu phụ trách ẩm thực cùng sinh hoạt hằng ngày của Potter, sau khi thấy rõ ràng người tới, mở to mắt tràn đầy hoảng sợ, bất chấp nói xin lỗi, liền nói thẳng ra dụng ý của nó ——

"Chủ nhân, không xong! Ha, Harry chủ nhân nhỏ cùng ngài Snape bọn họ...!Bọn họ hình như chuẩn bị muốn cùng nhau tự sát!!"

- -------------------------

Harry: double kill

← Chương trước: Chương 02←

→Chương sau: Chương 04→.