[Hp] Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 20: 20 Phụ Tử Bạch Kim Ra Mắt

Phần lớn Gryffindor vắng mặt vào bữa trưa, kể từ lúc tan học, bọn họ liền hai ba người kết thành một nhóm chạy đến bệnh thất, bà Pomfrey vẫn luôn bận rộn nên bỏ lỡ một màn bữa sáng ở đại sảnh Hogwarts, bà lúc này khá kinh ngạc, một Slytherin bị thương, một đoàn đủ các học viện tới thăm? Mặc dù bà biết chút chuyện của Gorril nhưng thực sự nhìn thấy lại là chuyện khác hẳn, tranh chấp giữa Slytherin và các viện khác có thể nói là thâm căn cố đế, nhưng hôm nay bà Pomfrey nhìn đống lễ vật trong phòng, phần lớn là học sinh Gryffindor đưa tới, còn có Ravenclaw và Hufflepuff, ngược lại, học sinh Slytherin một người cũng không thấy.

(Thời điểm Draco tới thì bà không có gặp).

Đứa bé này bị thương vô cùng nặng, nhớ tới tình cảnh lúc ấy, bà Pomfrey chỉ có thể dùng một từ để hình dung - thấy mà hoảng, bất quá, hiện tại tốt lắm, Gorril hơn mười giờ sáng thì tỉnh, bà cẩn thận kiểm tra, đã không có vấn đề gì lớn, đứa nhỏ này tinh thần không tệ, trải qua chuyện như vậy mà tỉnh lại vẫn còn cợt nhả, bất quá anh nó vừa trầm mặt xuống, đứa nhỏ này liền lộ ra vẻ mặt ủy khuất.

Anh em nhà này thực sự rất thú vị a

.....!

Lớp ma dược buổi sáng Snape hung hăng trừ điểm của Gryffindor, toàn bộ bọn oắt con này khiến hắn không thể yên tâm, ngoại trừ tiểu thư vạn sự thông Granger, không có mấy người làm được đúng hình thức, mà đứa con nuôi của mình, lại trốn học! Thằng nhóc cho nó là gì mà có đặc quyền nghỉ học! Tên ngu ngốc này, nó đây là đang ngầm tuyên bố người Gorril cứu là ai! Một Slytherin cư nhiên xúc động như thế, nhà Malfoy giáo dục người thừa kế như thế nào đây!

Chờ Snape lên lớp xong, mang theo toàn bộ lửa giận của hắn trở về hầm, có một người tới chơi rồi, thông qua lò sưởi trong phòng - Lucius Malfoy, con Khổng Tước sặc sỡ vĩnh viễn ngạo mạn.

Lucius mặc trường bào màu xanh nhạt hoa lệ, một mái tóc vàng kim mỏng dài được chải chuốt chỉnh tề, dưới ánh sáng âm u ở hầm còn có thể phát xạ tia sáng màu vàng kỳ dị, vẻ mặt cao ngạo trước sau như một, có lẽ ngoại trừ lúc té xuống từ trong lò sưởi có chút chật vật thì đều hoàn mỹ.

"Tin tức của nhà Malfoy từ trước đến giờ luôn nhanh nhạy, hửm?" Snape mở miệng trước, y hiện tại biết đứa con nuôi ngu ngốc sáng nay làm gì rồi.

"Severus, tôi biết được một chút tin tức không tốt, Tiểu Long có khỏe không?" Có lẽ Malfoy trước mặt người ngoài là nghiêm túc lãnh mạc nhưng người nhà vĩnh viễn là vật trân quý nhất với Malfoy, Lucius cũng bất chấp giọng nói lộ sự lo âu, đứng ở nơi này là bạn tốt của hắn, không cần che dấu.

"Con trai ngu xuẩn của anh thiếu chút nữa trở thành điểm tâm của quỷ khổng lồ." Snape cứng nhắc nói: "Nhưng rất hiển nhiên là vận khí của nó cũng không tệ lắm, lông tóc không chút tổn thương."

Nghe được bạn tốt bảo đảm, Lucius yên tâm, sau khi nhận được thư của con trai, hắn và Narcissa rất lo lắng, sợ đứa bé này che dấu chuyện mình bị thương, không có chuyện gì là tốt rồi "Tiểu Long nhắc tới một máu bùn, Gorril Jean?"

Snape phủi mắt một cái đã thấy Khổng Tước bạch kim khôi phục thái độ bình thường, mở miệng châm chọc: "Rất tình cờ là máu bùn này đã cứu con trai anh một mạng."

Lucius cứng người rồi.

Gorril Jean này hắn cũng điều tra qua, máu bùn này cướp đi vị trí thủ tịch vốn thuộc về Tiểu Long, nhưng bây giờ lại cứu mạng Tiểu Long, từ trong thư Lucius có thể thấy được con trai mình đã quyết tâm kết giao với người bạn này.

Nhưng mà, làm như vậy không thể nghi ngờ là cái phiền toái lớn, mười một năm rồi, Lucius cho tới bây giờ cũng không tin Hắc Ma Vương đã chết, nếu một ngày nào đó người kia trở lại thì làm sao bây giờ: "Severus, Tiểu Long muốn làm bạn với thằng nhỏ kia."

Bạn, Snape dĩ nhiên biết đối với một Slytherin mà nói, bạn có ý nghĩa như thế nào: "Xem ra trí thông minh người thừa kế nhà Malfoy đã giảm xuống cùng cấp với quỷ khổng lồ rồi."

"Thái độ Tiểu Long rất kiên quyết." Lucius cũng rất hao tâm tổn trí, mặc dù hắn không tán thành nhưng hắn tôn trọng quyết định của con trai" Tôi phải đi xem thằng nhóc kia, thuận tiện bái phỏng hiệu trưởng một chút...!cái lão hỗn đản hồ đồ.

Ông ta dám đưa con tôi vào hiểm cảnh."

"Có lẽ anh không cần đi." Snape có chút hả hê kể lại đầu đuôi chuyện trong phòng hiệu trưởng đêm qua cho hắn: "Huống chi Draco lại không bị thương, đúng rồi, thằng nhóc kia bây giờ còn đang ở bệnh thất, anh có thể đi xem một chút."

....!

Cả buổi trưa, bệnh thất luôn ồn ào, anh em Weasley một trái một phải vây quanh Godric, ra sức tán thưởng anh dũng cảm, Ron và Harry mang đến một đống lớn đồ ăn vặt trải lên giường, xung quanh còn có một đám Gryffindor chen chúc cùng ăn quà vặt đến huyên náo.

Chỉ có Salazar đang cầm quyển sách tránh ở nơi vắng vẻ tiếp tục xem sách của anh, bà Pomfrey rốt cục nổi giận "Đủ rồi, trò ấy cần nghỉ ngơi, toàn bộ cút ra ngoài cho ta." Bà quay đầu nhìn về phía Salazar "Dĩ nhiên, trò có thể lưu lại."

Bà Pomfrey gào thét tống khứ đám tiểu tử thúi ra ngoài, đợi bọn chúng đi xa, bà đột nhiên liếc thấy một thân ảnh đứng ở một góc ngoài cửa: "Draco Malfoy?"

Draco đã tới từ sớm rồi vẫn đứng ngoài chờ, bên trong toàn Gryffindor cậu tự nhiên không nên vào.

Hơn nữa Gorril đã tỉnh, cậu còn chưa nghĩ ra làm thế nào để đối mặt.

Nghe thấy bà Pomfrey gọi cậu, Draco liền đi vào, nhìn một đống quà lớn xung quanh, lại nhìn một chút tay không của mình, cậu không khỏi có chút lúng túng, mà Gorril đang cười ha hả nhìn cậu: "Ơ, Malfoy, xem cậu không có chuyện gì á."

Nói nhảm, có chuyện chính là cậu, Draco thẳng lưng tiêu sái đến trước giường, đứng lại, ánh mắt lại nhìn góc cửa sổ: "Cái kia, cảm ơn" thanh âm rất nhẹ, trên gương mặt trắng nõn bắt đầu hồng hồng, Draco không tự chủ dùng tay kéo kéo vạt áo "Còn có, ừm, Draco..."

"Cái gì?" Đứa nhỏ này tại sao cà lăm vậy.

"Tôi nói, gọi tôi Draco là được rồi." Lúc này, ngay cả tai Draco cũng đỏ rồi.

"Ha ha, tốt, Draco." Godric trong lòng cười thầm, đứa nhỏ này thật thú vị "Cảm ơn cậu tới thăm a, còn có..."

Lời còn chưa nói hết cửa đã bị đẩy ra, tiến vào chính là đại Malfoy và Sanape.

"Cha?" Draco vừa quay đầu lại liền phát ra tiếng kinh hô trầm thấp, cậu không nghĩ cha cậu lại đến đây nhanh như vậy, hơn nữa cha đỡ đầu cũng tới.

Lucius nhìn lướt qua con trai đã bình an liền không để ý tới nữa, hắn đánh giá một chút thằng nhóc tóc vàng đang nằm trên giường, lại liếc một chút đứa nhỏ đã cho hiệu trưởng một đòn ra oai phủ đầu - Salazar, sau đó hất cằm lên, chậm rãi mở miệng, nhà Malfoy khi nói đều xen lẫn ngữ khí quý tộc ngạo mạn: "Nói như vậy cậu chính là người đã cứu con trai của ta, hử?" Một câu hỏi đơn giản nhưng hoàn toàn nghe không ra lòng cảm kích, cũng có mấy phần khinh miệt.

"Cha, này..." Draco nghe ra sự bất mãn trong giọng nói, tưởng cha mình tới để bới móc.

"Ngài chính là baba của Draco a, thật hân hạnh gặp ngài." Godric cắt đứt lời Draco..., nở một nụ cười thật tươi.

"Draco không có chuyện gì thật quá tốt!"

Malfoy nhìn con trai đang có chút không biết phải làm sao, cũng không nói một câu cảm tạ liền xoay người rời đi.

Draco vừa thấy tình thế không đúng, nhanh chóng đuổi theo, nhìn thấy cha mình vừa đi ra mấy bước đã dừng lại, Draco hít sâu một hơi: "Cha, con muốn làm bạn với cậu ấy, xin ngài cho phép."

Lucius nhíu mày, thanh âm hoàn toàn không có cảm tình: "Draco, con là một Slytherin, đồng thời cũng là một Malfoy, con biết con quyết định như vậy có nghĩa như thế nào, mà vì quyết định này chịu trách nhiệm cũng là con."

Không đồng ý, cũng không phản đối.

Draco ngẩn người, cha đến tột cùng là có ý gì.

Lucius cũng không giải thích, mặc kệ con trai còn đang sững sờ, đi về phía tầng hầm, hắn còn phải thông qua lò sưởi trở về trang viên.

....!

"Gorril Jean kia có vấn đề?" Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu lại khá chắc chắn, sau khi trở lại tầng hầm, Snape mở miệng hỏi thăm, y biết người trước mặt nhiều năm như vậy, Lucius hẳn có thể nhận ra điều không đúng.

"Nhưng." Lucius chần chờ một chút, vẫn nói ra: "Chính xác mà nói, tôi cũng không rõ ràng lắm, Severus, Tiểu Long ở trường nhờ vào anh." Hiển nhiên, hắn không muốn nhiều lời, Sanape cũng không quá miễn cưỡng.

Lucius chẳng qua là nghi ngờ, khi hắn nhìn thấy Gorril lần đầu tiên liền cảm thấy dường như đã từng quen biết, mái tóc vàng đậm và ánh mắt màu xanh lam, thật giống như hắn đã gặp qua ở đâu đó, nhưng đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa bé này, mà những người hắn quen biết cũng không ai có đặc thù như vậy, nhưng hắn chắc chắn đã từng gặp qua, vấn đề là, đến tột cùng là đã nhìn thấy ở đâu?

Tác giả: Chỉ sợ Lucius không nhớ ra đã gặp ở nơi nào nhanh như vậy đâu...ha ha.