Hướng Đông Lưu

Chương 45: Quyển 2 - Chương 44

HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 44

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Tinh bàn cho thấy Thứ Đế Chung Ly Trần chính là quân chủ mất nước.

Nhưng tinh bàn lại không nói người tự tay chôn vùi vương triều Chung Ly là ai.

Lần đầu tiên tính, Niệm Vọng tính ra người đó là Trung Châu Vương.

Lần thứ hai, là Thế tử của Trung Châu Vương.

Lần thứ ba, hắn không bỏ công tìm người táng quốc nữa.

Sở quốc diệt, lại không đi theo hướng mà hắn nghĩ.

Trong suy tính của hắn, sau khi thành Nguyên Châu phá, Sở quốc diệt vong, hắn sẽ bước đến trước mặt Chung Ly Sóc khi ấy đang bị bắt, nói cho đứa bé kia biết phụ thân nàng họ Dương, tên một chữ Vọng, tự Đình Kha.

Phụ thân nàng, là quý công tử khí chất thanh thoát nhất thành Nguyên Châu năm đó, là huynh trưởng thương yêu các tiểu đạo nhân nhất trong Thái Nhất Quan.

Tất cả những điều ấy đều là đáp án cho câu hỏi mà năm xưa, bên gốc mai, hắn đã không trả lời Chung Ly Sóc.

Hắn sẽ nói cho Chung Ly Sóc, rằng nàng vốn nên họ Dương, dùng thân phận Dương Sóc mà trở lại vương tọa, giết Chung Ly Trình cùng Chung Ly Mạc, chấm dứt triệt để tất cả.

Hắn biết đứa bé kia trúng kịch độc, nhưng không sao, hắn giải được.

Nhưng đứa nhỏ này lại có khí tiết y hệt phụ thân nàng mà lấy thân tuẫn quốc.

Vì thế, thứ Niệm Vọng nhìn thấy trong hoàng cung chỉ có cung điện thiêu rụi cùng với hài cốt chất chồng.

Hắn tìm khắp Phụng Tiên Điện, cuối cùng mới tìm được dấu vết Chung Ly Sóc để lại dưới thanh xà ngang cháy đen.

Xích bát vỡ vụn cùng miếng ngọc xanh tượng trưng cho thân phận, tựa như thấy được sự kiên định trong sáng nhất của đứa nhỏ kia.

Nhìn đến hai thứ ấy, Niệm Vọng biết tất cả tính toán của mình đã đổ sụp.

Đó là lần đầu tiên Niệm Vọng trở lại hoàng thành sau bao nhiêu năm Thanh Lam trấn thủ Nguyên Châu, nhưng kết quả nhận được lại không phải điều hắn muốn.

Sau đó, Thanh Lam tức tốc quay về Nguyên Châu, Niệm Vọng không thể không rút lui.

Một lần lui này, lại rất nhiều năm trôi qua.

Mà chờ đến khi Thanh Lam lên Thần Quốc, Niệm Vọng nơi này cũng sắp đến lúc dầu cạn đèn tắt.

Niệm Vọng biết, bằng những hành động của hắn, sau khi chết e là sẽ trở thành Ty Mệnh cho Đông Hoàng sử dụng.

Nhưng vậy thì đã sao? Dù gì Thứ Đế thân là quân chủ không phải tín ngưỡng của hắn.

Cả đời Thái Nhất đạo nhân chỉ biết lựa chọn phụng dưỡng duy nhất một người.

Hoặc thần minh, hoặc quân vương, hoặc là người mà cả đời này theo đuổi.

Niệm Vọng là loại cuối cùng.

Hắn vốn nên trông coi giang sơn mà Đông Hoàng hóa thân, nhưng lại vì tín ngưỡng mà một tay khiến cho vương triều này điên đảo.

Lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng.

Thứ Đế mệnh Nhẫm Nhiễm tàn sát cả tộc Dương gia.

Hắn liền vì tín ngưỡng mà diệt hoàng thất Chung Ly.

Cả cuộc đời này của hắn đều tận sức để đưa hoàng thất Chung Ly đến Quy Khư, nhưng trong số đó lại không bao gồm Chung Ly Sóc.

Đứa bé kia suy cho cùng cũng mang họ Dương.

Nhưng cuối cùng hắn lại không giữ được nàng, là hắn tính sai.

Hiện giờ, hắn sắp gặp mặt Đông Hoàng, đại sự cũng gần đến hồi ngã ngũ.

Sắp rồi, chỉ cần giết hai người kia nữa là kết thúc.

Trở lại cung điện Thế tử, Niệm Vọng ôn lại một lượt những chuyện sắp phải làm.

Hắn dùng bút không dấu viết hết ra, lại triệu hoán Thanh Mộng đã được huấn luyện tỉ mỉ, cột chắc tờ giấy, truyền lệnh đi dặn dò.

“Đi đi.” Thanh Mộng vỗ cánh, lướt qua màn đêm tối tăm.

Niệm Vọng ngẩng đầu, nhìn Thanh Mộng đi xa, mắt lộ vẻ vui sướng.

Không ai biết đã có người tính toán thời gian, chỉ chực chờ khơi lên một trận sóng gió.

Sự tích của Chiêu Đế ở dân gian được truyền lưu ngày càng rộng rãi.

Rất nhiều thoại bản có liên quan đến Hoàng đế tiền triều bắt đầu lưu hành.

Mà một số lượng lớn vũ khí cũng được vận chuyển từ Ninh Châu đến Nguyên Châu.

Thành Nguyên Châu có Kim Bào Vệ đang từng bước bị bao quanh.

Các thế lực còn sót lại của tiền triều cũng từ từ hiển lộ, nôn nóng muốn chia cắt Nguyên Châu, nơi tượng trưng cho vương triều.

Nhưng bọn họ đều án binh bất động, bởi vì tất cả đang chờ tín hiệu từ Niệm Vọng.

Nhưng họ lại không ngờ Niệm Vọng đang chuẩn bị một bất ngờ càng lớn cho mình.

Lúc Lương Thủy bạo loạn, viện quân bị chặn ở Uyển Châu hơn một tháng.

Kẻ gây nên tất thảy cớ sự ấy thật ra chính là Niệm Vọng, người muốn vong Sở quốc.

Nhưng sau khi Chung Ly Sóc tuẫn quốc, hắn lại quy tội cho các quý tộc Nguyên Châu phối hợp chiến đấu khi đó.

Niệm Vọng cảm thấy mình là một người ân oán rành mạch, thế nên hắn phải báo thù cho cái chết của Chung Ly Sóc.

Trước bắt đầu từ người của Chung Ly gia, sau đó đến Từ gia, các quý tộc, cuối cùng, là hắn.

Vì thế, mười lăm tháng Tám, là một ngày lành.

.

Ngôn Tình Sủng

Bố trí một đêm, sau đó nghênh đón sáng sớm hôm sau.

Thế tử Tô Hợp vừa đến nước lạ, từ khi bước lên xe ngựa đi Nguyên Châu cũng đã hiểu rõ tương lai của bản thân.

Hắn rời xa thảo nguyên tanh máu trong trí nhớ, song vẫn không thoát được nỗi sợ hãi trong lòng, đêm này chìm trong ác mộng, rõ là ngủ không được yên.

Mà Từ Nhân Lễ lần đầu tiên xa nhà, vì lạ giường nên sáng dậy mắt cũng thâm quầng.

Chung Ly Sóc là người ngủ ngon nhất trong số ba người họ.

Tuy chỉ ở bên cạnh Đông Cung nhưng nàng vẫn cảm thấy như được trở lại chốn xưa, thế nên một đêm mộng đẹp.

Hai người Chung Ly Sóc và Từ Nhân Lễ cùng Thế tử Tô Hợp dùng cơm sáng.

Thế tử nhút nhát ngồi ngay ngắn trên ghế, cầm ngang đôi đũa xới cơm.

Chung Ly Sóc thấy hắn hình như đũa cũng không biết dùng, bèn lặng lẽ lấy ra cái muỗng, đưa đến trước mặt Thế tử, rồi nói bằng tiếng Man: “Dùng cái này.”

Thế tử nhìn nàng một cái, lại ngẩng đầu quan sát chúng người hầu chung quanh.

Các người hầu cúi đầu, không nhìn hắn.

Thế tử bấy giờ mới vươn tay nhận lấy chiếc muỗng từ Chung Ly Sóc, xoắn xuýt nói một câu: “Cảm ơn.”

Cậu bé nhỏ tuổi cảm nhận được thiện ý từ Chung Ly Sóc, sự bồn chồn trong lòng cũng tan đi không ít.

Từ Nhân Lễ ở bên cạnh thấy động tác của Chung Ly Sóc cũng không nói thêm gì, chỉ tự giác ăn xong cơm một cách vô cùng lễ phép.

Ba người cùng nhau dùng cơm sáng, sau đó đến Hoằng Văn Quán học.

Từ trước khi Thế tử đến Nguyên Châu thì Hoằng Văn Quán đã căn cứ tình hình của hắn mà quyết định phân cấp.

Cũng như những đứa trẻ mới vỡ lòng ở đây, Thế tử học cấp Quý.

Ba người thuộc ba niên cấp khác nhau, đến Hoằng Văn Quán, hai người lớn tuổi hơn đưa Thế tử vào lớp trước, sau mới lần lượt rời đi.

Giờ học vừa kết thúc, Chung Ly Sóc đã vội đến nơi hẹn trước chờ Tô Hợp, lại không ngờ Từ Nhân Lễ ấy thế mà còn đến trước hơn cả nàng.

Chung Ly Sóc nghĩ thầm, đứa nhỏ này thoạt trông im ỉm, không ngờ vẫn rất để bụng chuyện làm thư đồng.

Cũng như ban sáng, ba người cùng nhau về cung điện, sau đó đi theo Thế tử thay đồ võ sĩ, đến giáo trường Tây Cung.

Tố Bắc chính là dân tộc trên lưng ngựa, vô cùng khắc nghiệt đối với huấn luyện võ thuật.

Trong mắt cái người Ba Đồ Nhĩ tên Lam Đan kia, Thế tử tương lai phải kế thừa ngôi vị Đại quân, thế nên huấn luyện lại càng nghiêm khắc.

Bất luận hiện tại là ai đang ngồi trong doanh trướng Đại quân thì trong suy nghĩ của Lam Đan, Tô Hợp cuối cùng vẫn sẽ trở lại Tố Bắc.

Vì thế, trên đường đến Tây Cung, Chung Ly Sóc đã nghe thấy võ sĩ tên Lam Đan kia răn dạy Thế tử.

Võ sĩ nghiêm khắc mắt lộ vẻ hung hăng.

Chung Ly Sóc nghe được một đống về việc Minh Qua Tề lòng lang dạ thú, Thế tử nếu không nỗ lực thì làm sao báo thù cho Đại quân và Đại Yên thị.

Lam Đan kia cho rằng các nàng không hiểu tiếng Tố Bắc nên nói với Thế tử suốt một lúc lâu.

Chung Ly Sóc, người quá rành rẽ những tranh đấu trong vương tộc, nghĩ thầm sống sót không tốt sao? Vì cớ gì còn muốn báo thù? Tố Bắc hiện giờ đã là thiên hạ của Minh Qua Tề, một Thế tử không có chỗ dựa như Tô Hợp có thể làm được gì? Tranh đấu trong hoàng gia trước giờ đều là thắng làm vua, thua làm giặc.

Sự thật đã định, vậy không cần vì những quyền lợi vô vị đó mà tiếp tục tai họa dân chúng.

Chung Ly Sóc thầm niệm một lúc, cuối cùng lọt vào tai chỉ có câu Lam Đam nói Thế tử hôm nay không có luyện tập buổi sớm, bắt đầu từ mai phải luyện trở lại.

Luyện tập buổi sớm cần sớm cỡ nào, Chung Ly Sóc không biết, nhưng khẳng định là phải dậy sớm hơn hôm nay.

Nội dung chắc chắn cũng liên quan đến võ thuật.

Chung Ly Sóc cảm thấy có lẽ mình phải thật sự vất vả, vì thế nàng quay đầu, ngó qua thiếu niên bên cạnh, lại thấy hắn chỉ một mực nhìn thẳng về phía trước, xem như lời nói của Lam Đan và Thế tử hoàn toàn không liên quan đến mình.

Là một người có thể tĩnh tâm được, Chung Ly Sóc nghĩ thầm.

Cứ thế đi một đường, Chung Ly Sóc cùng Thế tử cũng đến giáo trường Tây Cung.

Thế tử nhỏ tuổi, hiện đang luyện tập đao thuật.

Kiến thức cơ bản về đao thuật chính là bổ chém.

Chung Ly Sóc vừa nhập môn, cũng không thể cùng Thế tử luyện tập kiến thức căn bản.

Thứ hiện tại nàng luyện chính là cơ sở của mọi môn võ thuật, đứng tấn.

Về phần Từ Nhân Lễ, vị thiếu niên từ nhỏ đã học mười tám ban võ nghệ này thì đi theo người Ba Đồ Nhĩ bắt đầu học thực chiến.

Lam Đan rất hài lòng với thư đồng như Từ Nhân Lễ.

Ở Tố Bắc, người hầu của Thế tử ngoài làm bạn ra thì còn là đồng bọn bảo hộ Thế tử, có thể vì quân chủ mà hy sinh tánh mạng.

Lam Đan tuy không quá tinh thông chính vụ nhưng cũng biết hai vị thư đồng này có thân phận đặc biệt, hy sinh cho Thế tử là chuyện không thể nào, nhưng có thể bảo hộ được Thế tử thì vẫn khiến hắn cảm thấy an tâm.

Chính vì lẽ đó, trong hai thư đồng, Lam Đan rất có cảm tình với người có võ nghệ tốt là Từ Nhân Lễ.

Chung Ly Sóc nhận ra điều ấy cũng không có cảm giác gì, chỉ bình thản mà lo đứng tấn phần mình.

Cứ thế, ba thiếu niên lớn nhỏ khác nhau bắt đầu buổi huấn luyện chiều.

Khi Huyên Cảnh Thần xử lí xong chính vụ bước vào một bên khác của giáo trường thì thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là bộ dáng thiếu niên đứng tấn đến hai chân run rẩy nhưng thân thể vẫn thẳng tắp.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua từ xa, nhận ra thiếu niên dường như đã rất lâu rồi không gặp kia, sau đó chuyển mắt, trông sang Tô Ngạn Khanh bên cạnh, nói: “Đã lâu chưa luận bàn với khanh, không bằng hôm nay cùng trẫm đến thử một lần?”

“Bệ hạ có ý đó, vi thần cầu còn không được.”

Hai người nhất trí.

Huyên Cảnh Thần liền sai người dắt hai thớt ngựa đến, lấy ra trường đao chưa khai phong rồi tung người lên ngựa.

Người nắm thiên mệnh vung đao giá ngựa, Tô Ngạn Khanh khom lưng hành lễ, ngay sau đó cũng xoay người lên ngựa, nói: “Vi thần không uy vũ bằng bệ hạ.

Nếu giao thủ, thứ cho thần tới trước.”

Nói đoạn, một tay nàng túm cương, một tay cầm thương đâm về phía Huyên Cảnh Thần.

Huyên Cảnh Thần khom người ra sau, tránh thoát một kích chính diện, sau đó trường đao vung ngang, quét về phía thắt lưng Tô Ngạn Khanh.

Tiếng vó ngựa hỗn loạn vang lên giữa giáo trường, âm thanh binh khí va chạm càng thêm phần rõ rệt.

Lam Đan đang huấn luyện Thế tử nghe thế quay đầu, nhìn về phía hai nữ tử đang giao thủ ở bên kia giáo trường.

Hai gương mặt khắc sâu ấn tượng ấy xuất hiện trong mắt Lam Đan.

Hắn như nhìn đến bộ dáng tàn sát trên thảo nguyên của vị Tướng quân khiến người ta vừa nghe danh đã sợ vỡ mật kia.

Huyên Cảnh Thần, một ác ma rong ruổi trên thảo nguyên.

Nàng không chỉ có tài dụng binh xuất sắc mà còn là đao phủ khiến người ta sợ hãi trên chiến trường.

Tố Bắc bọn họ chính là thua bởi nữ tử nhìn như gầy yếu nhưng thực tế lại vô cùng lợi hại này.

Chung Ly Sóc cũng nghe được tiếng vang.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả sự chú ý của nàng đều tập trung vào nữ tử với phong thái oai hùng kia.

Nàng nhìn thân hình nhỏ nhắn của Huyên Cảnh Thần mang khí thế như núi cao, cầm trường đao xé gió gác trên cổ Tô Ngạn Khanh, sau đó lộ vẻ si mê dưới cái nhướng mày cười của người nọ.

Nữ tử anh hùng, uy phong lẫm liệt.

Vị đại anh hùng tựa núi cao trong thoại bản này, chính là Hoàng hậu của nàng.

_____________.