Hướng Đông Lưu

Chương 46: Quyển 2 - Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 45

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Đi theo Thế tử Tô Hợp, Chung Ly Sóc cứ thế mà gặp được Hoàng hậu, rất nhiều lần.

Từ đó về sau, chỉ cần xuất hiện cùng Thế tử Tô Hợp ở giáo trường Tây Cung thì nàng luôn có thể nhìn đến bóng dáng quanh quẩn trong mộng hàng đêm ấy.

Ngày cứ thế êm đềm trôi, rồi cũng đến khoảng thời gian sáng sủa nhất cuối mùa xuân.

Trăm hoa nở rộ, oanh hót véo von.

Cả hoàng cung được bao phủ bởi những đóa hoa diễm lệ.

Hoa anh đào ở Đông Cung lúc này cũng đã nở.

Những cánh hoa hồng nhạt nhoài ra khỏi cung tường, hình thành một biển hoa khiến người ta phải ghé mắt.

Mà bên ngoài cung tường lại là đại dương phấn hồng càng mênh mông, bát ngát.

Mỗi khi đến tiết này, các thiếu niên trẻ tuổi đều sẽ nắm tay nhau đến sườn núi bên bờ Lương Thủy đạp thanh, nhỏ giọng thì thầm dưới biển hoa anh đào rợp trời.

Sau nửa tháng làm bạn cùng Thế tử Tô Hợp, Chung Ly Sóc và Từ Nhân Lễ nghênh đón ngày nghỉ đầu tiên.

Đã sớm được mời đi chơi, Từ Nhân Lễ hô bè gọi bạn, thảnh thơi ra ngoài du ngoạn.

Mà đối với Chung Ly Sóc, hôm nay đúng lúc là mười năm, nàng chỉ có thể ở nhà ăn chay, dâng hương, niệm kinh.

Vốn Chung Ly Sóc còn định về thăm nhà, nào ngờ lại nhận được lời nhắn từ phụ thân, nói là hôm nay muốn dẫn Nhạc Chính phu nhân đi đạp thanh, để nàng tự coi mà sắp xếp.

Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định ở lại cung điện mà Thế tử cư trú, hoàn thành chương trình học hôm nay.

Buổi sáng, như thường lệ, nàng theo Thế tử dậy sớm tập võ, cùng nhau dùng cơm sáng.

Có điều Trưởng Công chúa đã sớm dặn người hầu rằng mồng một, mười lăm phải chuẩn bị thức ăn chay cho nàng, thế nên hôm nay, Chung Ly Sóc vẫn ăn được đồ chay.

Cơm sáng xong xuôi, Chung Ly Sóc quay về chỗ ở dâng hương rồi chép kinh văn.

Đến khi dừng bút thì đã là lúc cảnh xuân tươi đẹp giăng trên đỉnh đầu.

Nàng buông bút, vươn vai, rồi chuyển mắt sang cây anh đào lẻ loi trong sân.

Chỉ một gốc anh đào đã nở rộ tươi đẹp như vậy, cũng không biết rừng anh đào rộng lớn trong Đông Cung kia lại là cảnh tượng thế nào.

Nghĩ vậy, Chung Ly Sóc bước ra cửa, hướng đến hậu viện trăm hoa đua nở của hoàng cung mà đi.

Ý xanh dạt dào phủ trên đường mòn đá cuội nhỏ hẹp.

Nhìn những đóa hoa nở bừng trĩu nặng như muốn rủ xuống, Chung Ly Sóc bước từng bước xuyên qua núi giả, đi hướng phía ngoài.

Đi ngang một tòa núi giả, loáng thoáng nghe có tiếng trẻ con đang khóc, Chung Ly Sóc không khỏi bước chân đến gần tiếng khóc kia, cuối cùng phát hiện một mảnh góc áo sau một tòa núi giả cao lớn.

Bước chân Chung Ly Sóc hơi chững lại.

Nàng nhận ra góc áo ấy thuộc về ai, bèn thử đánh tiếng gọi: “Thế tử?”

Tiếng trẻ con khóc đột nhiên im bặt.

Góc áo trong mắt Chung Ly Sóc cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tiếng chân lảo đảo.

Chung Ly Sóc bước lên một bước, đúng lúc đụng phải Thế tử đang cuống quýt lau nước mắt chạy ra.

Chung Ly Sóc phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay ôm lấy đôi vai kích động của đứa bé.

Nàng cúi mắt, nhìn thiếu niên thúc ngọc quan, song ánh mắt lại bị chiếc huyên* gốm trong tay hắn thu hút.

*Nhạc cụ bằng đất có 6 lỗ.

Hình đây:

Đó là một chiếc huyên gốm thoạt trông hết sức bình thường, toàn thân đen nhánh, ngay cả hoa văn trang trí cũng không có, lại được Thế tử xem như báu vật mà nâng niu trong lòng.

Chung Ly Sóc nhìn kĩ, phát hiện phần đáy chiếc huyên bị mẻ một góc.

Chiếc huyên gốm được Thế tử ôm vào lòng, mảnh vỡ bị mẻ cũng nắm chặt trong tay.

Nhìn chiếc huyên, Chung Ly Sóc nháy mắt đã hiểu nguyên nhân vì sao Thế tử khóc rấm rức.

Nàng buông mắt, nhìn Thế tử Tô Hợp nước mắt nhạt nhòa đang cúi đầu không dám nhìn mình, dịu giọng hỏi: “Thế tử thương tâm vì chiếc huyên gốm này sao?”

Tô Hợp gật đầu, lại lắc đầu, lát sau mới rầu rĩ nói: “Đây là của mẹ đưa ta.” Chung Ly Sóc dùng Nhã ngôn hỏi hắn, hắn cũng đáp lại bằng Nhã ngôn.

Vẻ mặt thương tâm của tiểu thiếu niên thật sự khiến Chung Ly Sóc đau lòng.

Nàng khom người, nhìn chiếc huyên gốm mà Tô Hợp đang ôm chặt, nhẹ giọng hỏi: “Thế tử buồn lắm đúng không? Đây là làm sao mà bị hỏng?”

“Là người hầu… không cẩn thận đụng hỏng.” Tô Hợp thút thít, mặt ấm ức, suýt chút nữa đã lại bật khóc.

Chung Ly Sóc vươn tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, dịu giọng hỏi: “Vậy Thế tử có quở trách bọn họ hay không?”

Tô Hợp lắc đầu.

Hắn nghĩ chỉ là người ta vô ý đụng hỏng thôi, nếu chửi đổng một trận thì có hơi quá đáng.

Nhưng dù sao cũng là đồ mẹ để lại cho, hỏng rồi khiến hắn rất thương tâm, thế nên đành phải một mình trốn ở đây mà khóc.

Tô Hợp nhìn Chung Ly Sóc, rưng rưng nói: “A Tố ca ca, ta không mắng ai, cũng không có giận.

Ta chỉ buồn thôi.

Ngươi đừng nói chuyện này cho thầy Lam Đan biết có được không? Nếu thầy biết ta lại khóc, sẽ mắng ta.”

Lam Đan luôn nghiêm khắc đối với hắn, ghét nhất chính là một nam tử hán mà lại thút tha thít thít khóc lóc trước mặt.

Tô Hợp sợ Chung Ly Sóc sẽ mách chuyện này cho Lam Đan, bèn cất giọng lấy lòng, ngay cả ca ca cũng mang ra mà gọi.

Chung Ly Sóc không phải ca ca, nhưng hiện tại cũng không tiện giải thích, đành phải cười cho qua.

Nàng vươn tay, xoa nhẹ đầu Tô Hợp, nói: “Ta sẽ không nói cho Lam Đan.

Thế tử chớ thương tâm.

Tuy buồn khóc một chút cũng tốt, nhưng khóc nhiều sẽ hao tổn tinh thần, còn có hại cho thân thể.”

Tô Hợp gật gật đầu, cũng ngừng khóc.

Chung Ly Sóc nhìn chiếc huyên gốm trong lòng hắn, hỏi tiếp: “Thế tử có thể cho ta xem thử xem bị hỏng thế nào không?”

Tô Hợp do dự một lúc rồi cũng đưa chiếc huyên qua.

Chung Ly Sóc nhìn đại khái, lòng hiểu rõ, bèn nói: “Nếu Thế tử tin ta thì có muốn cùng ta sửa nó lại không?”

“Ca ca sửa được sao?” Mắt Tô Hợp sáng rỡ.

Chung Ly Sóc gật đầu, lại đứng dậy nắm tay Thế tử, đáp rằng: “Sửa được.

Xin Thế tử hãy theo ta.”

Nàng dắt Tô Hợp đi qua hoa viên cảnh xuân rực rỡ, trở lại khoảnh sân của mình.

Chung Ly Sóc sai người hầu mang những tài liệu dùng tu bổ đồ gốm đến, trộn xong đâu đấy lại từ từ giúp Tô Hợp dán lại.

Tô Hợp đứng bên cạnh, mắt mở trừng không chớp lấy một cái.

Nhìn nàng dán mảnh vỡ vào, lại lấp kín những chỗ hổng, cuối cùng cột dây cỏ, nung trên bếp lò một lúc lâu.

“Sửa được rồi!” Tô Hợp nhìn chỗ mẻ đã được dán kín, kinh ngạc cảm thán: “Ca ca thật lợi hại!”

Chung Ly Sóc thấy bộ dáng hắn nhảy nhót như vậy, bèn nói: “Còn thiếu chút nữa, Thế tử chờ một lát.”

Nói đoạn, nàng lại mang sơn đen đến, chậm rãi đánh lên chỗ bị hỏng, sửa lại những vết tích ấy từng chút một.

Hai người làm xong đâu đấy, Tô Hợp kích động vội vươn tay toan chộp lấy.

Song, Chung Ly Sóc lại lắc đầu, nâng chiếc huyên gốm lên đặt trên án thư rồi nói với Thế tử: “Mực sơn còn cần một lúc mới hong khô.

Lát nữa là Thế tử lấy được rồi.”

“Đấy, huyên gốm cũng sửa xong rồi, Thế tử chớ có khóc nữa nhé.” Chung Ly Sóc cúi mắt, nhìn gương mặt non nớt của Tô Hợp, lòng thầm nghĩ dù có khóc dữ hơn cũng chẳng thay đổi được gì.

Bởi vì thứ đã chết đi sẽ không bao giờ trở lại được nữa.

Tô Hợp gật gật đầu, thoáng ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”

Chung Ly Sóc nhìn hắn, lại chuyển mắt sang hoa viên rực rỡ, rồi quay đầu nói với Thế tử: “Hôm nay Thế tử gặp phải một chuyện không vui.

Không bằng lát nữa cùng ta đi thưởng cảnh cho khuây khỏa, thế nào?”

“Ca ca muốn dẫn ta ra ngoài chơi sao?” Hai mắt Tô Hợp sáng ngời, chờ mong hỏi.

Chung Ly Sóc gật đầu, đáp: “Phải.

Thế tử đừng gọi ta ca ca, gọi A Tố là được rồi.

Ta là thư đồng của thế tử.

Ngươi gọi ta như vậy, thầy Lam Đan sẽ mắng ta.”

Tô Hợp gật gật đầu.

Bình thường hắn đã thích Chung Ly Sóc nhất, giờ vì chiếc huyên gốm mà lại càng cảm giác gần gũi hơn mấy phần.

Tiểu Thế tử đã hoàn toàn xem Chung Ly Sóc như người một nhà, ngẫm nghĩ một lúc lại bảo: “Ngươi nói đúng.

Ngươi là bạn ta, có thể gọi tên lẫn nhau.

Ta không gọi ngươi là ca ca, vậy ngươi gọi ta Tô Hợp có được không?”

“Được.

Chỉ riêng những lúc có hai ta.” Chung Ly Sóc cúi đầu đáp.

“Ừm.” Tô Hợp đồng ý với ước định này, lại hỏi: “Vậy A Tố muốn dẫn ta đi đâu chơi?”

“Ở ngay trong cung này.” Ánh mắt Chung Ly Sóc dừng tại Đông Cung cách đó không xa, nghĩ thầm nếu dẫn Thế tử Tô Hợp theo thì hẳn là có thể vào hậu viện của Đông Cung vô chủ mà thưởng thức rừng hoa anh đào xinh đẹp khôn xiết.

“Có điều phải đợi Thế tử dùng cơm trưa xong mới đi được.” Chung Ly Sóc nói.

Cùng nhau dùng bữa xong, hai người lại lén đuổi đi thị vệ rồi bước đến Đông Cung.

Đông Cung dù không có chủ nhân vẫn đẹp đẽ như vậy dưới sự chăm sóc của các cung nhân.

Tô Hợp cầm lệnh bài, được phép thông hành.

Trên thực tế, Đông Cung hiện vô chủ đã trở thành nơi ngắm anh đào của rất nhiều người trong cung.

Chung Ly Sóc được cơ hội, lại một lần nữa thấy được cảnh hoa anh đào đẹp nhất trong trí nhớ.

Trưa hôm nay, Chung Ly Sóc nắm tay Tô Hợp, chậm rãi bước giữa rừng anh đào, kể những câu chuyện nhỏ của Thái Nhất Môn.

Mà trong Triêu Huy Điện cách Đông Cung không xa, Huyên Cảnh Thần xử lí xong chính vụ, lại dùng cơm trưa, sau đó chuyển mắt sang biển màu hồng phấn thấp thoáng phía xa.

“Hoa anh đào ở Đông Cung đã nở rực rỡ vậy rồi sao?” Huyên Cảnh Thần thuận miệng nói một câu.

Câu ấy lập tức lọt vào tai An Thị quan đang hầu cạnh bên.

An Thị quan cúi đầu, ứng một tiếng vâng, lại nói: “Từ mấy hôm trước thì hoa anh đào ở Đông Cung đã nở rất đẹp.

Gần đây có không ít cung nhân đến hậu viên Đông Cung ngắm hoa.

Bệ hạ, dạo này chính sự bận rộn, không bằng đến Đông Cung đi dạo, thưởng thức anh đào một chút?”

An Thị quan biết, mỗi năm khi hoa anh đào ở Đông Cung nở, bệ hạ đều sẽ đến đó một chuyến.

Năm nay vẫn chưa đi, cũng gần đến lúc rồi.

Huyên Cảnh Thần ngẫm nghĩ rồi đồng ý với đề nghị của An Thị quan.

Nàng buông bút son, gác hết chính sự qua một bên, lại nói: “Vậy đi dạo chút đi.”

Nói đoạn, nàng đứng dậy, cùng An Thị quan bước đến rừng anh đào nở rực rỡ.

Hoa anh đào ở Đông Cung đã nở toàn bộ.

Mỗi gốc đều tràn trề nhựa sống.

Huyên Cảnh Thần đi cùng An Thị quan, xuyên qua rừng hoa rơi rụng lả tả, đi hướng gốc anh đào lớn nhất nằm sâu bên trong.

Hoa bay mê mắt.

Theo khoảng cách ngày một đến gần, tiếng thiếu niên nói chuyện với nhau cũng truyền vào tai.

Huyên Cảnh Thần đi qua tầng tầng sắc hoa, cuối cùng trong mắt xuất hiện bóng dáng hai người một lớn một nhỏ.

Người trẻ tuổi mặc áo xanh, ngồi quỳ trên tấm thảm màu sắc trải trên mặt đất, ánh mắt chuyên chú nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình, nói năng chậm rãi mà nhỏ nhẹ.

Trên đỉnh đầu họ, một gốc anh đào cao lớn che cả trời.

Cành hoa rủ xuống, nở rộ như thác nước nhiễm màu hoa.

Loài hoa anh đào đại diện cho sự thanh cao, sinh động, trong khoảnh khắc này đều thành phông nền cho người trẻ tuổi dưới tán cây.

Người nọ mặc áo xanh, vấn búi tóc đạo gia.

Thân hình mảnh khảnh lại vững chãi kia hút lấy ánh mắt Huyên Cảnh Thần.

Anh đào bay múa đầy trời.

Giữa đại dương mênh mông sắc hoa, Huyên Cảnh Thần như chìm trong giấc mộng.

_____________.