Hướng Dương

Chương 3

Từ Thanh Tú kịp phản ứng, ngay lập tức quay lại nhìn ra phía sau, nhưng không thấy người đàn ông kia. Cô nghiêng đầu hỏi Khương Ninh: Chuyện gì thế?.

Khương Ninh đặt đũa xuống, mắt vẫn dừng trên hai tờ tiền màu xanh.

Ây dà, đang hỏi cậu đấy. Cậu với người đàn ông vừa rồi có quan hệ gì à?.

Khương Ninh vươn thẳng vai, không đáp.

Từ Giai Tú hỏi tới cùng: Sao anh ta lại đưa tiền cho cậu?. Nói xong, cô chỉ vào mấy tờ tiền trước mặt, tỏ vẻ nghi ngờ: Không phải cậu bị anh ta thịt rồi đấy chứ? Cái giá này rẻ quá, tốt xấu gì thì cậu cũng từng tốt nghiệp đại học 211 đấy.

Khương Ninh nghe cô nói càng lúc càng lung tung, liền lên tiếng: Mình không biết anh ta.

Vậy anh ta.... Từ Giai Tú lại đưa mắt nhìn mấy tờ tiền.

Khương Ninh kể vắn tắt chuyện ngồi trên xe ngày hôm qua cho cô nghe.

Từ Giai Tú: Thì ra là vậy.

Ừ.

Cũng đúng. Hai năm rồi cậu không về, nên chắc chắn chưa từng thấy anh ta.

Khương Ninh nhấc mí mắt nhìn cô: Cậu biết anh ta à?.

Từ Giai Tú gật đầu: Anh ta là thợ sửa xe. Khoảng một năm trước đến trấn Thanh Viên, mở một cửa hiệu nhỏ ngay trước giao lộ. Hôm nọ, chiếc xe điện của mình bị hỏng, phải tìm đến anh ta để sửa.

Khương Ninh lập tức hiểu ra mùi nồng nồng vừa nãy chính là mùi dầu máy.

Từ Giai Tú bĩu môi, nói tiếp: Dáng người nhìn cũng được, chỉ là hơi nghèo một chút.

Khương Ninh cười nhạo: Sao cậu biết anh ta nghèo?.

Từ Giai Tú nghĩ lại, tỏ ra tán đồng: Ừ nhỉ, bây giờ ở trấn Thanh Vân này muốn kiếm tiền đâu có khó.

Khương Ninh hiểu ý của cô là gì nên chỉ cúi đầu cười cười rồi nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền giấy.

Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta rất đàng hoàng, không giống với kiểu người làm chuyện kia.

Khương Ninh nhớ lại điệu bộ nghiêm túc sau hai lần chạm mặt của người đàn ông đó: Có lẽ không phải.

Từ Giai Tú nhún vai: Ai mà biết được.

Cơm nước xong xuôi, Khương Ninh và Từ Giai Tú rời quán, đứng một lúc, Từ Giai Tú đề nghị: Mình đưa cậu đi chơi nhé?.

Khương Ninh liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ mỉm cười: Ở trấn Thanh Vân à?.

Ôi, cậu không biết trấn Thanh Vân đã thay đổi như thế nào đâu. Đi, để mình dẫn cậu đi xem. Đảm bảo cậu sẽ có cảm giác mình chưa từng lớn lên ở đây.

Từ Giai Tú rất hào hứng, Khương Ninh tuy không muốn đội nắng ra ngoài nhưng vẫn đi theo cô. Cô và Từ Giai Tú đã lâu không gặp nhau, vừa hay mượn hôm nay ôn lại chuyện cũ. Vả lại, cô cũng có chút hiếu kỳ về sự thay đổi của trấn Thanh Vân.

Trấn Thanh Vân nói rộng không rộng, nói nhỏ không nhỏ, diện tích cũng vào khoảng 200.000m2, có con đường quốc lộ xuyên qua thị trấn, kết nối nội thành, dân cư nằm rải rác hai bên đường. Trong thị trấn có một khu chợ, được coi là khu buôn bán của trấn Thanh Vân. Trên khu chợ này có mấy con đường giao nhau, rất nhiều cửa hàng lần lượt được mở ra, ngoại trừ hình thức, tác dụng thì không khác gì những cửa hàng buôn bán trong thành phố.

Từ Giai Tú kéo Khương Ninh đi dọc con đường về phía chợ. Từ Giai Tú chỉ vào con đường chính giữa, nói: Cậu xem, vạch kẻ đường kia, trước khi cậu đi chưa có.

Khương Ninh đưa mắt nhìn, đúng là trên đường có mấy vạch trắng, xiêu xiêu vẹo vẹo dưới ánh mặt trời.

Hai năm qua xe cộ ở trấn Thanh Vân đột nhiên tăng lên, việc qua đường trở nên rất bất tiện. Đợt trước có một chiếc xe đâm chết người, không còn cách nào khác, đành phải làm vạch kẻ đường. Từ Giai Tú giải thích: Nhưng dù sao nông dân vẫn không thể giống với người thành phố, mấy đường kẻ kia chỉ để trang trí mà thôi.

Từ Giai Tú vừa đi vừa giảng giải, Khương Ninh thi thoảng phụ họa một câu, đi thêm một lúc cô thấy mệt.

Từ Giai Tú huých cùi chỏ vào người Khương Ninh, quan sát sắc mặt cô: Sao không có sức sống gì thế? Không quen đi bộ à?.

Khương Ninh lắc đầu: Đêm qua ngủ không ngon.

Từ Giai Tú thở dài: Nói thật, mình không nghĩ cậu sẽ trở về.

Khương Ninh mím môi không đáp, cô đưa tay vén tóc, có mấy sợi tóc dính trên cổ, cô quay đầu hỏi: Có dây thun không?.

Từ Giai Tú hơi ngẩn ra, ngay sau đó kéo một sợi dây thun trên tay đưa cho cô.

Khương Ninh nhìn, nhíu mày: Màu hồng phấn à?.

Cũng chỉ có cái này, cần không?.

Cuối cùng, Khương Ninh vẫn nhận lấy, buộc đuôi ngựa hai ba vòng, nhìn Từ Giai Tú cười chế giễu: Thế mà cũng làm mẹ trẻ con.

Từ Giai Tú liếc mắt: Làm mẹ trẻ con thì đã sao? Làm mẹ trẻ con thì không được có tâm hồn thiếu nữ à? Như thế là gọi là kỳ thị! Còn cậu nữa, ngày trước khắp người toàn một màu đen, chả khác gì chịu tang.

Khương Ninh bật cười, không muốn tranh luận với cô, liền chuyển chủ đề: Ngô Phong giờ còn dạy trung học trong thành phố không?.

Còn.

Bình thường hai người vẫn ở hai nơi à?.

Hàng tuần mình đưa Đông Đông đi thăm anh ấy, hoặc là anh ấy sẽ về thăm hai mẹ con.

Khương Ninh gật đầu, bỗng nhiên mỉm cười: Không phải cậu còn muốn sinh thêm đứa nữa đấy chứ?. Cô đưa mắt nhìn Từ Giai Tú từ trên xuống dưới, cau mày: Một tuần một lần... mang thai thế quái nào được.

Làm sao cậu biết bọn mình một tuần một lần?. Từ Giai Tú lườm cô: Khỏi lo đi, về phương diện ấy bọn mình hòa hợp lắm.

Khóe miệng Khương Ninh giương lên lần nữa.

Bỗng Từ Giai Tú kéo tay Khương Ninh, chỉ sang phía bên phải, nói: Chính là chỗ đó.

Khương Ninh nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, ánh nắng chói chang, cô hơi nheo mắt thấy một cửa hàng sửa xe. Phía trước cửa hàng không có biển hiệu, ở cửa ra vào đặt mấy chiếc xe đạp và xe gắn máy. Cô nhìn chăm chú nhưng không thể nhìn rõ cảnh trí bên trong, chỉ có thể đoán mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, khoảng hơn 10m2.

Càng đi khoảng cách đến cửa hàng càng gần, ánh mắt của cô hơi chần chừ, một lúc sau đã xác định được địa điểm.

Người đàn ông kia đang cúi người kiểm tra một chiếc xe máy, sau lưng có một người đang đứng.

Anh xắn ống tay áo lên tận vai, để lộ cánh tay rắn chắc, tay cầm cờ lê gõ gõ đập đập, bắp tay rung rung theo từng động tác của anh. Trên trán anh mướt mát mồ hôi, dưới ánh nắng mặt trời như được dán một lớp ánh sáng.

Khương Ninh nheo mắt lần nữa, cảm thấy hơi khát.

Từ Giai Tú ho một tiếng, nói: Hừm, quả nhiên, đàn ông lúc làm việc trông vẫn đẹp trai nhất.

Khương Ninh không đáp lời, chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến lên phía trước.

Vu Dương đang kiểm tra động cơ bỗng nhiên ngẩng đầu liếc sang bên, lẳng lặng nhìn mấy giây rồi lại cúi xuống làm tiếp.

Anh Dương, bệnh của xe em, có thể sửa được không?. Tiêu Đại hỏi sau lưng Vu Dương.

Vu Dương buông cờ lê, không ngẩng đầu trả lời: Dầu bị đóng cặn, tôi sẽ thông cho cậu.

Được rồi, làm phiền anh.

Tiêu Đại nhìn động tác sửa xe thuần thục của anh, lên tiếng hỏi: Anh Dương, trước kia anh học cơ khí à?.

Vu Dương vừa đổi tuốc nơ vít, vừa đáp: Không phải.

Vậy anh học kỹ thuật này của ai?.

Trong nhà có người sửa xe nên học theo.

Tự học ạ? Giỏi thật. Tiêu Đại giơ ngón tay cái lên.

Vu Dương nhìn linh kiện trên tay, ánh mắt chăm chú.

Tiêu Đại lại hỏi: Anh Dương, anh làm nghề này mấy năm rồi?.

5 năm.

Nghề khô khan này có thể kiếm được tiền sao?.

Vu Dương gõ động cơ nghe ngóng âm thanh, sau đó trả lời: Nuôi sống một mình tôi là đủ rồi.

Vậy anh và bạn gái bây giờ thế nào rồi? Em bảo này, phụ nữ tiêu xài hoang lắm, anh không kiếm được nhiều để đưa cho cô ấy sẽ không giữ được cô ấy đâu.

Vu Dương thoáng dừng tay: Tôi không có bạn gái.

Tiêu Đại ngạc nhiên, hỏi: Anh Dương, anh không lừa em đấy chứ? Chẳng phải vẫn có cô em ở siêu thị hay chạy đến đây sao? Ai cũng thấy cô ấy có ý với anh, còn nói không phải bạn gái của anh?.

Vu Dương buông dụng cụ đứng lên, lời ít ý nhiều: Cô ấy không phải. Anh nói tiếp: Sửa xong rồi, cậu kiểm tra đi.

Tiêu Đại cũng không xoay lại chủ đề kia nữa, anh ta cười nói: Anh bảo sửa xong là sửa xong, em tin.

Tiêu Đại móc trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho Vu Dương: Anh, làm phiền anh quá, anh hút một điếu đi.

Hai tay Vu Dương dính đầy dầu máy, trực tiếp cầm điếu thuốc ngậm vào miệng. Tiêu Đại châm lửa cho anh, Vu Dương hít một hơi, tàn thuốc hiện màu đỏ tươi.

Tiêu Đại cười hì hì: Ngày nào cũng làm công việc cực khổ như thế này mệt mỏi thật đấy.

Vu Dương nhả khói, đáp qua loa: Cũng tạm.

Tiêu Đại sáp lại gần Vu Dương, đột nhiên hạ giọng: Anh Dương, đêm nay em "lên núi", anh có muốn nhập bọn không?.

Vu Dương nhìn anh ta, dùng ngón trỏ búng điếu thuốc trong miệng, thuần thục gõ tàn xuống dưới đất.

Tiêu Đại tiếp tục dụ dỗ: Làm việc này kiếm tiền rất nhanh. Nếu may mắn, đánh xong mấy quả, là có vốn để lấy vợ rồi.

Vu Dương cúi đầu, giọng điệu điềm tĩnh, hết sức thản nhiên: Chưa tìm được vợ nên không vội.

Tiêu Đại không ngốc, nghe xong là biết Vu Dương đang khéo léo từ chối. Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi tới cùng: Thật không vậy?.

Vu Dương rít hơi cuối cùng, ném đầu mẩu xuống đất lấy chân di di. Anh ngẩng lên nhìn ra đường, đáp: Tìm vợ trước rồi nói sau.