Hướng Dương

Chương 47

Mùa đông phía nam dù ngập nắng những vẫn vô cùng lạnh lẽo, hơi lạnh giống như chiếc lưỡi của con rắn len lỏi chui vào trong xương cốt, khiến ai ai cũng phải cuộn tròn người để tìm hơi ấm. Hàng cây cao to bên đường run rẩy trong gió lạnh, rơi tượng trưng vài chiếc lá xuống dưới đất thăm hỏi mùa đông.

Buổi chiều, Khương Ninh lấy ghế ngồi trước cửa hàng phơi nắng. Lúc Từ Giai Tú đến, bắt gặp cô đang nheo mắt nhàn nhã ngồi chống cằm nhìn ra ngoài đường.

Làm gì mà ngồi ngây ra thế, đang suy nghĩ về nhân sinh quan đấy à?. Từ Giai Tú đi đến chọc ghẹo.

Khương Ninh liếc cô, chỉ chiếc ghế ở trong góc bảo: Tự lấy ghế mà ngồi.

Hừm, chả có tí hiếu khách gì cả.

Từ Giai Tú chuyển ghế sang ngồi cạnh Khương Ninh cùng nhau sưởi nắng.

Khương Ninh hỏi: Hôm nay không phải dạy thêm à?.

Vẫn dạy nhưng có mấy học sinh muốn đi học thêm đâu. Từ Giai Tú thở dài: Một số ít phụ huynh thì cho con theo học mấy trường trong thành phố. Còn lại các gia đình trong thị trấn, không phải họ không có điều kiện mà do họ cảm thấy có học cũng không giải quyết được gì, lấy được tấm bằng trung học thế là được rồi.

Khương Ninh quay sang nhìn cô, tuy Từ Giai Tú đang tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng Khương Ninh vẫn nhận ra vẻ cô đơn trong giọng nói của cô ấy. Cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng đó là cảm xúc của bậc làm thầy làm cô mà thôi.

Khương Ninh trông thấy quầng mắt thâm đen của Từ Giai Tú, dáng người cũng tiều tụy hơn so với lần trước liền hỏi: Dạo này không ngủ được à?.

Từ Giai Tú khẽ giật mình, lắc đầu.

Ngô Phong còn tới tìm cậu gây khó dễ nữa không?.

Từ Giai Tú cười lạnh một tiếng: Hắn tới tìm mình mấy lần nhưng không sao, mình đã xác định rồi, quyền nuôi dưỡng Đông Đông mình sẽ không buông tay đâu.

Khương Ninh gật đầu: Có cần mình giúp gì không?.

Không cần, nếu cần mình sẽ nói, mình với cậu không lẽ còn khách sáo thế?.

Khương Ninh mỉm cười.

Từ Giai Tú xua tay: Đừng nói chuyện của mình nữa, mình tới đây là để tặng quà cho cậu.

Hả?.

Từ Giai Tú lôi trong túi ra một chiếc hộp trang sức. Quay lại thấy Khương Ninh vẻ mặt ngạc nhiên, cô liền sẵng giọng: Xem trí nhớ của cậu kìa. Mai là sinh nhật của cậu mà cậu còn quên được à?.

Khương Ninh sửng sốt, đúng là cô quên thật.

Đã nhiều năm rồi Khương Ninh không tổ chức sinh nhật.

Nào, đưa tay đây....

Khương Ninh chìa tay phải về phía cô ấy.

Từ Giai Tú lấy chiếc vòng trong hộp ra đeo vào tay giúp cô. Khương Ninh thu tay chăm chú nhìn chiếc vòng dưới ánh nắng. Đó là một chiếc vòng bạc, trên mặt dây có hình cán cân nhỏ.

Cán cân, biểu tượng của tòa án, tượng trưng cho công bằng và pháp luật.

Một chiếc vòng tay rất hợp với cô, vừa nhìn đã biết tấm lòng của người tặng.

Chiếc vòng này mình bảo người ta đánh riêng cho đấy. Từ Giai Tú cầm tay cô nhìn, gật đầu hài lòng: Không tệ.

Khương Ninh mỉm cười: Cảm ơn cậu.

Tiểu Ninh, mình hy vọng cậu có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Từ Giai Tú nhìn Khương Ninh, ánh mắt mông lung. Cô lẩm bẩm, nói: Trong hai người chúng ta, cũng nên có một người làm được điều gì đó cho bản thân.

Khương Ninh cắt ngang lời Từ Giai Tú: Cậu nói cái gì thế?.

Từ Giai Tú phục hồi cảm xúc, vẻ đau khổ lập tức bị thu lại.

Hai người hàn huyên một lúc lâu, trước khi ra về, Từ Giai Tú nói với Khương Ninh: Hôm qua, hình như mình nhìn thấy Tiểu Thành cùng với đám tay chân của Tiền Cường.

Khương Ninh trầm ngâm, trả lời: Mình biết rồi.

Cậu mặc kệ không quản nó à?.

Khương Ninh cười gượng: Nó không muốn mình quản.

Từ Giai Tú liếc nhìn cô một cái, định mở miệng lại thôi. Cuối cùng, Từ Giai Tú chỉ nói một câu: Đi theo đám người kia không tốt, cậu nên nhắc nhở nó.

Ừ.

Từ Giai Tú đi rồi, Khương Ninh gọi điện cho Khương Chí Thành. Điện thoại di động của Khương Chí Thành, vẫn là chiếc mà Khương Ninh dẫn cậu đến cửa hàng để mua.

Mặc dù hai chị em từng cãi nhau một trận, Khương Ninh cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình nhà đó nhưng đến bây giờ, Khương Chí Thành vẫn có chút e ngại đối với Khương Ninh. Sau khi ngoan ngoãn nghe điện thoại, Khương Ninh bảo cậu đến cửa hàng một chuyến, Khương Chí Thành hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Nửa tiếng sau, Khương Chí Thành đi đến cửa hàng sửa xe.

Tới rồi à. Khương Ninh hỏi.

Vâng. Khương Chí Thành đưa mắt ra phía sau cô dò xét.

Anh ấy không có ở đây đâu.

Khương Chí Thành bị vạch trần, lúng túng gãi đầu gãi tai.

Khương Ninh hỏi: Trong nhà thế nào rồi?.

Rất ổn...Bố hình như vẫn đang giận.

Khương Ninh gật đầu. Cô biết Khương An nóng tính, sĩ diện. Lần trước cô làm Khuong An bẽ mặt như vậy, khó tránh khiến ông ta bực tức xấu hổ.

Khương Ninh tiếp tục hỏi thẳng: Có phải em vẫn qua lại cùng đám người của Tiền Cường không?.

Khương Chí Thành nhìn ngó xung quanh, trả lời tùy tiện: Thỉnh thoảng.

Em đi theo bọn họ làm trò kia đấy à?.

Không, không phải. Khương Chí Thành vội vã phủ nhận: Bọn họ không cho người mới lên núi, sợ xảy ra chuyện.

Khương Ninh không nghi ngờ câu nói của cậu. Tính tình Khương Chí Thành trông có vẻ phô trương khoe mẽ, thực tế lá gan lại không lớn đến thế.

Học hành cho tử tế, đừng qua lại với đám người kia nữa. Khương Ninh khuyên nhủ.

Khương Chí Thành cúi đầu cọ đế giày xuống đất "vâng" một tiếng xem như trả lời.

Khương Ninh thấy cậu ta tỏ thái độ miễn cưỡng, trong lòng liền nổi nóng, đang định mắng vài câu thì nghe thấy tiếng xe máy.

Vu Dương đã về.

Khương Chí Thành vừa nhìn thấy anh, cậu ta vội vã chào Khương Ninh rồi chuồn mất.

Vu Dương hết nhìn theo bóng dáng cậu ta, lại quay sang nhìn về phía Khương Ninh.

Khương Ninh nói: Em của em, nó xấu hổ khi gặp anh.

Vu Dương không hỏi nhiều, tháo đồ chằng ở yên sau ra, là một ít đồ nghề dùng để sửa xe. Khương Ninh mang mấy thứ đó cất đi giúp anh.

Buổi chiều, Vu Dương bận việc của mình, Khương Ninh trở về phòng lôi sách ra đọc. Thi thoảng cô lại ngước lên nhìn anh đang chăm chú sửa xe, giật mình cảm thấy, cứ bình yên vô vị như thế này cả đời cũng rất tốt.

Sẩm tối, Vu Dương ngừng tay, bảo Khương Ninh phải ra ngoài có việc. Anh lái xe vào trong trấn, dừng trực tiếp trước cửa siêu thị.

Vừa lúc Triệu Tiểu Viên tan tầm đi ra, cô ta mới ra tới cửa đã bị Vu Dương chặn lại.

Anh Dương. Cô ta hét to.

Vu Dương nhìn cô ta, vẻ mặt không phân biệt được cảm xúc: Đi theo tôi.

Vu Dương kéo cô ta đến trước một con hẻm nhỏ, anh xoay người trầm giọng hỏi: Dạo này cô đi theo đám người của Tiền Cường đúng không?.

Ánh mắt Triệu Tiểu Viên hoảng hốt, thề thốt phủ nhận: Không phải đâu.

Vu Dương nhìn thẳng vào mắt cô ta, đôi mắt như hai ngọn đèn pha chiếu vào khiến cô ta không thể trốn tránh.

Triệu Tiểu Viên đột nhiên nổi giận, gân cổ lên: Đúng thì sao?.

Vu Dương nhíu mày: Cô đi theo bọn chúng làm gì?.

Triệu Tiểu Viên cố tình hỏi ngược lại: Anh nghĩ sao?.

Đừng có học thói hư tật xấu.

Tôi thích làm gì thì làm, anh dựa vào đâu mà quản tôi. Triệu Tiểu Viên cả giận, sau đó lại cảm thấy tủi thân: Bây giờ anh đã có người phụ nữ kia rồi sao còn muốn quản tôi chứ?.

Con hẻm nhỏ bỗng chốc trở nên yên ắng.

Vu Dương dựa lưng vào tường hút thuốc, nhả một ngụm khói xong mới lên tiếng: Là cô tự theo tôi ra ngoài.

Giọng nói của Triệu Tiểu Viên thoáng cứng nhắc: Không cần anh chịu trách nhiệm.

Những việc cô làm đều là trái pháp luật đấy.

Em biết.

Vậy mà cô vẫn....

Em không cam lòng. Triệu Tiểu Viên cắt ngang lời anh, cô ta cuộn chặt tay, mở trừng mắt, giọng điệu tức tối: Anh bảo đám người kia không có lương tâm, toàn làm những chuyện trái với luân thường đạo lý. Thế nhưng, vì cái gì, vì cái gì mà họ có thể sống dễ dàng như vậy. Còn chúng ta thì cứ mãi vất vả khổ cực, làm việc chăm chỉ nhưng không bằng được họ?.

Vu Dương cầm điếu thuốc dựa vào tường trầm mặc. Câu chất vấn của Triệu Tiểu Viên quá mức sắc sảo, khiến anh không thể thốt ra câu trả lời.

Trên thế giới, có rất nhiều vấn đề không có đáp án. Anh không cần đáp án, anh chỉ cần biết thế nào là đúng, thế nào là sai mà thôi.

Triệu Tiểu Viên cười lạnh, tiếp tục nói: Làm chuyện kia cũng không phải không làm mà được hưởng. Đêm hôm khuya khoắt ở dưới chân núi, mùa hè nóng mùa đông lạnh, gọi điện không phải lúc nào cũng có người nghe. Cái này chẳng phải, phải có bản lĩnh mới có thể kiếm được tiền ư?.

Vu Dương cau mày, suy nghĩ của cô ta đã dần trở nên nhầm lẫn.

Số tiền ấy vốn không phải của bọn họ. Anh nói.

Ai quan tâm? Những người bị lừa đều là những người có lòng tham cả. Trách ai được đây?.

Gương mặt Vu Dương căng cứng: Lời cô nói bây giờ, cái gì cô cũng cho là đúng.

Triệu Tiểu Viên hít sâu, cảm giác mất mát ghê gớm: Anh Dương, em nói cho anh biết một sự thật, em đã nếm được vị ngọt rồi, em sẽ không thu tay lại đâu. Cùng là vất vả khổ cực để tiếm tiền, chi bằng em đánh cược một lần xem sao.

Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, giở giọng khuyên dụ: Anh có muốn đi cùng em không?.

Vu Dương ớn lạnh, nhìn ánh mắt cô ta như lưỡi dao đang đâm tới.

Triệu Tiểu Viên ngoan cố nói tiếp: Làm cái này kiếm tiền rất nhanh. Tiền em kiếm được sau hai ba vụ còn cao hơn tiền lương của em. Nếu như may mắn gặp phải mấy người không hiểu biết gì thì tiền kiếm được sẽ nhiều hơn. Giờ em đã biết cách họ thao tác. Nếu anh muốn thì chúng ta cùng làm.

Vu Dương hít sâu nhả khói, khói thuốc lượn lờ nhìn không rõ mặt anh.

Cuối cùng, Triệu Tiểu Viên tiêm thêm một liều thuốc mạnh: Không phải anh yêu người phụ nữ kia sao? Không lẽ anh muốn cô ta vất vả? Phụ nữ là như vậy, lúc đang yêu có thể chấp nhận khổ cực một thời gian nhưng chắc chắn sẽ không chịu khổ cực cả đời. Anh muốn giữ cô ta thì nhất đinh phải có tiền. Có tiền rồi, cô ta sẽ thành thật đi theo anh.

Câu nói vừa dứt, bàn tay Vu Dương bỗng run rẩy. Anh hít ngụm khói cuối cùng, xong ném đầu tàn xuống dưới đất, di chân lên. Anh quay đầu nhìn ra phía ngoài con hẻm, sắc mặt khó hiểu.

+++

Vu Dương đi đón Khương Ninh tan tầm. Về đến cửa hàng, Khương Ninh nhìn cánh cửa mở toang, khẽ chau mày, hỏi: Anh lại quên không đóng cửa à?.

Vu Dương dừng xe, trả lời: Trong cửa hàng có người.

Cô thắc mắc: Ai cơ?.

Vu Dương chưa kịp trả lời, người bên trong đã đi ra: Tiểu Ninh về rồi à?.

Khương Ninh quay lại thấy Trình Vĩ đang đỡ Lưu Vân, cô thoáng ngạc nhiên: Mẹ, sao mẹ lại ở đây?.

Lưu Vân cười nói: Con bé ngốc này, hôm nay sinh nhật con, con quên rồi à?.

Khương Ninh liếc nhìn Vu Dương, Vu Dương cũng nhìn cô.

Lưu Vân: Mẹ biết bây giờ con sống ở đây. Mẹ bảo cậu ấy cho mượn phòng bếp, nấu cho con một bữa cơm. Vừa hay con đi làm về, mau lại ăn cơm thôi, Tiểu Vu cũng vào đi.

Lưu Vân nấu rất nhiều món, chay mặn có cả, chiếm hết một bàn, vừa nhìn đã biết mất rất nhiều thời gian.

Khương Ninh không nhịn được, lên tiếng: Mẹ còn chưa khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều vào.

Không sao, chỉ là nấu một bữa cơm, có gì mà mệt. Lưu Vân bưng bát mì để trước mặt cô, phía trên đặt hai lòng đỏ trứng gà: Sinh nhật phải ăn mì trường thọ.

Lưu Vân bảo Vu Dương ngồi xuống ăn cơm. Khương Ninh cầm bát lên chia cho Vu Dương một cái lòng trứng, Vu Dương đưa mắt nhìn Lưu Vân.

Lưu Vân cười, bảo: Ăn đi.

Lưu Vân là mẹ đẻ của Khương Ninh, mặc dù bà tỏ ra rất thân thiện với Vu Dương nhưng anh vẫn cảm thấy hơi câu nệ.

Khương Ninh gắp ăn vài miếng, cô có thể nhận ra ánh mắt của Lưu Vân đang lưu lại trên người mình.

Lưu Vân rưng rưng: Cuối cùng thì mẹ cũng tổ chức được sinh nhật cho con rồi.

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn bà, bà vội lau mắt, quay sang nói: Mau ăn đi, để nguội mất ngon.

Khương Ninh giương cao khóe miệng, cúi đầu ăn mì: Mẹ cũng ăn đi.

Ăn được một nửa Khương Ninh thấy no. Nhìn mì trong bát còn thừa, cô rất tự nhiên chuyển bát sang cho Vu Dương: Em không ăn nữa đâu.

Vu Dương khẽ sửng sốt, nếu là ngày thường anh ăn luôn khỏi nghĩ, nhưng hôm nay...

Anh lại liếc nhìn Lưu Vân.

Lưu Vân cười: Con bé này, chẳng có ý gì cả, sao đồ ăn không ăn hết lại đẩy cho người khác? Bên trong toàn nước miếng của con.

Không sao ạ. Vu Dương nói xong, cầm đũa lên ăn bát mì của Khương Ninh.

Khương Ninh nhìn anh mỉm cười.

Lưu Vân nhìn vẻ quyến luyến của hai người, một lúc sau, bà hỏi: Hai đứa đã bàn xem bao giờ thì kết hôn chưa?.

Tay Vu Dương đang cầm đũa bỗng khựng lại, anh thấy Khương Ninh ngồi bên đáp: Chưa ạ.

Con cũng không còn trẻ, nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự, có thế mẹ mới yên tâm. Lưu Vân nói: Mẹ nhiều tuổi rồi vẫn đang chờ con sinh cho một đứa cháu ngoại để bế bồng đây.

Vâng. Khương Ninh trả lời không chút đắn đo.

Vu Dương đang húp nước mì liền nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn Khương Ninh, thấy vẻ mặt cô hết sức bình tĩnh.

Tiểu Vu à. Lưu Vân gọi Vu Dương.

Vu Dương đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn.

Từ nhỏ Khương Ninh đã phải chịu nhiều đau khổ. Ta không mong gả con bé cho người đại phú đại quý. Chỉ mong người đó có trách nhiệm, đối xử tốt với con bé là được.

Vu Dương trịnh trọng trả lời: Cháu biết rồi ạ.

Cơm nước xong, Trình Vĩ đưa Lưu Vân đi.

Vu Dương giúp Khương Ninh thu dọn bát đũa, sau đó nói: Anh ra ngoài một lát.

Khương Ninh nhìn anh: Lại ra ngoài à?.

Vu Dương thoáng ngập ngừng: Mấy chiếc xe của chú Vương bị trục trặc, anh đi xem thế nào.

Bao giờ anh về?.

Có khả năng là trễ, em cứ ngủ trước đi.

Vâng.

Vu Dương lái xe đi ra ngoài, ánh mắt Khương Ninh rơi xuống hộp đồ nghề cất trong cửa hàng. Mọi lần ra ngoài sửa xe, anh đều mang theo hộp đồ này.

Khương Ninh tắm rửa xong ngồi trên giường đọc sách nhưng không hiểu vì sao cô không thể tập trung. Hai ba trang sách xem cả tiếng mà vẫn không nhớ được gì.

Cô thở dài, gấp sách lại, cầm điện thoại nhìn giờ, đã mười giờ.

Khương Ninh không định đi ngủ. Cô nằm buồn chán nghịch điện thoại một lúc cho đến khi bên ngoài vang tiếng máy xe.

Cô bật dậy, Vu Dương đi vào, trong phòng vẫn sáng đèn.

Vu Dương hỏi: Em chưa ngủ à?.

Vâng, em đọc sách.

Anh đi về phía tủ lấy quần áo để thay. Khương Ninh liếc mắt nhìn ống quần của anh.

Núi đồi ở trấn Thanh Vân đất đai đều có tính a xít, đất đỏ chiếm đa số, vết đỏ chói mắt kia, muốn bỏ qua không dễ.

Khương Ninh mặt không đổi sắc nằm xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.

Vu Dương tắm xong đi ra, tắt đèn lên giường, hai tay anh ôm Khương Ninh áp sát vào người, cọ trán cô, hỏi: Cho anh nhé?.

Khương Ninh không giãy dụa, để mặc anh cởi bỏ quần áo của mình ra.

Vu Dương vuốt ve cơ thể cô, Khương Ninh đột nhiên lên tiếng hỏi: Xe của chú Vương đã sửa xong chưa?.

Bàn tay Vu Dương thoáng dừng lại, sau đó chậm rãi men xuống dưới, cất giọng khàn khàn trả lời: Rồi.

Khương Ninh không hỏi thêm, mềm nhũn như nước dưới thân anh, đôi mắt đen láy nhìn trống rỗng vô vọng.