Hưởng Tang

Chương 19

Đi được nửa cánh cửa, Gia Ngôn nhìn Diêm Bạch Lâm cười nhe răng: "Ông ơi, mặc dù bây giờ là giữa hè nhưng ban đêm vẫn còn se lạnh, ngồi ở hành lang không cảm thấy khó chịu sao?"Cậu nói rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Có lẽ là mùa hè lớn, có thể đông lạnh không".Diêm Bạch Lâm vừa dứt tiếng, lại cảm thấy eo đau đến tột cùng, giống như một con rắn lao thẳng xuống lưng đến cột sống, đau đến mức không thể chịu đựng được liền phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Thấy thế, Gia Ngôn vội vàng đi đến bên cạnh Diêm Bạch Lâm vài ba bước, vươn tay ra đỡ anh, đưa hắn trở lại ghế ngồi, dùng hai nắm đấm nhẹ vào eo hắn "Ông nội, thoải mái chưa, muốn cháu trai đi lấy áo choàng không?"

Nhìn cậu chăm sóc như vậy, lồng ngực của Diêm Bạch Lâm chợt nóng lên, trong lúc như vậy lại sinh ra sự áy náy nhất thời, được cháu trai chăm sóc, vừa rồi bản thân lại nghi ngờ cậu.Ngay cả khi thẻ ngọc nằm ở hẻm,chẳng lẽ đêm hôm qua đời Thúy Quân lại hoang mang như vậy sao?

Nghĩ đến đây, hắn ôn nhu nói " Cháu trai ngoan, ông nội chỉ cần cháu lớn lên khoẻ mạnh, bệnh tật đều bay đi hết"

Nghe vậy, Gia Ngôn vòng ra sau ghế, ngồi lên đầu gối, của Diêm Bạch Lâm đưa tay lên nghịch ngợm chùm râu xám của ông, thờ ơ hỏi: "Ông nội, vừa rồi quản lý Lý tới tìm ngài?"

Diêm Bạch Lâm ngẩn ra "Sao cháu biết hắn tới?"

Gia Ngôn không để ý cười, "Cháu vừa gặp hắn, hắn nói hắn tới đây để gửi lại ngọc bội của mẹ" Nói xong, vẻ mặt vô tội, tựa như vô tình nghĩ đến, thuận miệng nói.

Diêm Bạch Lâm trong lòng rung lên một tiếng, như có thứ gì đó nổ tung, hắn đang thử sức mình, tuy giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã lên sẵn kế hoạch.

Đây là nơi mà một đứa trẻ nên có một mưu đồ sâu sắc, khó nhìn thấu.

Diêm Bạch Lâm cố nén cơn đau nhói trong lòng, bình tĩnh cười "Từ khi tìm được thẻ ngọc, không sao cả, không có gì to tát cả."

"Tốt thôi" Gia Ngôn lần nữa quay đầu về phía Diêm Bạch Lâm, đôi mắt cậu bỗng trở nên tối sầm,như bị một bóng đen mơ hồ bao phủ, nhưng ngay sau đó bóng dáng biến mất, giống như một con thỏ chạy trốn rất nhanh.

Diêm Bạch Lâm cho rằng mình nhìn lầm, hắn nheo mắt lại, dùng sức nhìn chăm chú vào tròng mắt của đứa cháu trai, môi ông run lên nhưng ông không thể thốt ra lời nào khác.

Gia Ngôn trượt khỏi đầu gối của Diêm Bạch Lâm nếu không có chuyện gì xảy ra, bước về phía trước vài bước chân, rồi đứng yên. Ánh trăng kéo dài bóng anh rất dài, vặn vẹo một cách kỳ quái.

"Ông đã nghe nói đến canh ngọc bội chưa?"Hắn đưa lưng về phía Diêm Bạch Lâm hỏi

"Canh Ngọc Bội"Sau khi run rẩy thốt ra ba chữ này, Diêm Bạch Lâm đột nhiên muốn đứng dậy, nhưng lưng đau đến không chịu nổi, thẳng lưng, sau đó lại rêи ɾỉ, lại ngã xuống ghế.

"Bộ Nhân Lực" đã ghi nhận hơn 30 loại dược phẩm thần kỳ, sức sống của con người, mật người, thịt người, máu người, và những con quái vật do chúng tạo thành, chẳng hạn như lông ở phần thân dưới của đàn ông, trong đó điều trị rắn cắn, và ngậm 20 miếng nước ép trong miệng. Hãy nuốt nó để ngăn chất độc xâm nhập vào bụng."

Giọng nói của Gia Ngôn bắt đầu thay đổi, không còn non nớt nữa mà chói tai hơn, giống như bị ai đó bóp cổ.

Nhưng bây giờ Diêm Bạch Lâm đã từ chối, trong đầu ông ta chỉ có ba chữ Hồng ngọc canh, hồng ngọc canh, hồng ngọc canh......

"Các thế hệ sau này dùng xương, thịt, mật, huyết làm muối làm thuốc, ngâm vào rượu già để lấy hồng ngọc canh."Lúc này, vai của Gia Ngôn khẽ rung lên, hắn mỉm cười, giọng nói nhỏ nhưng lại sắc bén "Ông già, bây giờ người đã biết nhãn cầu của Thúy Quân ở nơi nào chưa?"

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, Diêm Bạch Lâm cảm thấy lạnh lẽo khắp người xuyên thấu qua phổi, và cơ thể hắn run rẩy như thể không thể chống đỡ được nữa.

"Cô là ai?Cô đã đưa Gia Ngôn đi đâu?" Hắn hỏi những lời này với hơi thở ương ngạnh, nhưng nước mắt lại trào ra từ khóe mắt hắn không kiểm soát được.

"Gia Ngôn" nhẹ giọng cười, quay người về phía Diêm Bạch Lâm,đứng sát vào hắn,đưa tay xoa xoa lên áo của hắn, "Nha đầu đầy răng thân thể này thật đúng là vô dụng, nhưng là trái tim xinh đẹp tinh xảo, có thể đoán được bí mật của ta, cho nên là cứ việc vứt đi"

Ngón tay của hắn hơi hơi hướng lên trên, xuyên qua từng lớp quần áo, Diêm Bạch Lâm có thể cảm giác được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay chạm vào.

"Ngươi không thể làm cháu ta như vậy, tới lúc nó tỉnh lại thì nó phải đối mặt như thế nào?"Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trong lòng Diêm Bạch Lâm vẫn là một lời nói tốt. Đứa trẻ này chịu sự nỗ lực không ngừng của mọi người trong gia đình Diêm, làm sao hắn ta có thể phụ công sức của mình để bảo vệ nó?

"Tỉnh rồi?" "Gia Ngôn" cười lạnh, "Lão già, ngươi lo lắng quá rồi đấy, cơ thể này là của ta, ta sẽ không bao giờ trả lại cho hắn"

Nghe những lời này, Diêm Bạch Lâm cảm thấy trong đầu ong ong, máu tụ lại, xua tan đi sự tỉnh táo của hắn, rồi hắn rú lên một tiếng khô khan, vươn tay bóp lấy cái cổ gầy gò của "Gia Ngôn" cố hết sức siết chặt nó.Hắn thở một hơi vào mặt "Gia Ngôn" khiến cho khuôn mặt thanh tú có chút mờ mịt đáng sợ.

"Gia Ngôn" không động đậy, chỉ đảo mắt, lộ ra đôi mắt xanh biếc, nụ cười trên mặt có như không có.

Diêm Bạch Lâm đột nhiên hiểu ra được ý nghĩa của nụ cười sâu xa đó, như muốn nói rằng lão già, nguoie gϊếŧ ta, không phải là đang gϊếŧ chính cháu trai của mình đấy chứ?

Trầm mặc một lát, hai tay từ từ buông xuống, hắn vịn lưng vào ghế, run rẩy mà nói: "Ta biết ngươi chết thảm, nhưng đã qua lâu như vậy, người hại ngươi cũng đã sớm biến mất khỏi thế gian này….vì lí do gì ngươi không buông tha cho Diêm gia chúng ta"

"Gia Ngôn" không trả lời, ngẩng đầu nhìn vầng trăng vàng trên bầu trời.

"Mặt trăng rất tròn, nhưng khuôn mặt của người đàn ông ấy đã khuất trong bóng tối.Rất nhiều năm sau, ta mới biết, là hắn cầm thi thể ta, nhưng khi ấy, ta đã ngâm mình quá lâu.Không còn gì cả, ta sẽ không thể trở về nhà nữa, vĩnh viễn không thể trở về nữa."

"Ta đã tưởng khi trở về, bố mẹ cùng chị gái ta đi xem hội đèn lồng, chị ta còn nói sẽ cho ta xem cá chép nhảy qua cổng rồng, đó là điều rất may mắn, chị ấy còn nói rằng ta nhất định là cây đinh lăng vinh quang ở trường trung học"

"Họ tìm ta trong nhiều năm, nhưng họ không biết rằng, ta đã bị ngăn cách với họ bởi một bức tường sân trong, còn có một chiếc bình,chiếc bình với ánh sáng xanh đã giam giữ cơ thể và linh hồn của ta"

Một thứ gì đó đột nhiên thắt chặt, nhìn về phía Diêm Bạch Lâm chèn vào lồng ngực của hắn, xuyên qua da thịt, đập vào trái tim đang run rẩy.

Giờ phút cuối cùng, Dương Bạch Lâm cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ ngực trào ra, hoà lẫn toàn bộ quần áo, bị gió thổi qua, lạnh buốt.