Hưởng Tang

Chương 47: 47 Tràng Hạt

Trans: Dilys.

Beta: Phong Linh.

- ----

Khi câu hỏi này được thốt lên, hai người hầu đang canh giữ Diêm Thanh Thành mới định thần lại kêu “A” một tiếng rồi nhìn về phía sau mới bàng hoàng nhận ra Diêm Thanh Thành trước đó vẫn đang được trói ở gốc cây bây giờ đã biến mất.

Thì ra tất cả mọi người đều đang chú ý đến Mục Tiểu Ngọ đang làm lễ thêu hồn mà không hề chú ý đến Diêm Thanh Thành.

Bảo Điền đứng ở xa cũng chỉ quan tâm đến sự an nguy của Triệu Tử Mại, ngoài việc đó ra hắn không quản những việc khác.

“Ngươi thật là!” Vừa phát hiện Diêm Thanh Thành đã biến mất, Triệu Tử Mại vừa tức giận vừa sốt rột, mắng Bảo Điền một cây rồi y liền vội vàng cùng Mục Tiểu Ngọ chạy về hướng ngược lại.

Bảo Điền chỉ kịp thốt lên một tiếng “Ây da” hối lỗi, vỗ mạnh vào đầu một cái, rồi cũng vội vàng chạy theo.

Một đoàn người vừa đi vừa gọi tên của Diêm Thanh Thành, vừa tìm kiếm xung quanh, nhưng đã đi tới cánh rừng ngay dưới chân núi vẫn không thấy bóng dáng của Diêm Thanh Thành.

Bảo Điền sớm đã toát mồ hôi, miệng hối hận nói: “Tà ma này là cố ý đưa chúng ta đến tận cùng, nhân lúc hỗn loạn rồi động thủ.

Bây giờ Diêm công tử lại biến mất, có lẽ lành ít dữ nhiều.

Vậy bây giờ phải làm sao mới được chứ?”

Không giống với Bảo Điền, Mục Tiểu Ngọ không hề hoảng sợ, ngược lại còn cười nhạt một cái nói: “Đồ ngốc! Thủ pháp giết người của tà ma, ngươi không phải là chưa từng gặp qua, nó muốn giết Diêm Thanh Thành thì trực tiếp ra tay là được, hà tất phải tốn công cướp hắn đi chứ?’

Bảo Điền bị câu nói này làm cho sững sờ, ấp a ấp úng nói: “ Đúng vậy, vì sao nó lại bắt Diêm công tử đi chứ?”

Vừa nói xong đến đây, Mục Tiểu Ngọ đang đi phía trước lại đột nhiên dừng chân, đôi mắt đỏ rực ánh lên đầy nghiêm nghị rồi nhìn thẳng về phía trước nơi có một tảng đá lớn nhô ra dưới vách đá.

Bên cạnh tảng đá đó là một cây gỗ hình chữ thập được cắm thẳng đứng, bên trên là một người đang bị trói.

Người đó dáng người cao lớn, da trắng nõn, đó không phải là Diêm Thanh Thành thì có thể là ai chứ? Chỉ có điều hiện tại hắn cúi thấp đầu, đôi mắt nhắm lại tựa như là đã ngất đi.

“Diêm công tử.” Bảo Điền đầu tiên là gọi một tiếng, lúc đang định tiến về phía trước thì lại bị Triệu Tử Mại ngăn lại.

“Nó cố ý trói hắn ở đây chính là muốn dùng hắn làm mồi nhử.

Nếu giờ người tùy tiện bước qua chẳng phải đã trúng kế rồi sao?” Tuy nói vậy nhưng Triệu Tử Mại cũng không thể che giấu sự lo lắng hiện lên trên mặt.

Y nhìn Diêm Thanh Thành, hơi cau mày, những giọt mồ hôi ứa ra từ lòng bàn tay.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Bảo Điền sau hai lần bị bác bỏ ý kiến nên cũng không biết phải làm gì khác, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác hoang mang nên chỉ đành đưa mắt nhìn hết Mục Tiểu Ngọ đến Triệu Tử Mại cầu cứu.

“ Khà khà, ngươi không thể qua đó, không có nghĩa là người khác không thể qua đó.

Đúng không?” Mục người què vuốt sợi râu lưa thưa, bỗng nhiên lại chen vào một câu.

Vừa dứt lời, Bảo Điền liền nhìn thấy Mục Tiểu Ngọ khẽ dợm chân, nhanh chóng đi tới Diêm Thanh Thành.

Từng bước đi mạnh mẽ như cuồng phong, rõ ràng là hoàn toàn không để ý tới tà ma kia.

Hành động của nàng tuy có phần đường đột nhưng tâm của Triệu Tử Mại cũng trở nên bình tĩnh hơn, thầm nghĩ liệu rằng Mục Tiểu Ngọ đã tính trước có chuyện xảy ra không? Cũng có thể đối tà ma kia thật sự không phải là đối thủ của nàng.

Có lẽ lần này Diêm Thanh Thành được cứu rồi.

Quả nhiên, khi Mục Tiểu Ngọ đi đến bên cạnh cây thánh giá, nàng liền vươn tay tháo dây thừng mà không cần quan sát lấy một cái mặc dù nàng đã nghe thấy tiếng động “sột soạt” ở lùm cây bên cạnh, và cũng cảm thấy có vài cục đá tự động lăn dưới chân mình.

Một trận gió thổi qua khiến lùm cây bên cạnh chuyển động, cũng để lộ một cái bóng gầy, nhỏ đang nấp bên trong.

Bất thình lình, Gia Ngôn nhảy ra từ lùm cây, nhanh như chớp đã tóm được eo của Mục Tiểu Ngọ.

Mục Tiểu Ngọ không hề hoang mang mà chỉ lùi về sau một bước lạnh lùng nhìn bàn tay nhỏ chìa thẳng về hướng mình, khuôn mặt hiện ra một nụ cười lạnh lùng.

“Phặp” một tiếng, tay của Gia Ngôn đã bị nàng kẹp ở giữa hai ngón tay, nở một nụ cười nhìn nó, nàng nói: “Ngươi đả thương ta một lần chưa đủ, còn muốn lần thứ hai sao?”

Gia Ngôn đảo mắt, nó cũng bắt chước Mục Tiểu Ngọ cười khẩy một tiếng: “Lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi không phải là người tầm thường nên đã bịa ra những lời nói dối để lừa ngươi.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi.

Ngươi lợi hại hơn ta nghĩ gấp nghìn lần.”.

Truyện Ngôn Tình

“Vì vậy, ngươi mới đưa ta đến nơi ma quái này.

Xem ra ngươi không chỉ muốn làm như vậy với Diêm Thanh Thành, mà ngươi còn muốn làm vậy với ta”.

Lời nói càng ngày càng nhỏ, thanh âm gần như không thể nghe được nhưng lại ẩn chứa sự tàn nhẫn bên trong.

“Điểm lý tưởng của nơi ma quái này, e rằng ngươi cũng không biết hết được.” Gia Ngôn nói từng câu từng chữ.

Cùng lúc đó, trong cơ thể nó truyền ra một âm thanh khác.

Giọng nói đó sắc bén đến mức dường như có thể huỷ hoại bất cứ thứ gì.

Âm thanh đó thúc giục hắn: “Nuốt nàng ta...nuốt hồn nàng ta...”.

Gia Ngôn hơi cau mày nhưng ánh mắt lại nhìn Mục Tiểu Ngọ từ đầu xuống chân.

Vào giờ phút này, ánh trăng trải khắp mặt đất tựa như một tầng sương trắng bạc.

“Trăng đã lên rồi.” Nó cười một cái rồi run lên lẩy bẩy, giống như thấy thứ gì đó thật đáng sợ vậy.

“Ở đây còn có cái gì đáng sợ hơn ta sao?”

Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Mục Tiểu Ngọ lập tức nhìn xuống chân thì phát hiện ra mình đang đứng ở giữa một chuỗi tràng hạt.

Đó là những hạt Kim Cang màu đỏ với đầy đủ các hoa văn và mỗi hạt dường như ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn và to lớn.

Một tiếng “vù” trong đầu, trước mắt nàng đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng rồi mọi thứ trước mắt dường như biến mất, cùng lúc đó dường như nàng thấy một chiếc áo cà sa đỏ thẫm đột nhiên bay vụt qua.

Bên trong chiếc áo cà sa hoàn toàn trống rỗng, nhưng, từ ống tay đến mọi góc của áo choàng đều phồng ra giống như được mặc bởi một người vô hình.

Người đó chân không không tiếp đất, nhẹ nhàng bay trong gió.

“Ngươi đừng đi.” Mục Tiểu Ngọ vươn tay định nắm lấy nó, nhưng đột nhiên nàng liền buông bàn tay đang nắm lấy Gia Ngôn.

“Nuốt hồn nàng ta...nuốt hồn nàng ta...” bóng đen từ từ hiện ra bên trong người Gia Ngôn, bên trên đầu nó bỗng xuất hiện một chiếc yếm đỏ, nó gần như chạm vào mặt Mục Tiểu Ngọ.

Nhưng Mục Tiểu Ngọ lại không hề hay biết, cứ đứng ở đó một cách thất thần, một bàn tay vẫn cứ giơ ngang, cứ như đang rơi vào mơ tưởng vậy.

Chỉ có chuỗi tràng hạt vẫn ở đó, nó được ánh trăng chiếu vào làm xuất hiện một chùm ánh sáng kì lạ.

“Không hay rồi, chuỗi tràng hạt đó...” Mục người què nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, cuối cùng như phát giác ra được có gì đó không ổn liền kêu lên.

Nhưng có một người lại phản ứng nhanh hơn lão một bước.

Lúc lão vừa cất lời thì Triệu tử Mại đã bay người qua đó, rút ra con dao găm bằng đồng có đầu sư tử đang được buộc ở đùi.

Khi đến gần Mục Tiểu Ngọ, y liền nhảy lên và cắm con dao lên chuỗi tràng hạt.

Một tiếng “rắc” vang lên, chuỗi tràng hạt đứa ra, tràng hạt văng khắp nơi.

Triệu Tử Mại xoay người theo hình chiếc hồ lô rồi đẩy mạnh sau lưng Mục Tiểu ngọ một cái rồi hét vào mặt nàng: “Bây giờ không phải là lúc để ngẩn người ra như vậy.”

Thân thể Mục Tiểu Ngọ chợt run lên, nàng chợt bừng tỉnh quay người lại, ánh mắt nàng chuyển động vài cái rồi giơ tay lên, chiếc kim đồng đã ngoan ngoãn bay tới giữa các ngón tay của nàng.

“Dĩ nhiên là không được vậy rồi.”

Nàng trầm tĩnh nói, trên môi cũng nở ra một nụ cười xấu xa..