Huyễn Hoặc

Chương 8: Chương 8

Còn có một lần là cách năm(*).

(*) Là năm kế tiếp nữa của một năm nào đó.

Ví dụ 2020 và 2022Kiều Nhiễm mười sáu tuổi mới dậy thì, bộ ngực nhỏ bắt đầu nhô lên, thời điểm vừa phát ɖu͙ƈ mỗi ngày đều đau, Kiều Nhiễm chỉ có thể xoa, kết quả càng xoa càng lớn, đến lúc cup B cô vẫn chưa mặc nội y.

Kiều Nhiễm không hiểu, Phong Vũ càng không hiểu, mỗi ngày anh đều bận rộn nhiều việc, làm sao có thời giờ chú ý ngực của cô có phải đang phát ɖu͙ƈ không.

Cô gái nhỏ không hiểu phòng bị khác giới, ngày nào đó mặc đồng phục mùa hè rót nước uống trong phòng khách, hai иɦũ ɦσα trước ngực vểnh cao vì ma sát mà lồi lên, lộ ra hai điểm nhỏ.

Phong Vũ tan ca về nhà theo bản năng nhìn cô một cái, lập tức ngây ngẩn cả người, lấy lại tinh thần nhanh chóng xoay người cau mày nói: “Sao cháu không mặc…”Kiều Nhiễm không hiểu được ý của anh, người đàn ông nhìn dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê của cô vô cùng đau đầu, càng hiểu rõ nuôi trẻ em còn là con gái đến cùng có bao nhiêu phiền phức, đứa bé thật sự quá cần mẹ.

Phong Vũ đen mặt đưa Kiều Nhiễm đi cửa hàng nội y, giao cô cho nhân viên cửa hàng, qua quýt mà mờ mịt nói hai câu.

Nhân viên cửa hàng là người phụ nữ trung niên, hiểu rõ gật đầu, rồi mới đưa cô gái nhỏ đến phòng thử đồ nhìn tình trạng phát ɖu͙ƈ của cô một chút, chọn hai bộ nội y cho cô, còn dạy cô cách mặc, giặt giũ và lựa chọn.

Sau khi Kiều Nhiễm bắt đầu phát ɖu͙ƈ, số lần Phong Vũ về nhà càng ít, anh chợt phát hiện trong nhà nhiều thêm một thiếu nữ vô cùng không tiện.

—— —— —— —— —— —— —— ——Sáng ngày hôm sau, Kiều Nhiễm thức dậy, phát hiện quả nhiên Phong Vũ không về nhà, trong nhà vắng ngắt.

Cô lãnh đạm nhìn phòng bếp không động tới một chút, lấy ra một cái bánh mì một hộp sữa đeo balo lên ra cửa.

Cách cửa tiểu khu không xa là trạm xe buýt, sáng sớm cao điểm rất nhiều người, Kiều Nhiễm đi đến chỗ hẻo lánh dựa vào cửa theo thói quen, thuận tiện xuống xe.

Người trêи xe buýt chen chúc nhau, Kiều Nhiễm nắm tay vịn cố gắng duy trì cân bằng.

Bỗng nhiên ʍôиɠ dường như bị người đụng một cái, cô dừng một chút, xê dịch sang bên cạnh.

Sáng sớm cao điểm nhiều người, bị người khác vô ý chạm phải cũng bình thường, chỉ có điều chuyện dường như không như cô nghĩ, một hai phút sau, ʍôиɠ lại bị người đụng vào, lần này cô có thể khẳng định là cố ý, vì tay của người kia đặt phía trêи vừa xoa vừa bóp, cực kỳ suồng sã.

Kiều Nhiễm không quan trọng rất nhiều chuyện, sống rất phật hệ (*), nhưng cái này không có nghĩa là cô có thể chịu đựng bàn tay heo.

(*)“Phật hệ” mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng đượcNếu như gặp phải sắc lang xe buýt nhất định phải phản kháng, nếu không người kia sẽ càng ngày càng quá phận.

Lông mày Kiều Nhiễm khẽ nhíu, khó khăn suy đoán quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập đứng phía sau cô, thấy cô nhìn mình còn lộ ra một nụ cười bỉ ổi.

Trong dạ dày buồn nôn một trận, Kiều Nhiễm muốn tránh khỏi tay ông ta lại bị chen lấn không thể động đậy, may mà còn đeo balo, người đàn ông phía sau mới không áp sát lại một chỗ với cô.

Động tác tên bỉ ổi kia càng ngày càng càn rỡ, chỉ lát nữa là sẽ đưa tay luồn vào trong quần áo cô, Kiều Nhiễm vừa muốn quát lớn, bỗng nhiên bên cạnh có một cánh tay trắng nõn nắm lấy cổ tay heo.

“Mày làm gì!”Tên bỉ ổi đối đầu với chủ nhân cánh tay, thần sắc mang theo bối rối bị bắt bài, dùng sức muốn thoát khỏi ràng buộc.

Nam sinh dáng người thon dài cao gầy mặc đồng phục, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ông quấy rối cô ấy, tôi nhìn thấy.

”Tên bỉ ổi thấy cậu ta là học sinh cũng không sợ, la hét lớn tiếng: “Con mẹ nó con mắt nào của mày thấy được, thả tao ra!”.