Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 11: Chương 11

Tôi vội vã ngẩng mặt lên, người đó mang một vẻ đẹp cực kì cao ngạo với mái tóc đỏ rực và đôi mắt màu huyết dụ đầy quỷ dị. Nếu so sánh với Gia Huy thì hai người này trái nhau như bầu trời với vực thẳm. Nếu anh ta là ngọn lửa hừng hực cháy thì Gia Huy là một tảng băng lạnh lùng khó tan chảy

-Tôi ko nhớ là đã mời anh đến đây… Gia Huy lạnh lùng lên tiếng phá tan bầu ko khí, ánh mắt lóe lên những tia bi thương nhưng kín đáo khó phát hiện

-Tối hôm qua ta cũng đâu có mời cậu đến kho hàng đâu. Nhật Huy nhếch mép cười nhạt. Ta ko ngờ cậu hồi phục nhanh như thế đấy. Thật đáng ngạc nhiên

-Anh thất vọng lắm chứ gì ? Gia Huy lên tiếng, trong câu nói tỏ rõ ý mỉa mai châm biếm

Ko khí trong phòng dường như đặc quánh lại, hai người vẫn nhìn nhau cười, nhưng hai đôi mắt gườm gườm nhìn nhau đến toé lửa, giống như lời tuyên bố sẽ ăn tươi nuốt sống đối phương. Ko khí rất giống đêm qua, lúc Nhật Huy đâm Gia Huy,…

Hai người đó quả thật rất giống nhau, giống đến từng đường nét chỉ ngoại trừ màu mắt và tóc thôi, còn ngoài ra họ trông như được tạc ra từ cùng một mẫu vật. Quả đúng là hai anh em… Trái tim tôi khẽ nhói lên…hai anh em nhưng…tại sao Nhật Huy lại có vẻ căm ghét Gia Huy đến thế?

-Hai người…là anh em mà sao lại…ưm…hằn học với nhau thế? Tôi lên tiếng phá tan bầu ko khí ngột ngạt đang vây lấy căn phòng, hồi hộp nhìn hai con người trước mặt

-Vì 1 trong 2 chúng tôi sẽ trở thành người thừa kế của dòng tộc. Người thống trị của dòng vampire tối cao. Nhật Huy cười nhạt, ánh mắt màu huyết dụ lóe sáng.

Trái tim tôi lại nhói lên lần nữa, vì quyền lực ư? Chỉ vì hư danh là người thống trị của “vampire tối cao” thôi sao? Dù là vampire tối cao đi nữa họ cũng là một sinh vật vô cùng ích kỉ. Tôi chua xót nghĩ thầm

Hóa ra dù là con người hay ma cà rồng họ đều có những con người sở hữu những tham vọng vô cùng to lớn, họ chẳng bao giờ biết tự bằng lòng với những gì mình đang có, tự vui vẻ, trân trọng với những hạnh phúc mình đang nắm giữ…

Nhật Huy thật đáng thương. Cậu ta sẵn sàng đánh đổi, vứt bỏ đi tất cả những gì là luân thường đạo nghĩa để đi theo tiếng gọi của quyền lực không một chút áy náy, day dứt nào. Cậu sẵn sàng hi sinh em trai của mình để được nắm giữ cái hư danh đó. Thật đáng ghê tởm và khinh bỉ

Quyền lực cũng có sức mạnh thật phi thường trong việc tha hóa bản chất của tất cả dù là con người hay là đấng vampire tối cao. Tôi cười nhạt, một sự thật đáng thương…

-Tôi ko quan tâm đến điều đó. Gia Huy đột ngột lên tiếng khiến tôi giật mình bứt ra khỏi những suy nghĩ

-Đừng nói dối. Nếu ko quan tâm thì tại sao cậu lại đi theo phá đám ta chứ? Nhật Huy cười gằn nhìn em trai của mình

-Tôi chỉ ko muốn anh giết hại người vô tội thôi. Gia Huy lạnh nhạt đáp lời

-Hừ!! Nhật Huy hừ nhạt, đáp lời Gia Huy. Ta ko giết người vô tội, ta chỉ tìm kiếm ý trung nhân của mình thôi. Những người kia…chẳng qua là ko có phúc trở thành vợ của ta mà thôi.

Chính vì vậy mà hắn đã ra tay sát hại những người kia sao? Tôi rùng mình sợ hãi, liệu tôi…sẽ là một trong những người đó?

Đằng kia Nhật Huy vẫn nhàn nhạt nói tiếp, ánh mắt lóe lên nhiều tia sáng khác nhau khi nhìn tôi và Gia Huy.

-Nhưng dù sao cũng cám ơn cậu đã tìm được ý trung nhân cho ta. Nhật Huy cười gằn rồi bước đến gần tôi, nắm chặt lấy bả vai tôi đau điếng, bàn tay hắn cứng như thép nguội. Cô chính là ý trung nhân của ta.

-Cái gì? Tôi kêu lên thảng thốt…Tôi ư?...

-Mọi chuyện ko như anh nghĩ đâu Nhật Huy…

-Câm miệng!! Nhật Huy quát lớn. Nhờ hút máu cô ta mà cậu đã thoát khỏi lưỡi hái của tử thần mà cô ta vẫn còn sống. Vậy đây chính xác là người ta cần rồi. Nói rồi Nhật Huy quay sang tôi nở nụ cười quỷ dị dùng đôi tay của mình nhấc bổng tôi lên. Nàng hãy cùng ta tận hưởng hạnh phúc khi trở thành phu nhân của người thống trị dòng tộc ma cà rồng nhé. Còn bây giờ…ta sẽ biến nàng thành vợ ta bằng cách hút máu nàng…

Hắn từ từ cúi xuống sát mặt tôi rồi từ từ di chuyển đến cổ, tôi vung tay định tát cho hắn một cái thì

-Dừng lại đi. Gia Huy nắm chặt lấy bả vai Nhật Huy, đôi mắt màu tím từ từ phát ra ánh sáng. Cậu ta là con trai. Cho dù anh có hút cạn máu của cậu ta cũng vô ích thôi.

-Đừng lừa ta. Rõ ràng là tối qua còn là con gái mà. Nhật Huy cười gằn nhìn tôi và Gia Huy

-Tại…tối hôm qua tôi đội tóc giả và cải trang thành con gái thôi. Tôi hét lên.

Á!! Phịch !!!

Nhật Huy buông tôi rơi tự do xuống đất, mông đáp thẳng xuống sàn tạo thành hình lòng chảo, đau điếng, ko rõ đã nứt bao nhiêu cái xương chậu rồi. Hic, tên này thô lỗ quá. Tôi than thầm, khóc ko thành tiếng

-Nếu ngươi là con trai thì mọi chuyện sẽ khác. Nhật Huy quắc mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh đầy tàn nhẫn rồi quay sang Gia Huy. Nhưng ta ko dễ dàng tin được. Ta sẽ trực tiếp kiểm tra.

Nhật Huy lập tức đè mạnh tôi xuống sàn, khoảng cách giữa hắn và tôi bây giờ thật sự rất gần, gần đến nỗi có thể thấy được lửa giận cuồn cuộn và nỗi hoang mang sợ hãi trong mắt hắn. Dường như hắn sợ tôi thật sự là một đứa con trai…

Tôi hoảng sợ quẫy đạp lung tung, tôi cố dùng sức bình sinh dẫy dụa, nhưng không khác gì một con gà bị trói chặt… Tại sao tôi lại vô dụng như vậy? Vì hắn là vampire tối cao ư?

Khẽ nhíu mày hắn lấy tay mình khóa chặt tay chân tôi lại. Trời ạ! Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào dải băng trước ngực như nửa muốn xé nát nó ra nửa lại ngần ngừ ko dám. Có lẽ hắn sợ đối diện với sự thật mà Gia Huy vừa nói, hắn sẽ mất đi người mà hắn đang điên cuồng tìm kiếm. Tôi thấy rõ điều đó nhưng vẫn vô cùng sợ hãi. Nếu như hắn xe nát lớp băng quấn ấy thì tôi sẽ hắn sẽ biết tôi là con gái mất…

Soạt!!! Một tiếng khô khan vang lên, lớp băng quấn rời khỏi cơ thể tôi. Tôi nhắm tịt mắt lại khi biết mình đang trong tình trạng “ bán khỏa thân”

-Hả? Nhật Huy kêu lên một tiếng ngỡ ngàng xen giận dữ. Ngươi thật sự là con trai??

Giật mình bởi tiếng thét chói tai của Nhật Huy, tôi mở choàng mắt ra ngồi bật dậy nhìn xuống cơ thể mình.

Bàng hoàng !!! Sốc !!! Đơ nặng !!!! Là tất cả cảm xúc của tôi lúc này

Tôi…tôi đã trở lại là một đứa con trai… Sao…sao giới tính của tôi thay đổi đến chóng mặt vậy nè… Tôi rên rỉ trong lòng, muốn khóc mà ko được…

-Tôi đã nói rồi mà. Gia Huy lạnh lùng lên tiếng

Nhật Huy ko đáp lời Gia Huy mà nhìn chăm chăm vào tôi, hai bàn tay anh ta áp lên má tôi, khẽ xoay đầu tôi lại, khiến tôi buộc phải nhìn thẳng vào anh ta. Lần này ánh mắt của anh ta lại xoáy rất sâu vào mắt tôi, đôi mắt màu huyết dụ đẹp đến ma mị nhưng cũng khiến trái tim người nhìn vào nó co thắt dữ dội. Hắn đột ngột nghiến rất mạnh cổ tôi khiến tôi đau đến mức giật nảy mình

-Nếu ngươi là con trai. Ta ko cần ngươi nữa. Nhật Huy gằn giọng nhìn tôi, ánh mắt màu huyết dụ lóe lên rồi bùng cháy dữ dội.

Gia Huy nhanh chóng lao đến nhưng lập tức bị một con dao đưa ra đến trước làm khựng lại

-Bước thêm một bước nữa ta sẽ cho nó biến mất ngay lập tức

Tôi vùng vẫy, kêu gào, la hét khản cổ nhưng mặt hắn vẫn trơ ra như ko nghe thấy, hắn siết mạnh đến mức làm tôi có thể nghe tiếng nuốt nước bọt đầy khô khan của mình, nhưng dường như hắn ko có ý giết tôi một cách nhanh chóng mà cứ từ từ tăng lực siết ở cổ tay, thích thú nhìn tôi oằn oại trong cơn thập tử nhất sinh như đang xem một tập phim hay.

Chết tiệt, tôi đã đắc tội gì với hắn chứ?

Mặc sự la hét hay chửi bới của tôi, hắn vẫn nhàn nhã tận hưởng biểu cảm đau đớn trên gương mặt tôi

Khó thở quá, tôi sắp không thở được…tôi chết mất thôi. Đôi mắt của tôi bắt đầu mờ đi, trước mắt tôi một là gương mặt tuấn tú nhưng ác độc của hắn rồi gương mặt đó cũng từ từ bị một màu đen bao phủ

-Dừng lại đi !! Gia Huy hét lên rồi nắm chặt lấy cánh tay Nhật Huy, dùng chân đá con dao bay ra xa cắm phập vào tường

-Tránh ra. Nhật Huy vùng mạnh khỏi cánh tay Gia Huy, tiện tay ném cậu ta bay thẳng vào tường

Rầm !!! Một tiến động chát chúa vang lên cùng tiếng đồ đạc rơi xuống đất tạo thành thứ âm thanh rùng rợn, khó nghe.

Tôi gập mình thở dốc cố nuốt từng ngụm ko khí, cả người vô lực ngã phịch ra sàn

Nếu tôi là con gái thì tôi sẽ trở thành vợ hắn, còn nếu là con trai thì tôi phải chết ư? Hắn nghĩ hắn là ai mà có quyền làm vậy với tôi ? Tôi tức giận đến mức ko thể nói nên lời, trừng mắt lên nhìn hắn, chợt ánh mắt tôi chạm vào cổ của hắn. Một cảm giác rất lạ đột nhiên hình thành trong tôi, tôi cảm thấy đói- đói máu, tôi dường như ngửi được mùi máu cực kì quyến rũ của hắn, nó thúc giục tôi tiến gần với hắn hơn, dùng chính hàm răng của mình để hút máu hắn.

Và… tôi đã làm điều đó thật, tôi từ từ ngước mặt lên nhìn hắn, từ từ bước đến gần hắn, kề sát gương mặt mình đến gần cổ hắn. Ko hiểu sao lúc đó hắn ko xô tôi ra, ánh mắt hắn thất thần nhìn tôi như thể bị đóng băng, nhưng tôi ko còn nghĩ ngợi gì được nữa, cơn đói máu càng lúc càng mãnh liệt hơn trong tôi

Phập!!! Ực…ực… Từng dòng máu nóng chạy khắp thân thể tôi, ngọt quá, nó khiến tôi ko thể ngừng lại được, tôi ko thể khống chế được bản thân nữa rồi

-Này!!! Dừng lại đi. Gia Huy giật mạnh tôi ra khỏi người Nhật Huy, nhìn tôi bàng hoàng lắp bắp. Cậu…tại sao cậu…sao cậu lại hút được máu anh ấy??

Tôi giật mình ngước mặt lên nhìn Gia Huy.

-Tôi…tôi vừa làm gì thế?? Tôi…tôi vừa hút máu ư? Tôi đưa ánh mắt thất thần ko kém gì Nhật Huy lên nhìn Gia Huy. Tôi…tôi…

Một dòng khí nóng chợt bùng lên mãnh liệt, nó đang lan dần trong người tôi, ăn sâu từng ngõ ngách trong cơ thể khiến tôi đau như bị muôn ngàn cây kim đâm. Nó như muốn xé tan tôi ra làm trăm mảnh, chèn ép tất cả nguồn sống trong cơ thể tôi

Cảm giác này rất giống tối qua…lúc tôi bị Gia Huy hút máu. Hộc…hộc… Lần này tôi sẽ chết thật sao??

-Đau quá…thở…khó thở quá… tôi từ từ gục xuống ngất đi …