Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 17: Chương 17

Minh Châu lao đi một thoáng đã đến được nơi phát ra mùi máu.

Tay người đó bị một con dao bạc xuyên qua, máu từ đó không ngừng chảy ra thành dòng uốn éo quấn lấy cánh tay khiến nó trở nên đỏ rực. Nhìn chàng thanh niên trước mặt nghiến răng lại vì đau đớn, Minh Châu chỉ khẽ cười.

– Ngươi dùng máu của mình để quyến rũ ta sao?

– Cậu thèm máu đến mức không tha cho ai sao?

– Không! Ta chỉ muốn máu kẻ mạnh. – Minh Châu không ngần ngại mà trả lời ngay, rồi từng bước chầm chậm bước đến gần cậu thanh niên. – Máu tên lúc nãy cũng ngon đấy, nhưng ngươi đã tự nguyện thì…

Minh Châu cúi người xuống, cắm chặt răng mình vào nơi vết thương đang chảy máu của chàng trai, thỏa mãn hút từng dòng máu ấm nóng.

Cậu thanh niên nhíu mày, mồ hôi rịn ra như suối dù đang giữa đêm đông, sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch, răng nghiến chặt để bản thân không phát ra tiếng rên đau đớn, nhìn thân ảnh trước mặt đang say sưa rút đi nguồn sống của mình.

Một người không biết từ đâu chạy tới, đẩy Minh Châu ra khỏi người thanh niên thét lớn:

– Không được hút máu ngài Gia Huy.

Cậu thanh niên đó không ai khác chính là Gia Huy, từ khi cô làm loạn và đòi gặp người mạnh nhất thì Gia Huy đã lờ mờ nhận ra cơn khát máu đang hoành hành trong cơ thể Minh Châu, vì thế cậu đã lẳng lặng rời khỏi nơi đó để thực hiện kế hoạch lôi kéo Minh Châu đến đây.

– Ngươi là… – Minh Châu xoay người lại, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, chẳng những không giận dữ mà còn nở nụ cười đầy mị hoặc.

Gia Huy phất tay ra hiệu cho Quốc Bảo ngừng nói, tay nắm chặt bàn tay bị thương cố cho nó ngừng chảy máu, nhìn Minh Châu.

– Tại sao cậu chỉ muốn hút máu kẻ mạnh?

– Việc này… ưm… – Minh Châu đang nói giữa chừng bỗng khuỵu người xuống, ngã ngay vào vòng tay Gia Huy, đôi mắt nhắm lại đầy yên bình.

– Ngài Gia Huy… cô ấy…

– Cô ấy ngủ… – Gia Huy nói đến đó chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của nhiều người, lập tức giục Quốc Bảo. – Rời khỏi đây mau! – Rồi bế bổng Minh Châu, lao vút đến gốc cây lớn gần đó để trốn.

Đúng như Gia Huy dự đoán, tầm vài chục giây sau một tốp chừng mười người xuất hiện ở nơi Gia Huy vừa rời khỏi, quanh quất tìm kiếm.

– Lạ thật… Lúc nãy tôi nghe mùi máu ở đây mà. – Một người lên tiếng sau một tìm kiếm dấu tích nhưng thất bại, lập tức được sự hưởng ứng của những người bên cạnh.

– Tôi có linh cảm không tốt về cô gái đó. – Một người khác, vẻ mặt trầm ngâm lên tiếng. Cô ta có khả năng khống chế được ngài Nhật Huy.

– Chúng ta phải về báo với ngài chủ tịch. – Một người khác sau khi chăm chú nghe người trước phân tích thì cũng lên tiếng. – Đây là chuyện rất hệ trọng.

Những người còn lại cũng nhanh chóng đồng ý rồi rời đi với vẻ mặt cực kì nghiêm trọng.

Phía sau gốc cây, Gia Huy cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn cô gái đang say sưa ngủ trong lòng mình như một con mèo nhỏ, lòng không tin được cô lại có khả năng vô cùng dị thường đến thế. Chuyện này chắc sẽ kinh động đến hội đồng Vampire. Cậu phải làm sao để tiếp tục bảo vệ cô gái này đây?

– Ngài Gia Huy… ngài có sao không? – Quốc Bảo từ một nơi khác chạy đến, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Gia Huy.

– Ta không sao. Chúng ta đi mau đi, mùi máu của ta đã lan rất xa rồi.

Khi mặt trời le lói những tia sáng đầu tiên, bầu trời dần sáng, mọi thứ lúc tỏ lúc mờ. Bầu trời trong vắt buổi sáng thật đẹp, nó mang một màu xanh thanh thoát, dịu nhẹ. Tiếng chim ríu rít chuyền cành nghe thật vui tai. Trong khuôn viên ngôi biệt thự rộng lớn, một bãi cỏ xanh mượt còn vương lại ít sương ban tối, long lanh và trong suốt. Hơi thở se se lạnh của buổi sáng đầu đông phả vào không gian, lẩn khuất từng ngóc ngách.

Trong căn biệt thự xa hoa, một cô gái xinh xắn đang yên giấc trên chiếc giường màu xám, mái tóc đen dài xõa tung, che đi một phần làn da trắng nõn, và đôi môi anh đào cong cong, sự hiện diện của cô dường như làm bừng sáng căn phòng tràn ngập sắc màu u tối lạnh lùng này. Đôi mi quạt xếp khe khẽ lay động rồi từ từ mở ra khi những tia nắng của ban mai đang nhảy nhót trên gương mặt.

– Ơ… oáp! – Tôi ngáp thật dài, mở mắt nhìn trần nhà lạnh tanh, tôi bật dậy, vò rối tung mái tóc, gãi gãi cái cổ, vươn vai nhìn ra cửa sổ với đôi mắt mở không lên, những tia nắng đang thi nhau chiếu thẳng vào mặt khiến tôi hơi chói, tôi mò mẫm thò chân xuống giường tìm đôi dép chợt đớ người.

“Ở đây là…”

– Cậu dậy rồi sao? – Một bóng người to lớn từ nơi cửa bước vào.

– Sao tôi lại ở đây? – Tôi trợn mắt nhìn Quốc Bảo.

Không đáp lại lời tôi, Quốc Bảo yên lặng đứng ngay cửa, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn chằm chằm vào tôi như muốn xuyên thủng. Hơi ngơ ngác với thái độ của Quốc Bảo, tôi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh quát lên:

– Này!

– Cậu không nhớ gì sao?

Đáp lại lời Quốc Bảo là cái đầu lắc cùng gương mặt ngu ngơ của tôi.

Quốc Bảo cũng thôi không nhìn tôi nữa, quay lưng đi.

– Ngài Gia Huy đang ở thư phòng. Đến đó rồi sẽ rõ.

Tôi cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nghe theo, lếch thếch lê từng bước trên hành lang, đẩy nhẹ cánh cửa có cái bảng đề chữ “Thư phòng”. Tôi thấy Gia Huy ngồi trên chiếc ghế xoay, hai mắt nhắm nghiền, sau lưng cậu là một tủ sách cao đến trần nhà.

“Tên này định ôm sách ngủ hay sao vậy?” – Tôi nghĩ thầm rồi từ từ tiến lại gần.

Tôi đi thật chậm và nhẹ nhàng, nhìn từ xa tôi đã thấy gương mặt Gia Huy phảng phất nét mệt mỏi, mái tóc đen tím rũ xuống che đi đôi mày rậm nam tính, đôi mắt tinh anh sáng ngời khép lại thật bình yên khác hẳn cảm giác lạnh lùng xa cách khi tỉnh giấc. Len lén trộm nhìn Gia Huy, tim tôi đập thịch một cái rõ to. Gia Huy rất đẹp, một nét đẹp mạnh mẽ, cứng rắn pha chút thanh tú, mềm mại, dịu dàng. Bất giác tôi đưa tay lên định chạm vào đôi môi mỏng cương nghị, bỗng Gia Huy thở một hơi mạnh vào tay tôi làm tôi giật mình rụt tay lại, vô tình va trúng quyển sách đặt trên bàn khiến nó rơi xuống. Mặt đỏ bừng vì hành vi vụng trộm ngốc nghếch của mình, tôi luýnh quýnh cúi xuống nhặt cuốn sách lên.

Giật mình tỉnh giấc, Gia Huy mở mắt nhìn tôi đang cúi xuống nhặt sách, lên tiếng.

– Tỉnh rồi à? – Gia Huy mở đôi mắt còn vương chút ngái ngủ nhìn tôi, lười nhác nằm yên không ngồi dậy.

“Tỉnh rồi à? Câu này đáng lẽ phải để tôi nói mới hợp lẽ chứ? “ – Tôi nhíu mày, cảm giác vụng trộm lúc nãy cũng đã biến mất, thay vào đó là nỗi thắc mắc khi nãy Quốc Bảo gieo vào lòng tôi.

– Ngày hôm qua… tôi đã làm gì sao?

– Cậu không nhớ? – Gia Huy ngồi thẳng dậy nhìn tôi, đôi mày rậm khẽ nhíu lại, trong thoáng chốc gương mặt lại quay lại vẻ mặt lạnh lùng vốn dĩ.

“Sáng sớm mà hai người này bị gì thế nhỉ cứ lần lượt hỏi tôi không nhớ sao. Không nhớ thì tôi mới phải hỏi, chứ biết rồi tôi hỏi làm chi. Hai tên này quả là ấm đầu.” – Tôi nghĩ thầm trong bụng thế thôi chứ nào dám nói ra nên đành tiếp tục lắc đầu.

Gia Huy khẽ mím môi rồi nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi:

– Ngày hôm qua cậu đã đến phá tung bữa tiệc của Nhật Huy và đòi hút máu Nhật Huy.