Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 6: Chương 6

Về tới nhà(viện mồ côi) tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, thì Trọng Quân gọi

-Đại ca, bọn nó tập trung đầy đủ rồi .

-Được rồi. Tới ngay đây. Tôi thở hắt ra. Ở đâu?

-Bờ sông cạnh bìa rừng

Đêm đó trời tối đen như mực và rất im ắng, thỉnh thoảng tiếng chim ăn đêm rúc từng hồi thê lương. Tiếng cá đuổi và táp mồi ủng oảng râm ran cả một khúc sông như bầy con nít đang đùa giỡn, gió tạt từng hồi, lạnh run

Tôi thầm nguyền rủa bản thân mình ngu ngốc trên người chỉ có cái quần dài và cái áo sơ mi trắng mỏng dính, vừa bước ra ngoài là đã bị mưa phùn làm cho ướt mất rồi

Xốc xốc lại cái cổ áo, tôi co ro đến chổ hẹn.

Trời đã tối hẳn, sương lạnh ướt áo. Vừa đến nơi thì tôi thấy cả bọn đang đứng túm tụm, thấy tôi bọn chúng chỉ chào rồi lơ lơ đi, sắc mặt ko tốt

-Các cậu chưa ăn tôi hay sao mà mặt mũi tái xanh thế? Tôi hỏi

Im lặng…

Gì thế này? Tôi nghĩ thầm. Bọn này bị táo bón tập thể hay sao vậy?

-Vì các cậu ấy nghe tin đồn vì vụ giết nữ sinh hàng loạt nên…Trọng Quân ngập ngừng

-Giết nữ sinh hàng loạt ư? Chuyện gì thế? Tôi ngạc nhiên

-Cái gì? Đại ca ko biết ư? Trọng Quân ngạc nhiên nhìn tôi, cả bọn kia cũng nhìn tôi sửng sốt như tôi vừa nói điều gì đó kinh khủng như là tôi nói tôi vừa gặp Bill Gates vậy

-Ko. Có chuyện gì? Vẫn ngơ ngác

-Gần đây tại khu vực này đã có 5 cô gái bị giết chết. Tất cả đều là hot girl của các trường…Trọng Quân từ từ giải thích cho cái gương mặt thộn ra như nuốt nhầm đá của tôi. Nạn nhân chết khi trong cơ thể ko còn 1 giọt máu và có một vết cắn trên cổ. Mọi người nghi ngờ việc này là do ma cà rồng gây ra

-Ma cà rồng?? Tôi phá ra cười sằng sặc như tên điên, đến mức mà cả bọn nổi cáu, quát ngược lại tôi (Ơ cái bọn này gan)

-Đại ca ko thể nghiêm túc được sao? Việc này ko đùa được đâu. Nhiều phỏng đoán nghi ngờ có liên quan đến bọn đã tấn công chúng ta ở kho hàng trong rừng đó!!!

Đến lúc này thì tôi đã thôi cười, vẻ mặt lo lắng sợ hãi của cả bọn làm tôi tin rằng bọn chúng ko đùa giỡn. Ho khan vài tiếng, tôi quay lại nhìn cả bọn

-Vậy ta đến đó xem sao

Im lặng…

-Sao nữa? Tôi khó chịu nhìn cả bọn

-Các cậu ấy sau khi nghe tin đồn đó thì ko dám đi nữa. Thôi thì chỉ mình 2 chúng ta đi bắt ma cà rồng thôi vậy. Trọng Quân nhìn tôi cười. Ko hiểu sao lúc đó tôi cảm thấy nụ cười đó gian kinh khủng

-Các cậu đùa với tôi đấy à? Có tin tôi cho các cậu no đòn hay ko????

Cái bọn này thật là quá đáng mà, kêu tôi ra đây chỉ vậy thôi sao? Tôi mím chặt môi lại, đan hai tay vào nhau, để tránh... không phải làm điều gì dại dột. Ánh mắt ngọt ngào trìu mến nhìn bọn chúng

-Thật ra thì…Trọng Quân ngập ngừng…Muốn các cậu ấy đi ko phải là ko có cách. Chỉ là…Quân ngập ngừng rồi đưa tay gãi gãi đầu làm như trên đó đàn quân chí và rận đang tập trận vậy. Gãi cho đã tay mà cậu ta vẫn còn ấp úng, đến mức thấy hai lỗ tai và lỗ mũi tôi bắt đầu xịt khói thì cậu ta mới nói tiếp. Ừm…các cậu ấy muốn cậu giả gái…

-CÁI GÌ??????????? Tôi hét to rồi quay sang quắc mắt nhìn cả bọn. Các cậu muốn chết sao?

Cả bọn lấm lét nhìn tôi, phân bua

-Vì đại ca ko tin vào chuyện ma cà rồng… Vì thế tụi em sẽ cho đại ca thấy để đại ca khỏi nghi ngờ nữa

-…vv…vv…

Tôi bắt đầu cau có, tay nắm thật chặt lại, như thể đang dồn nén hết cơn nóng giận vào trong, phó mặc cho cơ quan tiêu hóa xử lý. Gườm gườm nhìn cả bọn

Tủm tỉm cười, Trọng Quân bước lại gần tôi. Quàng vai qua như 1 người bạn, rồi đưa quay mặt nhìn cả bọn

-Đại ca ko đồng ý. Kế hoạch kết thúc. Cả bọn giải tán

Thế rồi cả bọn đồng loại quay lại nhìn tôi như nhìn một tên phản bội

Đấy…Có cay không cơ chứ? Một bầy con của thế hệ giai cấp tư bản chủ nghĩa phát xít mới đầy độc ác và thâm hiểm đang tìm cách dụ dỗ tôi đấy. Còn tôi ư? Tất nhiên tôi phải là một người dân lao đồng cần cù chất phát bị áp bức, bóc lột nặng nề rồi. Chỉ là…

Chẹp… Thỉnh thoảng tôi bắt cả bọn cống nạp rồi dẫn tôi đi ăn, đi quậy, bar thâu đêm,… Tất nhiên tôi chủ xị, bọn chúng chủ chi, ko có bao nhiêu cả 1 tuần đi 8 lần chứ mấy. Hajz…thế mà chúng đối xử với người có công giúp chúng tiêu tiền thế đấy. Sự đời đen bạc…

Hajz… cho ăn uống no say, vỗ béo như con lợn rồi hành hạ thế này đây. Ngẫm đi ngẫm lại hóa ra tôi cũng chẳng khác gì một thằng ở, một nô lệ chính cống. Ông trời ơi! Công lí trên đời đâu hết rồi??? (Ông trời cầm búa: ở đây này >”