Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 11: Không Gian Sai Lệch

Không gian tối đen như mực.

Tôi giơ bàn tay ra, không nhìn thấy gì cả, thật hoài nghi bản thân bị rơi vào trạng thái mù tạm thời.

Dưới chân là một mảng mơ hồ, không rõ là mặt đất hay lơ lửng trên không.

Bức bối khó chịu, tôi đi về phía trước trong vô thức, không biết mình đang ở đâu, có lẽ là trong giấc mơ? Không biết điều gì đang xảy ra, không biết đến khi nào tỉnh lại.

Giấc mơ này không mang bất kỳ quy luật nào, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên thức giấc, không có lý do, không có nội dung, chỉ là đi rất lâu rất lâu trong không gian đen kịt này, có khi sẽ là đi trong bóng tối một mình, có khi là thấy được những cảnh tượng khó hiểu, những câu chuyện kỳ lạ không thể nào hiểu được, khuôn mặt xa lạ, không thể nào nhớ rõ được khuôn mặt bắt gặp là gì, không thể nhớ kỹ câu chuyện gặp được trong giấc mộng, chỉ nhớ rõ cảm giác đau lòng, thật sự đau lòng.

Tôi đi trong vô thức, đột nhiên va vào một bức tường, trơn nhẵn, cảm giác cả người không tốt cho lắm.

Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng mờ mờ soi sáng khung cảnh trước mắt.

Tôi nhíu mắt thích nghi với ánh sáng bất chợt này, phát hiện ra trước mắt mình là tấm kính trong suốt, phía bên kia dường như không biết đến sự tồn tại của tôi, tất cả mọi người đi đi lại lại bận rộn, bổ sung lớp trang điểm, một số người đang chuẩn bị đèn, đạo cụ, cảm nhận được sự ồn ào, lại tuyệt nhiên không nghe thấy một âm thanh nào.

Tôi nheo mắt nhìn thấy một người ngồi trong góc, ngồi rất ngoan, tai đeo tai nghe, nắt nhìn tập giấy có lẽ là kịch bản, bóng lưng to lớn nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thực ngoan.

Tôi thử tìm kiếm bóng dáng tương tự trong ký ức nhưng câu trả lời là một mảng trắng xóa, bất quá, mảng trắng xóa có điểm đen xuất hiện, nhỏ bé đến nỗi tôi suýt nữa bỏ qua nó.

Tôi tò mò chạm vào vết chấm đen đó, đột nhiên trái tim co rút lại, hô hấp khó khăn, tôi không nhịn được mà ngồi sụp xuống ôm lấy ngực mình, đau, thật sự đau vô cùng....

Cảm giác khó thở, không thể hô hấp được, không khí như dần bị rút sạch.

Tôi nhìn bản thân mình đập kính theo bản năng sinh tồn, cảm nhận được cái chết đang cận kề, cảm giác quen thuộc đó lan khắp cơ thể, lan khắp các lỗ chân lông, không rõ ràng là thật sự hay trong mộng.

Phía bên kia mọi người vẫn bận rộn, không ai biết đến sự tồn tại của tôi, cảm giác tuyệt vọng vẫy vùng trong cái chết, không thở được, không khí biến mất, tôi vẫn gắng sức đập tay lên mặt kính, ngã trên mặt đất, mắt mờ dần nhìn phía ánh sáng bên đó.

Người con trai đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bỏ tai nghe xuống, ngơ ngác nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thẳng vào tôi.

Trước lúc mất đi ý thức tôi nhìn thấy bóng dáng mờ ảo đó tiến về phía tôi, dừng lại!

“Anh?”

Tôi cười nhẹ, bất lực thốt lên âm thanh nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, dần mất đi ý thức.

Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, tôi mở mắt ra, trời vẫn nắng, thời gian vẫn cứ trôi, mọi chuyện vẫn đang tiếp diễn và, tôi vẫn đang tồn tại.

Cố nhớ lại những gì xảy ra trong giấc mơ, cố gắng nhớ lại gương mặt của người đó mà hình ảnh dư lại trong não lại từ mờ ảo chuyển sang trắng tinh một mảng.

Rốt cuộc đó là ai? Cảm giác đau như chết đi sống lại này luôn xuất hiện khi không gian đen kịt trong giấc mơ đó mở ra? Lắc đầu khó hiểu, tôi bước xuống giường, bắt đầu một ngày mới bình thường như bao ngày.

Vỗ một tầng nước lạnh ngắt lên mặt cho chính mình tỉnh táo hơn, tôi nhìn gương mặt ngập nước trong gương, nhìn thấy một đôi chân thon dài trước mắt, giọng nói trầm trầm xa lạ, một thứ tiếng khác nhưng không hiểu sao bản thân lại...hiểu được??

“Là ảo giác?”

Tôi đưa tay muốn chạm vào nhưng kết quả lại chạm vào mặt gương, hình ảnh tan biến, chỉ còn lại khuôn mặt đọng nước ướt nhẹp của chính mình.

Cười nhẹ một cái, nghĩ vớ vẩn gì đâu! Một ngày mới lại bắt đầu, cuộc sống bình thường của tôi vẫn sẽ bình thường tiếp diễn, không có người xa lạ nào cả, có lẽ những thứ trong mơ là bản thân tự ảo tưởng đâu, ngốc nghếch! Là ai cũng chẳng rõ đâu, khuôn mặt cũng không nhớ rõ, là cái gì cũng mơ hồ nhưng sâu trong tim có gì đó vô cùng khó hiểu, thương tâm và day dứt.

Muốn vứt bỏ mọi thứ nhưng ngay lúc muốn buông tay, bản thân lại vòng một vòng về hiện thực, là tỉnh giấc, là tan tành ảo ảnh....