Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 16: Người Trong Sách

“Cho dù đôi ta có cách xa, em vẫn tồn tại nơi ấy và nắm lấy hơi thở này

Vì thế nên anh có thể che giấu những cảm xúc này rồi

Dù thực tại mọi thứ đều vỡ vụn nhưng chỉ cần hướng theo những dấu vết ấy, anh có thể tìm thấy em

Bước qua những hồi ức, gần thêm chút nữa anh bước đến bên em

Dù anh có muốn bên em nhiều hơn cả thế, trong trái tim này em chỉ là một giấc mơ

Đành buông lơi sợi chỉ đỏ trong tim mình, mở ra một thiên hà đầy sao

Từ một không gian khác, anh gửi đến em một tín hiệu, một tín hiệu của riêng em

Từ đầu ngón tay này, mọi thông điệp này chỉ dành cho em

Che đi mọi khoảng trống trong anh, tất cả mọi dấu vết đều hướng về em.

Anh cứ bước tiếp trên lối mòn mang dấu vết của riêng em

Anh cứ mãi đuổi theo dấu vết từ hơi thở nơi em còn vương vấn

Hương thơm ấy cứ nồng nàn như đang tìm kiếm đến bên anh

Hy vọng được đến bên anh thêm lần nữa, hy vọng tìm thấy anh

Anh gửi đến em dấu hiệu ấy, và chỉ riêng mình em thôi...

Nếu em cũng cảm nhận như anh, vào ngày mà em tìm thấy mảnh vỡ trong anh, xuất hiện trước mắt anh, anh sẽ mãi chờ đợi em

Anh sẽ mãi ở đây, khi mở đôi mắt này, ngay trước mắt anh, xin hãy ở đó, xin hãy là em...”

Tôi dọn nhà, tìm thấy quyển vở cũ kỹ giấu trong gầm giường, phủ đầy bụi.

Quyển vở được đóng thật dày, bìa màu nâu đậm, bên trong vẫn là những nét bút xanh loang lổ mờ nhạt bị lem màu chồng chéo lên nhau.

Vẫn là những nét chữ rõ ràng nhưng không thể đọc nổi, không hiểu sao tôi còn giữ nó đến tận giờ.

Chữ Cezy lần trước tôi không tìm được ở trong quyển này nữa dù đã lật từng trang một kiểm tra, khó hiểu thật.

Cảm giác muốn khóc đột nhiên ập đến, khóe mắt tôi đỏ hoe, đột nhiên cảm thấy thật hoài niệm, nhưng lại chán ghét cảm giác hoài niệm này.

Tôi mang quyển vở ra gốc cây bật lửa đốt, gần ba trăm trang giấy cứ thế mà hóa thành tro bụi...

Tôi ngồi co mình trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen xả xuống như một trận mưa nhỏ, nước chảy từ đỉnh đầu theo mép tóc tràn xuống vai.

Lạnh.

Tôi ghét cảm giác đau lòng này, khó chịu, đè nén lại thật nặng trong lồng ngực, không có cách nào thoát ra được, tôi ôm lấy bả vai mình, khóc thật to, nước mắt hòa cùng với nước chảy xuống, biến mất như chưa từng tồn tại.

Tắm xong, tôi đứng dậy, hai mắt và mũi đỏ hoe, tóc ướt trượt chỉ lau qua hời hợt rồi nằm xuống ngủ.

Nửa đêm cả người nóng ran, có lẽ bị sốt rồi, tôi lắc đầu, đầu đau như búa bổ.

Men theo mép bàn, tôi mò được cốc nước, rót nước uống liền một hơi, cổ họng đau rát, tóc vẫn còn ẩm.

Khó chịu quá! Bên ngoài trời bắt đầu đổ cơm mưa nặng hạt, thời tiết đang trong thời gian giao mùa, mưa vì thế cũng bắt đầu nặng hạt hơn, không còn là mưa rả rích nữa, không khí lại chẳng hề ấm áp lên mà vẫn lạnh như cắt da cắt thịt.

Bỗng nhiên một tia sét lóe sáng bầu trời, không âm thanh nào vang lên cả, thật kì lạ.

Tôi nheo mắt nhìn ra ngoài, xuyên qua màn mưa, dưới gốc cây, có một bóng dáng cao cao nhặt lên chiếc bìa cháy nham nhở của quyển vở tôi đã đốt.

Tôi giật mình dụi mắt nhìn lại, bên ngoài là một mảnh tối om, điện đã cắt, không có một tia sáng nào.

Tôi ôm đầu quay lại phòng, có lẽ là do bị sốt nên nhìn nhầm đi? Tôi nằm lại trên giường, hai mắt trĩu nặng, trán nóng hừng hực muốn nứt ra, trùm chăn lên quá đầu, tự an ủi mình ngủ một giấc thì tốt hơn rồi.

Trong cơn mơ màng tôi cảm nhận được thứ gì đó giống như bàn tay đang xoa xoa đầu tôi, cơn đau giảm xuống một nửa, tôi siết chặt hơn chiếc gối đang ôm trong ngực, nhắm mắt, nước mắt chảy xuống ướt gối

“Anh, em đem quá khứ, tất cả chìm vào biển lửa, em đốt tất cả mất rồi, không còn là gì nữa, cái gì cũng không còn nữa, em nghĩ rằng chính mình sẽ dễ chịu hơn nhưng sao thế này? Em vẫn đau lòng quá, thật sự, đau lòng quá...”

Có rất nhiều chuyện xảy ra, có rất nhiều cung bậc cảm xúc, có rất nhiều người xuất hiện, đồng hành, rời đi.

Không một ai tồn tại vô nghĩa.

Em chứng kiến rất nhiều, nghe cũng rất nhiều, có lúc rất chắc chắn, lại có lúc không dám tin, không dám tưởng tượng, không dám suy nghĩ, không dám thừa nhận.

Bởi, trên thế gian này có bao nhiêu điều trùng hợp giống nhau cơ chứ? Có hàng trăm, hàng vạn thứ trùng hợp trên thế gian này, dù có giống đến như nào đi nữa thì cũng chỉ là trùng hợp, bởi không có bất cứ một sợi dây liên kết nào với nhau.

Không dám thừa nhận, không dám khẳng định, cũng không có cách nào đáp lại..