Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 4: Cúi Xuống Buộc Dây Giày Thật Chặt Và Bắt Đầu Chạy

Năm 2014 có trend đặt tên facebook thật dài, tôi cũng không bỏ qua trend này, xếp các chữ vào với nhau rồi đặt tên, tên acc của tôi là Cúixuống buộcdâygiày thậtchặt vàbắtđầuchạy.

Không hiểu sao bản thân đối với cái tên này cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.

Có những thứ tôi vô tình tìm được trong tủ sách của tôi, có những chuyện không thể nhớ ra nổi, như là thói quen lâu ngày của quá khứ, một góc “quá khứ” nào đó không thể mở ra nổi, ngoại trừ quyển vở bị nhem mực ra, còn có những đồ vật kỳ lạ không có trong trí nhớ của tôi, một chút vỏ ốc, một số đồ lưu niệm, một quyển sổ nho nhỏ, mỗi lần dọn ngăn bàn học vứt rác, mỗi lần như vậy tôi đều có suy nghĩ muốn vứt những thứ đó đi, bản thân lại lưu luyến khó hiểu, thành ra tôi đành chiều theo bản thân mà giấu những thứ đó vào sâu trong tủ sách, nếu không nỡ vứt đi thì giữ lại, dù sao cũng không chiếm nhiều diện tích.

Thời gian trôi đi thật nhanh, đã sang năm 2015, cấp 3 là một môi trường rất mới, có nhiều hoạt động, hàng tuần nếu không mưa thì đều sẽ có tiết chào cờ mỗi sáng thứ 2, mỗi khi trường tổ chức một hoạt động nào đó thì các lớp sẽ đi bê ghế để ngồi ở sân.

Trong lúc tách ghế nhựa với bạn, nó đột ngột nhấc ghế lên, cạnh ghế nhựa sắc vô cùng, cứa vào tay phải tôi, cào lên mảng da đầu hai ngón tay, máu trào ra.

Tôi ngẩn ra một lúc, còn con bạn kia phát sốt lên, mặt áy náy cực độ, rối rít xin lỗi như sắp khóc đến nơi.

Tôi lắc đầu bảo không sao, vào phòng y tế xin băng gạc băng ngón tay vào, da vẫn dính ở đầu ngón tay, chỉ cần không lật ngược nó lên thì cũng không chảy nhiều máu lắm, hơi phiền một chút là tôi dán băng gạc khi chưa kịp lau máu nên đầu ngón tay máu khô lại nhìn khá ghê.

Lúc ra khỏi phòng y tế về chỗ ngồi, đứa bạn lúc nãy cứ nhìn ngón tay của tôi rồi luôn miệng xin lỗi làm tôi dở khóc dở cười đành phải cười giơ ngón tay ra nói không sao, an ủi ngược lại nó.

Lúc đang cười nói chuyện với lũ bạn, ánh mắt tôi vô tình va phải Cường đang nhìn tôi, tôi mới đùa giơ ngón tay ra hua hua trước mặt cậu ấy

“siêu đau” nhìn cậu ấy nhíu mày, tôi mới nhăn nhở “đùa thôi mấy ngày là khỏi ấy mà”

Cậu ấy ừm một cái.

Tôi không lo lắng với vết thương này là thật sự, ngoại trừ việc sẽ cảm thấy bất tiện và xót ra thì vết thương trong khu vực trong bàn tay, có vân tay của tôi sẽ không để lại sẹo, sắp nghỉ Tết sẽ không phải viết, tôi có thể sử dụng tay trái khá tốt, những việc tay phải thuận thì tay trái cũng có thể làm được.

Tôi có chút ngán ngẩm thôi, dù sao cũng sắp đến Tết, phải dọn nhà, cái bàn tay này phải chịu khổ rồi.

Không biết từ bao giờ tôi đã quen với việc suy nghĩ tích cực hơn từ những chuyện xui xẻo bất ngờ, tìm kiếm những lợi ích trong việc không may, hành động này có vẻ tránh nặng tìm nhẹ, tránh cho chính mình luẩn quẩn khó chịu.

Xem tiết mục trên sân khấu, trò chuyện với bạn, tôi cũng chẳng nhớ gì đến vết thương lắm, chỉ là quay đi quay lại vẫn thấy cậu ấy nhìn tôi với biểu tình khá là....“thương xót” (?) tim nhảy một cái, bỗng dưng cảm thấy quen mắt, cảm giác như đã từng thấy ánh mắt, biểu cảm tương tự ở đâu rồi, bụng quặn lại, cảm giác đau đớn trào lên đột ngột, tôi nhíu mày đè nén cơn đau bất chợt xuống, quay lên nhìn sân khấu cũng không còn tâm trạng vui vẻ nữa.

Hôm đó kết thúc, chúng tôi được nghỉ Tết.

Lúc nấu cơm xong tôi cũng chẳng để ý ngón tay nữa, dù sao tôi cũng băng bó sơ qua rồi, lúc tắm để ý một chút là được, cái vết thương này có là gì chứ? Mở điện thoại, tôi nhận được tin nhắn từ Cường, hỏi vết thương ra sao rồi, rồi nói một tràng dài những việc không nên làm.

Tôi có chút cảm động, từ lâu đến nay hình như không ai quan tâm đến tôi, đau đến mấy cũng là tự mình cắn răng chịu đựng, không khóc, cũng không khóc nổi.

Tôi là một đứa trẻ kiên cường như vậy, chỉ là có chút tham lam, cũng muốn nếm trải cảm giác được người khác quan tâm lo lắng cho mình.

Trong kỳ nghỉ tôi nói chuyện với Cường rất nhiều, đủ thứ trên trời dưới đất, nói chuyện rất vui, không bao giờ thiếu chuyện kể với nhau, ngay cả việc vô tình một chiếc lá kỳ lạ tôi cũng kể với cậu ấy.

Tôi nhận ra hình như bản thân có chút hình như thích cậu ấy.

Những giấc mơ đã biến mất từ lâu gần đây lại xuất hiện với tần suất khá dày đặc, vẫn là không gian tối đen vô định, tôi giơ tay ra, cảm nhận được không gian này dao động, vẫn là sự im lặng đến lạnh người.

“Anh?” tôi hé môi, muốn nói gì đó nhưng câu đầu tiên tôi thốt lên lại là từ này, bản thân khó hiểu, tại sao lại là ‘anh?’

Giống như tôi, lại không phải chính mình.

Tôi cứ đi trong không gian đó trong vô thức, môi hé mở, những câu nói do chính mình nói ra, tôi bỗng chốc không xác định được rốt cuộc tôi là tôi hay là một ‘tôi’ khác?

“Anh, đã sang năm 2015 rồi, anh thế nào rồi? Em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh...!em gặp một người bạn, vô cùng giống anh ấy, ngoại hình không giống, chiều cao lại có chút tương tự, tính cách cũng rất giống anh ấy.

Tại sao lại giống như vậy cơ chứ! Cả cách đối xử với em cũng vô cùng giống anh ấy! Em không biết mình có thể một lần nữa gặp lại không? Em rời đi có lẽ đột ngột quá, em không phải chị ấy, không thể đối xử với anh ấy như chị ấy, em làm anh ấy tổn thương rồi bỏ đi như vậy...!Cezy thật tệ mà! Anh, em thật sự áy náy với anh ấy, liệu em có thể ích kỉ một chút không? Chuyển sự áy náy này sang đối xử thật tốt với người kia? Thật vô lý mà, nhưng làm như vậy trong lòng em mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, có thể không?”

Phản hồi lại...chính là không có phản hồi nào cả, âm thanh rơi vào không gian, chìm trong sự tĩnh lặng.

Tại sao tôi chỉ 15 tuổi nhưng lại cảm thấy mình đã từng lớn tuổi hơn thế?

Tôi mở mắt, trời đã sáng, giấc mơ tác động mạnh nhất lên tôi khoảng 30p khi tỉnh dậy, sau đó sẽ dần nhạt nhòa, tôi cũng quên đi, bắt đầu với công cuộc lau dọn nhà cửa đón Tết.

Tiếp đến sẽ bận rộn lắm đây!.