Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 41: Nổi Gió

Tôi quay trở về với Kinh thành quen thuộc.

Đầu tiên là trở về báo bình an với mẫu hậu, sau đó là diện kiến lão hồ ly.

Tôi có chút chột dạ, lần này quả thật là tự ý chạy đi, hậu quả lão hồ ly đi dọn đường.

Nghe mẫu hậu cằn nhằn cả canh giờ, bồi người đi một vòng hoa viên, dỗ ăn hết một đĩa điểm tâm, mẫu hậu mới buông tha tôi.

Qua cửa ải đầu tiên tôi ưỡn ngực tự tin sang cửa thứ hai.

Chỉ sợ ải đầu tiên, tôi mà không qua được mẫu hậu thì xác định đắc tội thêm cả với lão hồ ly.

Thái giám thông báo truyền tôi vào, đồng thời lui hết ra ngoài, tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm cận kề.

Vừa bước qua cánh cửa ngự thư phòng thì có vật thể lạ bay nhanh tới, tôi né người, dựa theo hướng bay bắt được một quả táo lớn

“Ai da, đa tạ” tôi cợt nhả lau vào vạt tay áo, cho vào miệng cắn một ngụm

“Nghịch ngợm hồ nháo!”

“Là năng động đáng yêu” tôi cắn thêm một miếng nữa, táo thật ngọt “lão hồ ly, con đâu có ra ngoài vô ích”

“Lén bỏ đi như thế, nếu ta không phái ám vệ theo sát, còn nghĩ được bình an trở về à? Nghĩ cũng đẹp quá rồi đấy!”

Tôi vội xun xoe chạy đến gần, rót một chén trà, thổi thổi, kính cẩn đưa cho lão hồ ly, lão hồ ly lườm tôi một cái, cũng nhận lấy chén trà

“Biết, biết chứ!” tôi đấm đấm vai lão hồ ly “là lão hồ ly chu đáo, lão hồ ly lợi hại nhất”

“Bớt ba hoa, dạy con bao nhiêu thứ rồi lại đâu hoàn đấy”

“Đâu có” tôi cười hì hì “có Hiên đi cùng, người cũng yên tâm rồi đó thôi”

Lão hồ ly ngẫm nghĩ rồi vuốt chòm râu ngắn cụt lủn

“Nói thu hoạch”

“Chơi vui”

“Chính sự!” lão hồ ly quay lại lườm tôi

Tôi không đấm vai nữa, ngồi sang ghế đối diện, rót một chén trà cho mình rồi ngồi xuống, nhấp một ngụm, ngả lưng tựa vào ghế, từ từ nói

“Vốn định dồn thời gian ở Chấn Đông gom tài phú, không ngờ xong sớm, rảnh rỗi đi thêm vài tòa thành.”

“Moi tiền từ tên kẹt sỉ đó, coi như con lợi hại, làm cách nào thế?”

“Biết ngay ngài không ưng mấy tên kẹt sỉ” tôi cảm thán “còn gì nữa, dựa vào sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, con trai hắn vừa gặp đã yêu, nguyện dâng tài phú đổi lấy nụ cười của mỹ nhân”

“Được, ta xem tranh vẽ rồi, con trai hắn rất đẹp, gả con cho hắn cũng không lỗ”

“Vị Hoàng thượng này, người đã nghèo khó đến mức phải bán con gái rồi?”

“Doãn Hy cũng được, không hẳn đạo mạo chính trực nhưng bù lại không gian dối, giữ chữ tín, nếu con hợp ý có thể ban thánh chỉ”

“Dừng” tôi xua tay “Chuyện hôn nhân đại sự của con con tự quyết được”

“Tự quyết cái gì!” lão hồ ly đập bàn “Không nhìn xem năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Sắp thành quá lứa lỡ thì rồi mà còn nhởn nhơ như thế!”

“Lão gia gia, sao có thể so sánh con gái ngài với những người tầm thường đó? Con gái ngài phong hoa tuyết nguyệt, người gặp người yêu, không vội” tôi nhìn lão hồ ly chuẩn bị tức giận, ria mép bắt đầu rung rung, bắt đầu cợt nhả “Ấy, ngài đừng tức giận, tổn hại long thể”

“Hồ nháo! Xem ai trị được con”

“Xa tít chân trời gần ngay trước mắt, lão hồ ly, con không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi ngài tức giận”

“Bớt vuốt đuôi” lão hồ ly liếc xéo tôi “không biết học thói ba hoa chích chòe ở đâu, mẫu hậu con dịu hiền đoan trang, phụ hoàng hiên ngang oai dũng.

Ra ngoài tính tốt không học, cái xấu lại học nhanh”

Tôi nhếch mày, thầm nghĩ ‘Chẳng phải cái tính cách này là giống ngài sao?’ nhưng nhìn lão hồ ly đang xuôi xuôi nên không phản bác, tiếp tục vuốt đuôi

“Là, là con học hư.

Sau này sẽ rút kinh nghiệm”

“Bất quá” lão hồ ly nheo mắt vuốt râu “Cũng tốt”

Tôi lấy quả táo khác gặm, trợn trắng mắt, không thèm để ý lão hồ ly nữa.

“Cũng được kha khá rồi, dự là hai năm sau sẽ bắt đầu”

“Nhanh vậy?” tôi nhìn lão hồ ly, nhả hạt táo “Con còn chưa chơi đủ nữa”

“Còn định chơi đến bao giờ” lão hồ ly lại lườm “Chuẩn bị lương thực dự trữ, vũ khí, thuốc men”

“À, nhắc mới nhớ, con có vài kế hoạch ở Sơn Hợp thành, lát nữa sẽ viết danh sách xin ý chỉ của ngài, cũng làm được kha khá rồi.”

“Làm rồi mới xin ý chỉ, gan con lớn quá rồi nhỉ?”

“Đâu có đâu có” tôi cười hì hì “Có to một chút, nhưng chẳng phải là giống lão hồ ly ngài sao? Hơn nữa dù to cũng bé hơn của ngài, gan ngài là to nhất”

“Hừ, Sơn Hợp thành giáp ranh với Đông Hoa thành của Hoa Quốc, gần đây Hoa Quốc nổi lên tranh chấp, Tam vương gia đã lật đổ ngai vàng lên nắm quyền, diệt sạch một chi của Hoa Vương.

Sơn Hợp thành sẽ yên ổn trong thời gian này.

Quyền hành chưa nắm vững, chưa bành trướng được”

“Dù Hoa Vương có chút ngang tàn nhưng kẻ giết anh em ruột thịt của mình cũng chẳng phải tốt lành gì” tôi gật gù

“Đó là lý do Đại Minh nước ta luôn duy trì chế độ một hậu.

Không phải cùng một mẹ sinh ra, lúc nổi lên tranh chấp sẽ không nương tay”

“Nhưng chẳng phải sẽ có lúc tính sai sao?” tôi chép miệng “Độc đinh ngàn năm, cuối cùng lại xuất hiện một đứa con gái”

“Con gái hay con trai không quan trọng, quan trọng là biết cách giữ nước”

Tôi gật gù, muốn quay về lắm rồi nhưng lão hồ ly chưa cho đi.

Mấy ngày cỡi ngựa chạy tôi còn chưa ngủ đủ đâu.

“Đến lúc khai chiến, con sẽ ra chiến trường”

“Đã biết”

“Cũng đừng cảm thấy ủy khuất, cũng bởi vì cái văn hóa cổ hủ này nên con phải tạo nên chiến công mới ngồi vững vị trí được”

“Con đâu có nói gì?”

“Hoàng Minh Hiên, ta sẽ phong cho một chức danh trong quân sĩ.

Đến lúc đó sẽ theo con ra chiến trường”

“Đã rõ”

“Sau khi kết thúc trận chiến, lập được chiến công, tạo lên uy danh vang dội thiên hạ, ta sẽ ban ý chỉ định ngày thành hôn.”

Tôi đang ngáp ngủ, nghe thấy thế giật mình tỉnh ngủ, ngẩng lên nhìn lão hồ ly

“Thật sự?”

“Ta đâu có nói suông bao giờ?”

“Thành giao” tôi đập tay lão hồ ly “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”

“Được rồi, ra nghỉ ngơi đi”

Lão hồ ly bày ra vẻ ghét bỏ, phẩy tay, tôi đứng dậy hành lễ rồi lui ra.

Bỗng dưng cảm thấy thật mong chờ, mong chờ về tương lai xa xôi không nhìn rõ được....