Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 46: Cái Cớ

Lão hồ ly muốn giơ cao cờ kéo quân đi thống nhất, tôi không đồng ý.

Ít nhất phải có một cái cớ, cớ có thể quang minh chính đại đi xâm chiếm mà không bị người đời phỉ nhổ, sự anh minh hùng dũng của bao đời Đại Minh không thể vì một chút nóng nảy mà thành bạo ngược được.

Trước hết là nắm được lòng dân, tôi chạy khắp chốn, đổi thay, phát triển, dân no rồi dân mới tin.

Tôi cho truyền bá những tin đất nước khác khổ đau, cần được giúp đỡ, dân khổ sở, rồi lại cho truyền thông tin những thành giàu có đã thay đổi từ bỏ hoang như thế nào đến từng ngõ ngách khác.

Dân hâm mộ, dân hy vọng, mong chờ rồi thất vọng về người cầm quyền.

Kẻ nắm vũ khí không đáng lo, lo ngại là lòng dân mất đoàn kết.

Tôi móc nối triều đình đến nguồn bạc dồi dào của Chấn Đông, nuôi mỗi một đội quân đều là đổ vào vô số tiền bạc.

Doãn Hy chạy tới chạy lui, liều mạng kiếm tiền đổ vào cái động không đáy là tôi, chỉ cần tôi đến là lập tức nổi giận.

Tôi cũng hết cách, nhưng nổi giận cũng chẳng làm gì được tôi, tôi vẫn mặt dày đến bàn chuyện.

Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động chảy xiết.

Giấy không gói được lửa, các nước khác cũng đánh hơi được dù Đại Minh vô cùng điệu thấp, cả bầu không khí khẩn trương bao phủ lên cả nước.

Mà thân phận của tôi lại nhạy cảm vô cùng, tôi và Hy bàn nhau, đưa tôi làm mồi nhử, bắt đầu khởi động chiến tranh.

Danh tiếng tôi xây dựng bao nhiêu năm, vị thế của tôi trong lòng dân, đủ để dậy sóng chính nghĩa, đủ để dâng trào phẫn nộ.

Bàn xong xuôi, tôi trở về Sơn Hợp, vừa khéo hai ngày, tôi quay lại dược quán Hiếu Đồng.

“Quân công tử, tất cả số cây đinh thiết ta đã phơi khô và gói lại cẩn thận, công tử nhận cho”

“Được, cảm ơn ngươi” tôi nhận bao đinh thiết khô, cúi đầu cười cảm tạ “ngươi vất vả rồi”

“Không vất vả, chịu ơn phải trả ơn”

Tôi gật đầu, không khách sáo nữa, lên ngựa

“Vậy ta đi trước”

“Công tử thong thả”

Tôi gật đầu, vừa quay người thì thấy Hiên đang cỡi ngựa phía trước

“Hiên” tôi gọi to, anh quay đầu lại, thấy tôi liền nở nụ cười dịu dàng

“Quay lại có việc sao?”

“Giờ về kinh đô, anh về không?”

“Anh vừa hoàn thành việc ở đây, cùng về đi”

“Được”

Tôi và Hiên sóng vai cùng đi trên đường.

Tôi vừa đi vừa nói nhỏ kế hoạch của mình cho anh nghe, hai con ngựa trắng cứ thế từ từ đi cùng nhau trên đường, không kẻ nào dám lại gần....!....

Kinh đô.

Giữa trưa nắng xảy ra một vụ ám sát cực kỳ nghiêm trọng.

Công chúa trọng thương, Hoàng thượng tức giận, cả hoàng cung căng thẳng.

Tra tới tra lui, phát hiện ra có liên quan đến các nước khác.

Vừa chiếu cáo thiên hạ, tin tức này lập tức bùng nổ.

Nhân dân tức giận, dám ám sát quân chủ tương lai ngay trong kinh đô, lòng người sục sôi, không thể để đất nước im lặng chịu nhục nhã, dẫn quân chinh phạt mới là phải đạo.

Trong quán trà, người kể chuyện lại kể những chiến tích công chúa làm cho dân chúng, cho đất nước, lòng người lại càng sục sôi.

Hiệu ứng này là tôi muốn.

Trong cung.

“Con còn nằm đó” lão hồ ly nhìn tôi nằm trên ghế dài đón nắng bắt đầu cằn nhằn

“Con còn đang bị thương đâu, ai ui đau quá” tôi lười biếng nhả hạt anh đào, cho một quả khác vào miệng

“Máu giả mà còn làm như vết thương thật” lão hồ ly lườm tôi

“Chứng đau nhức của người thế nào rồi?”

“Uống thuốc xong đỡ nhiều rồi” lão hồ ly phe phẩy quạt “chuẩn bị xong xuôi rồi, ngày mười sẽ bắt đầu khởi hành”

“Con biết rồi”

“Có tin mật, muốn nghe không?” lão hồ ly ra vẻ thần bí

“Thích nói thì nói” tôi bày ra bộ dáng bất cần

“Đứa trẻ này” lão hồ ly lườm “không thú vị gì cả! Hoa quốc năm đó Tam vương gia đồ sát một nhánh Hoàng thất, Hoa Vương liều chết xé ra một đường máu, đưa thái tử rời đi”

“Ồ” tôi tiếp lời cho lão hồ ly hứng thú kể tiếp

“Thái tử này cũng thú vị lắm, là thiên tài, bày mưu chiến lược đều tinh thông, nếu như Hoa Quốc vẫn do Hoa Vương nắm quyền thì e rằng cuộc chiến lúc thôn tính Hoa Quốc sẽ gian nan hơn.

Tam vương gia năm đó nóng vội đồ sát trừ cỏ tận gốc mà vẫn bỏ sót cây cỏ nguy hiểm nhất” lão hồ ly vuốt râu cười

“Cho dù hắn chạy thoát thì cũng như chó nhà có tang thôi” tôi bỏ quả anh đào nữa vào miệng, nhận xét “không tiền tài, danh vọng không dám thả ra, tính mạng treo trên đầu ngọn đao, chỉ cần lộ danh tính là sẽ nguy hiểm”

“Hắn rất thông minh, cho dù là chó nhà có tang cũng là chó nhà có tang giàu nhất” lão hồ ly phản bác tôi “là người tài nên được trọng dụng”

“Xem xem đã”

“Hắn lẩn trốn khỏi truy sát của Tam vương cũng rất giỏi, nếu thành công thu về dưới trướng sẽ có trợ giúp rất lớn”

“Ai yo, lão hồ ly ngài có vẻ hứng thú với hắn ghê ta”

“Là có hứng thú với người tài! Ta có tranh vẽ của hắn, con xem” lão hồ ly đưa tôi một tờ giấy cuộn tròn “tranh của hắn, cũng là mỹ nam đó, khí chất, đầu óc đều tốt, người như hắn dù thả vào nơi bất lợi cũng sẽ tỏa sáng như hạc lạc vào bầy gà”

“Vâng vâng, con biết rồi” tôi thu tờ giấy, không buồn mở ra nhìn lấy một cái, lão hồ ly hứng thú còn tôi thì không..