Kamigami no sekai.
Tác giả: Takahashi Yoshiko.
Thể loại: hành động, viễn tưởng.
Tình trạng sáng tác: đang sáng tác.
Độ tuổi: 16 tuổi trở lên.
Chương 30: Tuyệt vọng (2).
Những cái đầu Fumetsu bị cắt rời dựng đứng lên, dọc theo chiều của đốt sống cổ, ghim sâu xuống mặt đất tạo thế cân bằng cho nó đứng yên.
Những mảnh thi thể màu tím đen dần di chuyển về những chiếc đầu gần nhất cho dù đó không phải cơ thể ban đầu của mình.
Như một mớ chất nhầy ở trên mặt đất, chúng trườn tới tọa độ rồi phủ lên những chiếc đầu đó, cho đến khi che lấp hoàn toàn.
Khối chất nhầy được hình thành, nó dựng đứng lên cao tạo thành một cây cột, đâm ngang hai bên là hai cánh tay mới với bộ móng vuốt màu trắng bạc.
Chiếc đầu được đưa ra bên ngoài và nhanh chóng được đưa lên phía trên của cây cột thông qua dòng chuyển dịch của mớ chất nhầy đó.
Nửa thân dưới tách ra thành hai phần bằng nhau, hóa cứng rồi ghim thẳng xuống đất. Phần chất nhầy dưới cánh tay đâm sang hai bên rồi di chuyển theo hình vòng cung tạo thành mạng sườn, từng chi tiết của bộ xương cũng dần xuất hiện và hoàn chỉnh.
Tiếp theo, những sợi cơ sẫm màu hơn đi ra từ phần xương phía sau gáy, quấn quanh dọc theo chiều của sống lưng rồi nhanh chóng lấp đầy nó. Những mảnh da mỏng xuất hiện từ ngoài không khí dần dần phủ lên khối cơ màu tím đen.
Từng con một được hồi sinh.
Bọn chúng quan sát cơ thể mới hình thành của mình, cử động bàn tay liên tục cứ như đang nắm lấy thứ gì.
Những cơ thể mới được hình thành, có những con cao tới 3 m với thân hình đồ sộ, và có những con còn nhỏ hơn đứa trẻ 8 tuổi, thân hình nhỏ bé, có thể nhìn rõ bộ xương thông qua làn da bọc bên ngoài.
Họ đứng bất động, trợn mắt nhìn khung cảnh trước mắt trong nỗi sợ hãi vĩnh hằng.
- Đệch mẹ! Cái quái gì thế... Đùa tao à...
- Chúng nó... Chúng nó... Bất tử sao?
"Chết tiệt!!!"
Từng thanh kiếm rơi xuống mặt đất, những lưỡi thép cứng tác động vào mặt đất tạo ra những âm thanh ngắn ngủi. Chúng cứ liên tiếp nhau và cứ như không bao giờ ngừng lại. Đôi tay run rẩy khiến họ không thể nào cầm chắc thanh kiếm của mình được nữa.
- Gyuuuaaaahhhh!!!
Bọn chúng gầm lên một tiếng lớn cứ như xé toạc cả chiều không gian. Những cơ thể bất phàm ấy bước chậm rãi về phía họ, từng âm thanh cứ như đang đập vỡ tinh thần yếu ớt của họ.
- Chúng nó là thứ quái quỷ gì vậy?
- Bọn mình không có của thắng đâu...
Nét mặt của họ thay đổi, những âm thanh tuyệt vọng bắt đầu vang bên tai.
- Tất cả sẽ chết... Sẽ chết thôi...
Số người còn cầm chắc thanh kiếm chỉ còn đếm được vài con số lẻ trên đầu ngón tay. Họ vẫn cố gắng giữ vững tinh thần và truyền nó lại cho những người khác.
- Chưa thử thì làm sao biết được. Chúng ta thử một lần xem sao.
- Không cần thử... Không cần thử một lần nào nữa đâu...
- Mày nghĩ cái quái gì thế hả!!! Mày nghĩ chúng ta thắng được bọn nó sao? Cho dù mày có giết chúng bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tất cả vẫn không thay đổi...
Cố gắng động viên tinh thần yếu ớt của mọi người, cố gắng làm mọi điều để tình hình trở nên khá hơn, nhưng họ lại đang cười nhạo mọi nỗ lực ấy, những hành động tiêu cực, đưa tay nắm lấy cổ áo chính những người đang cố gắng hóa rắn đôi chân run rẩy của họ.
- Đây là hiện thực... Là hiện thực mày hiểu không!!!
Tiếp nối là âm thanh trong sự tuyệt vọng.
- Đúng vậy... đây là hiện thực...
Họ ngồi xổm xuống, hai tay hôm lấy đầu mình rồi hét lên một tiếng lớn, hay vẫn trừng mắt để chứng kiến hiện thực tàn khốc này. Những người vẫn còn cầm chắc thanh kiếm vẫn không ngừng động viên họ, cho dù bị chửi mắng, đe dọa hay đánh đập, họ dần mất kiểm soát. Song, lần này có thêm một giọng nói đanh như thép khác.
- Và các cậu chấp nhận nó... cái chết của bản thân mình?
- Nhưng... Nhưng...
- Hèn nhát chạy trốn khỏi sự sống mà chính cậu tạo ra?
Anh ta trợn mắt lên nhìn họ, ánh mắt giống hệt với ánh mắt họ nhìn bọn Fumetsu, nhưng nó lại mang sự tức giận và phẫn nộ. Áp lực từ đôi mắt ấy còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi của họ trong lúc này. Nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi cả.
- Làm sao chúng tôi có thể... thắng được chúng chứ!!!
- Tôi không thể... Tôi không thể!!!
- Ai nói cậu phải chiến đấu?
Lưỡi thép màu xanh lam dược rút ra khỏi bao kiếm ở bên hông tạo ra một tiếng động dài và những vệt sáng bắn ra do ma sát. Anh ta xoay ngược lưỡi kiếm, cầm xuôi theo chiều cánh tay và chắn trước tầm nhìn của mình khoảng vài xenti.
- Ai nói cậu phải đối mặt?
Khoảng lặng ngắn ngủi.
- Các cậu phải sống... và tôi cũng vậy...
Tuy rằng anh ta không nói gì thêm nhưng họ cũng hiểu được những gì anh ta nói, anh ta sẽ chiến đấu để tất cả rời khỏi đây.
Khuôn mặt cau có ấy cứ như đang mỉm cười với họ, mặc dù chỉ nhìn anh ta từ phía sau, tinh thần của họ như được hóa cứng cùng với giọng điệu quyết tâm.
- Không! Chúng tôi sẽ chiến đấu!
Tiếp tục cầm chắc thanh kiếm trên tay, họ dần đứng dậy trong cơn tuyệt vọng.
- Đúng vậy!
Nhưng trái ngược hoàn toàn, thay vì thúc đẩy ý chí non kém ấy, câu nói đanh lạnh như thép cứ như dập tắt ngọn lửa yếu ớt bên trong họ.
- Đừng áo tưởng quá để rồi chết thành một đống ngoài kia.
- Anh kinh thường bọn tôi quá đấy.
Cậu ta bước tới phía trước với đôi chân nặng trĩu, chĩa mũi kiếm về phía bọn Fumetsu cách đó vài mét.
- Cậu còn không thể đứng vững được nữa là.
Cố gắng dành quyền kiểm soát cơ thể nhưng giọng nói đanh thép cứ như đang cười nhạo nỗ lực kia.
- Đừng khinh tôi vậy chứ.
Cậu ta nở một nụ cười cưỡng ép để che lấp đi sự sợ hãi của mình, đi tới trước với cơ thể gần như mất kiểm soát, đôi tay run rẩy khiến lưỡi thép mỏng ghim sâu xuống mặt đất, đôi chân nặng trĩu cứ như co rúm lại, khiến cậu ta khụy xuống.
"Chết tiệt!!!"
Đưa đôi bàn tay lên trước tầm mắt và cố gắng kiểm soát nó nhưng thực tế cứ như đang trêu đùa cậu ta, việc cử động ngón tay còn khó nữa nói chi là cầm kiếm.
"Tay mình... Không thể ngừng run được."
- Đùa đến đây là đủ rồi.
Anh ta hạ thấp trọng tâm xuống và hơi đưa lưỡi kiếm ra phía ngoài trong khi vẫn cầm nó dọc theo cánh tay.
Bỗng nhiên...
Có một người đang từ phía xa di chuyển trong không trung, không, nói đúng hơn là anh ta đang chạy trên nó, đang hướng về phía này.
- Thưa đội trưởng!
Người đó quỳ một chân xuống, đặt thanh kiếm lên mặt đất và cúi đầu.
- Cánh quân phía đông của chúng ta đã bị tiêu diệt!
- Xì!!! - Anh ta nghiến răng.
Phía đông, cũng tức là hướng của trung tâm vụ nổ.
Một đội quân nhỏ đã được diều tới đó để làm nhiệm vụ trinh sát, nhưng càng vào sâu bên trong, lực lượng của kẻ địch càng dày đặc và nhanh chóng quét tan đội quân của chính phủ.
Giống như chúng đang muốn dấu diếm một thứ gì đó, bí mật của tất cả mọi thứ, và có lẽ nơi đó cũng là cội nguồn của tất cả.
Nếu đi được tới đó, có thể sẽ giải mã được cơ thể bọn chúng.
Tọa độ cũng đã được xác định, nơi đó trước đây là một thành phố lớn, toàn bộ những gì nhân loại biết cho tới thời điểm hiện tại. Không thể biết trong đó có gì hay nó còn tồn tại sau vụ nổ hay không, vì khi cố gắng thu thập hình ảnh ở đó thì tín hiệu bị nhiễu và cuối cùng là thiết bị bị phá nát ngay sau đó vài dây.
Cho nên chính phủ đã quyết định gửi quân tới để trinh sát vùng đất bí hiểm này, nhưng kế hoạch đó... đã hoàn toàn thất bại.
Rất nhiều người phải bỏ mạng nơi tiền tuyến mà chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì vè nó cả.
Chỉ còn lại duy nhất 1 người sống sót.
Nhưng chính quyền lại không biết điều này nên cứ liên tục điều quân.
Nếu cứ tiếp tục, sẽ có rất nhiều người phải nằm xuống.
Trên khuôn mặt mặt ấy vẫn còn lưu lại cơn ác mộng, giọng điệu vẫn cứng rắn nhưng sâu trong cơ thể đó nó chả khác gì địa ngục.
Hình ảnh ấy vẫn liên tục gợi lại khiến đôi mắt ấy trừng lên nhìn xuống mặt đất.
"Cậu ta đã thực sự trải qua thứ gì vậy."
Anh ta không hề biết cảm giác đó, cảm giác mà những người mình yêu thương bị xé ra thành từng mảnh... ngay trước mắt mình... Không thể làm bất cứ thứ gì ngoài việc trừng mắt nhìn viễn cảnh đó, từng bộ phận bị xé toạc bởi bộ hàm trên cơ thể màu tím đen. Tiếng thét trong đau đớn, tuyệt vọng, cứ như đang đóng thẳng xuống cơ thể yếu mềm kia.
Những giọt nước mắt rơi xuống, thấm nhuần vào từng lớp đất đá đã nhuốm màu, nghiến răng và thì thầm trong vô thức.
Mặc dù không thể nghe thấy tiếng nói đó nhưng anh ta cũng cảm nhận được phần nào.
Thay vì xoa dịu cơn đau ấy, giọng nói đanh thép tiếp tục.
- Khóc lóc cũng chả làm được gì đâu.
- Không... Không... Tôi đâu có khóc - anh lính liên tục lấy hai tay dụi vào đôi mắt đang ướt đẫm lệ của mình.
Cậu ta càng cố gắng thì cơ thể ấy càng chống lại.
- Đồ yếu đuối.
Cơ thể ấy mỉm cười và đứng dậy, nỗ lực cưỡng ép bản thân để chống lại chính cảm xúc của mình.
- Anh vẫn lạnh lùng như thế. Đội trưởng, tôi biết anh sẽ nói như thế mà.
Không quan tâm đến cảm xúc của người khác, không biết nói những lời hay ho, thái độ cũng không được tử tế, nhưng không phải anh ta không quan tâm đến cấp dưới của mình.
Anh ta hỏi với chất giọng trầm.
- Cậu có thể tiếp tục nhiệm vụ được nữa không?
- Tôi vẫn có thể thực hiện nhiệm vụ! Thưa đội trưởng!
Cậu ta vẫn cố gắng cưỡng ép bản thân để thực hiện những hành động theo khuôn khổ của quân đội.
Nhưng cho dù tâm trạng cậu ta có tồi tệ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng phải thực hiện nó.
- Hãy báo cáo tình hình hiện tại tới chính phủ. Tất cả mọi thứ mà cậu biết.
Vẫn còn một số lực lượng được điều tới phần lục địa này, hay nói đúng hơn là tiếp nối nhiệm vụ của quân trinh sát, đi tới trung tâm của vụ nổ. Cần phải ngăn hành động của chính phủ, nếu không muốn có thêm thương vong.
Nói gì thì nói, thoát khỏi đây vẫn là nhiệm vụ thiết yếu trong lúc này.
Cậu ta thả lỏng người và đưa tầm mắt mình về hướng tây - bắc.
...
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn như đang bẻ gãy khớp xương.
Bọn Fumetsu thay đổi cách di chuyển, trông ẻo lả và không cứng rắn như ta thấy dựa vào vẻ bề ngoài của chúng.
Toàn bộ thân trên thả lỏng khiến nó không thể nào đứng thẳng mà ngả về một phía.
Chúng cử động những khớp xương cứ như đang bẻ gãy cái khung đó, khiến tiếng "rắc" ngắn ngủi phát ra từ những khớp nối. Nhưng không phải những âm thanh thông thường mà nó giống với tiếng khi ta bẻ thanh kim loại làm đôi.
- Bọn chúng tính làm gì vậy?
Anh ta cầm chắc thanh kiếm và hơi chếch mũi thép xuống dưới.
Chúng bẻ gập người, từ phía eo trở lên, khiến độ lệch của cơ thể ngày một nhiều hơn.
Bọn Fumetsu dần tăng tốc độ, từng bước đi khiến mặt đất chuyển động.
Tốc độ khủng khiếp khiến nửa trên cơ thể như bật ngược ra sau, mất thăng bằng. Chúng chia ra, di chuyển theo hình tròn bao vây lấy bọn họ.
- Nhanh quá.
Những người bất động còn lại vẫn chưa thể theo kịp tình hình, nhưng cơ thể họ đã có những hành động theo phản xạ. Thay vì quay lưng chạy trốn thì cơ thể của họ chỉ chuyển động nhẹ, bước một chân về phía sau, hay cử động vài đầu ngón tay, khó khăn lắm mới giữ cho mình khỏi ngã.
- Nè!
Anh lính giật mình hướng mắt về phía phát ra âm thanh.
- Cậu có thể đưa mọi người rời khỏi đây được không?
- Tôi không...
- Cứ đi thẳng về phía bắc, tất cả sẽ an toàn.
Câu nói ấy cũng khiến mọi người tin tưởng hơn vào nguồn thông tin đó, nơi an toàn duy nhất trong lúc này, căn cứ phía bắc.
- Không có thời gian cho cậu do dự đâu.
Anh ta tra kiếm vào vỏ rồi đặt tay lên hai vai cấp dưới của mình.
- Tôi tin tưởng cậu.
Vừa dứt câu nói anh ta quay đi, hướng mắt về bọn Fumetsu đang di chuyển.
Cậu ta đứng bất động một lúc rồi hướng mắt về phía mọi người.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi tới căn cứ phía bắc. Khẩn trương lên. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
- Nhưng mà... Còn anh ta thì sao?
- Không cần lo. Đội trưởng sẽ xử lý chúng nhanh thôi.
Cậu ta cúi đầu di chuyển và đập tay phải nhẹ lên vai người đứng trước lớp, Yuu, thốt lên với giọng khàn đặc.
- Chúng ta không cần làm gì đâu.
Ước chừng xung quanh cũng khoảng vài trăm, kể cả những con cao tới 3 m hay những cá thể biến dị, chúng không giống như khi nãy nữa.
Kể cả anh ta cũng khó lòng mà sống sót.
Cậu ta biết rõ, điều đó là hết sức mạo hiểm, nhưng nếu mọi người còn ở đây, anh ta sẽ không thể chiến đấu hết sức. Và nếu thất bại, thì chỉ có anh ta là người phải nằm xuống.
Họ cũng không thể thể làm gì trong lúc này, không thể chi chiến đấu với chúng trong tình trạng cơ thể mất kiểm soát.
Dù không muốn nhưng vẫn phải bước đi. Cậu cần phải thông báo với chính phủ về tình hình hiện tại để dừng việc điều binh ngay lập tức. Trong lúc cậu ta đang ở đây thì đã có rất nhiều người phải ngã xuống.
- Chết tiệt!
- Không còn cách nào khác sao...
Họ tra kiếm vào vỏ rồi đi theo cậu ta.
[...]
BOOM!
Âm thanh như xé toạc không gian, tiếp đó là một tiếng động ngắn ngủi như đập hai thanh kim loại vào nhau, kéo dài là bản giao hưởng chói tai là tiếng rít của hai thanh kim loại đang ma sát cùng với những tia lửa bắn ra từ bề mặt tiếp xúc.
[...]
Một con Fumetsu chặn đứng trước mặt họ với lưỡi thép mỏng màu xanh lam ở giữa bộ hàm như máy nghiền của nó.
Con Fumetsu ghì mình xuống khiến lưỡi thép rung nhẹ.
Mặt đất dưới chân anh ta lún xuống một khoảng ngắn.
Cơ thể ấy vẫn đang chống lại sức nặng của sinh vật kia tạo ra.
Những tia lửa liên tục bẩn từ bề mặt tiếp xúc do ma sát lớn. Nó di chuyển qua lại giữa hai hàm răng tạo ra tiếng rít chói tai.
- Chết tiệt!!! Kiếm mình gãy mất.
Lưỡi thép ngày một giao động mạnh hơn và đang dần di chuyển về phía mặt đất, trọng tâm hạ thấp, sức ép càng lúc càng lớn hơn.
Hai đôi mắt sáng lên thứ ánh sáng màu đỏ đáng sợ, nó nghiêng đầu sang phải khiến lưỡi thép chuyển động theo, thanh kiếm như muốn vỡ vụn.
- Cậu đưa mọi người đi trước đi.
- Nhưng mà...
Anh ta hơi quay về phía sau rồi hét lớn.
- Nhanh!!!
Tiếng hét khiến cậu ta giật mình, nhưng thay vì chạy trốn thì cậu ta lại thả lỏng người và chuyển tầm mắt xuống dưới.
- Cậu còn chờ đợi gì nữa!
- Đội trưởng... Tôi... Tôi không thể...
Cậu ta nắm chặt hai bàn tay, thốt lên với giọng điệu đầy lo lắng.
- Bỏ mặt đội trưởng ở đây được!
- Cậu tính để họ chết ở đây ư?
- Không... Nhưng mà...
- Yên tâm. Tôi sẽ hạ chúng và đuổi kịp các cậu sớm thôi.
Anh ta không biết rằng cậu ấy vẫn đang phải chiến đấu trong tâm trí mình.
Con Fumetsu bước một chân tới trước, khiến áp lực đè lên cơ thể ấy, đẩy anh ta lùi về sau một khoảng ngắn.
- Nhanh lên!!!
Cậu ta đứng bất động một lúc lâu mới lấy được bình tĩnh, quay lưng đi cùng với giọng điệu dứt khoát của mình.
- Đội trưởng bảo trọng.
- Ờ.
Những bước đi nặng trĩu cứ như muốn kéo cậu ta ở lại,
Cậu ta bước tới chỗ mọi người.
- Không có nhiều thời gian đâu. Khẩn trương lên.
- Liệu như thế có ổn không?
- Chỉ có mình anh ta thôi sao...
Khuôn mặt cậu ta xuống sắc nhưng vẫn cố chống lại những biểu hiện trên cơ thể mình, tất cả đều thấy rõ điều đó và cả về việc của bọn Fumetsu. Cho dù có mạnh cách mấy thì cũng khó lòng mà thắng được chúng, mặc dù anh ta đã hạ chúng trước đó không lâu.
Nhưng lần này, mọi thứ rất khác.
- Đừng lo... Đội trưởng mạnh lắm... Mạnh lắm... Mạnh hơn các cậu rất nhiều...
Cậu ta hướng tầm mắt xuống dưới, âm thanh đó cứ như đang đóng mạnh vào tâm trí bọn họ.
Mọi người đều biết điều đó. Đều biết anh ta rất mạnh, nhưng trái ngược với nó, thay vì đó là lời khẳng định định thì nó lại giống với niềm tin mỏng manh của cậu ta hơn, đặt hi vọng vào người đội trưởng đáng quý của mình.
- Hãy đặt niềm tin vào đội trưởng.
Từng người cũng bắt đầu gật nhẹ theo.
Đôi chân nặng trĩu kéo lấy họ, nhưng họ vẫn phải cố gắng bước đi.
Tăng tốc di chuyển về căn cứ phía bắc, tọa độ nhắm tới ban đầu của họ.
[…]
Con Fumetsu tiếp tục bước một chân lên khiến lưỡi thép bị đẩy về sau.
- Nè nè! Đừng nóng chứ - Anh ta nghiêng đầu sang trái và nhìn con Fumetsu với đôi mắt rực lửa phẫn nộ.
Nó nghiến mạnh răng rồi thở một hơi dài. Luồng hơi đi ra từ miệng khiến hơi nước trong không khí nóng lên, tạo ra những làn khói màu trắng đi ra từ những kẽ hở của bộ hàm.
- Miệng mày tanh quá. Toàn mùi máu thôi. Chắc cũng nhiều người nằm trong đó rồi nhỉ? Không sao, giờ đây cổ họng của mày sẽ không nuốt thứ gì được nữa.
Anh ta đưa mặt lại gần con Fumetsu, khoảng cách chỉ còn vài centi. Trừg lên nhìn nó với đôi mắt căm phẫn.
- Tao sẽ chơi với chúng mày một chút vậy.
Con Fumetsu buông lưỡi thép ra và há lớn cái miệng đủ để nuốt trọn cả một cơ thể trưởng thàn, lao thẳng tới người anh ta. Nó gầm lên một tiếng lớn cứ như xé toạc cả chiều không gian, âm thanh khiến mặt đất chuyển động nhẹ.
- Gyuuuuuaaaaaahhhhhhh!!!
Xoeng!~
Âm thanh chấm dứt bản giao hưởng chói tai khi nó vừa bắt đầu trong chốc lát.
Lưỡi thép lướt ngang cắt đôi bộ hàm, kèm theo vệt sáng màu xanh lam ngay sau đó.
- Tao không muốn ngửi thấy cái mùi ghê tởm này một lần nào nữa đâu!
Anh ta hạ thấp trọng tâm rồi theo chiều vung kiếm, đưa lưỡi thép sang trái trong khi đang cầm ngược thanh kiếm của mình.
Chấm dứt chuỗi hành động, anh ta đâm mạnh tới trước khiến lưỡi thép xuyên qua phần bị cắt lìa, ở giữa đôi mắt màu đỏ thẫm.
Phần cơ thể còn lại gục xuống, tiếp đó là thứ chất lỏng sẫm màu liên tục trào ra từ cổ họng.
Anh ta hơi chếch mũi kiếm lên cao làm cho phần bị cắt rời trượt theo chiều của lưỡi thép rồi dừng lại ngay phần tay cầm.
Chất lỏng sẫm màu chảy dọc theo cứ như nhuốm màu cả bàn tay của anh ta.
- Không phải... Không phải...
Anh ta đạp mạnh chân phải lên phần cơ thể phía dưới và đưa mặt lại gần lưỡi thép của mình.
- Thứ tao ngửi thấy không phải thứ ghê tởm này!
Hai bàn tay chắc khỏe cố gắng đẩy phần cơ thể đó lên.
Anh ta tiếp tục đạp mạnh chân mình xuống, tạo ra một tiếng lớn và chấm dứt hoàn cử động.
- Giọt máu của những người dân vô tội... Ước mơ của họ, mạng sống của họ, đã bị chúng mày lấy mất!
Tiếp tục giải tỏa cơn phẫn nộ, anh ta cắm mạnh thanh kiếm xuống cơ thể con Fumetsu đang bất động.
Phần bị cắt lìa ở trên lưỡi kiếm di chuyển dần theo chiều trọng lực, nhuốm màu phần lưỡi thép mà nó đi qua và cuối cùng dừng lại ở phía sau gáy.
- Người thân, bạn bè và mọi thứ họ coi là quan trọng nhất.
Xoeng!~
Anh ta bất ngờ vung lưỡi thép theo chiều từ dưới lên tạo ra một vệt sáng hình như lưỡi liềm, tiếp đó những tia sáng màu xanh lam liên tục lướt qua cơ thể con Fumetsu tạo ra những vết cắt trên cơ thể.
- Tao sẽ kết thúc chúng mày sớm thôi.
Những tia sáng ấy biến mất dần, từng khối cơ thể vữa ra, tách thành những khối nhỏ theo chiều vết cắt.
Anh ta tra kiếm vào vỏ rồi di chuyển tới phía trước.
Chất sẫm màu cứ như nhuốm màu cả lớp đất đá phía dưới khiến nó chuyển dần sang màu tím đen.
Những con còn lại giảm tốc độ rồi chậm rãi đi về phía anh ta.
- Tới đây!
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cơ thể anh ta khự lại trong tích tắc, cơ chân co lại, khó khăn lắm mới giữ mình khỏi ngã.
- Cái quái gì thế? Mình sợ chúng sao?
[…]
- Không... Không phải...
Chưa bao giờ anh cảm thấy bất an như lúc này, lũ sinh vật kia như có suy nghĩ, có thể cảm nhận rõ qua cách nhìn của bọn nó với chúng ta.
[…]
Bọn chúng gầm lên một tiếng lớn, âm thanh cứ như xé toạc không gian.
Bọn Fumetsu tăng tốc.
Từng con một lướt ngang qua mặt anh ta.
- Cái gì? Bọn nó nhắm tới họ sao?
Hành động của chúng làm chân anh ta đơ cứng lại, trợn trừng mắt một lúc trong khi chúng lướt qua.
- Chết tiệt!!!
Anh ta lấy lại ý thức đạp mạnh xuống đất rồi biến mất.
Xoeng!~
Chớp mắt cơ thể ấy xuất hiện trước mặt một con Fumetsu đứng đầu, tạo ra một dải sáng màu xanh lam kéo dài từ nơi biến mất đến khi anh ta xuất hiện cả trăm mét kèm theo âm thanh kéo dài cho tới khi tia sáng tắt lịm.
Cơ thể con Fumetsu bị cắt ngọt từ phần eo ngang qua cộng với tốc độ cao khiến phần trên bật ra, phần còn lại di chuyển cũng gục xuống sau vài giây di chuyển.
Anh ta biến mất và xuất hiện trước con đi ngay phía sau.
Rồi vung kiếm từ dưới lên tạo ra một vệt sáng màu xanh lam. Con Fumetsu bị cắt làm đôi theo chiều vung kiếm.
Hai nửa cơ thể tách rời và ngả về hai phía đối diện.
Anh ta di chuyển tạo ra tia sáng màu xanh lam lướt qua từng con một trong số chúng. Khiến từng con một bị cắt đôi khi tia sáng lướt qua.
Từng cơ thể màu tím đen gục xuống.
[…]
Những thi thể chất một đống ở trước mặt. Anh ta dừng lại và đưa lưỡi thép lên quan sát.
- Máu của bọn nó?
Những chất lỏng sẫm màu di chuyển theo chiều thanh kiếm và bám lên tay anh ta.
Khi nãy, lần đầu chiến đấu với chúng, không hề có thứ này, cho dù có cắt chúng thành bao nhiêu mảnh đi chăng nữa. Vì lúc nãy quá tức giận nên anh ta không để ý tới chuyện này.
Nó có mùi tanh giống máu của con người, và anh ta cũng không có đủ can đảm để nếm thử mùi vị của nó, cho đến lúc này, nó chỉ khác ở chỗ là màu sắc, khá giống với vẻ bề ngoài nhưng là tông màu tối hơn.
Anh ta tra kiếm vào vỏ quan sát bàn tay dính đầy "máu".
Những làn khói trắng đi ra từ mớ chất lỏng ấy và khiến thể tích của nó ngày một giảm theo thời gian.
- Nó bốc hơi?
Đúng vậy, giống như chúng ta đun một ấm nước, nước sẽ sôi và dần bốc hơi theo thời gian.
Có thể máu của chúng cũng sẽ bay hơi trong nhiệt độ thường và dần... nóng lên?
Nhiệt độ của chất lỏng ấy ngày càng tăng nhưng không đến nỗi khiến anh ta bị phỏng.
Anh ta cảm thấy lo lắng.
"Chúng vẫn còn thứ gì đó mà mình chưa biết."
Vừa dứt dòng suy nghĩ, anh ta cầm chắc tay mình vào hai thanh kiếm ở bên hông, quan sát những mảnh thi thể ở phía trước.
[…]
Những chất lỏng sẫm màu dần bay hơi, những mảnh thi thể đó di chuyển và làm những chuyển động giống khi nãy.
Tái tạo.
Từng cơ thể đứng dậy và hướng mắt về phía anh ta.
- Xì!!! Biết ngay mà.
Anh ta rút thanh kiếm ra và...
Lưỡi thép ấy bật khỏi tay rồi rơi xuống đất.
Một con Fumetsu lao tới và ghim hai tay anh ta xuống mặt đất bằng tử lâu cứng rắn của mình.
- Chết tiệt!!!
Anh ta cố gắng di chuyển hai cánh tay ra khỏi đó nhưng sức nặng mà con Fumetsu ấy tạo ra khiến cơ thể không thể cử động, dù chỉ là một chút.
Những con còn lại cũng di chuyển về phía anh ta.
Hai bàn tay tiếp tục ấn mạnh, khiến mặt đất lún xuống, cổ tay anh ta như muốn vỡ vụn.
- Ahhhh!!!
Anh ta hét lên một tiếng lớn, cố gắng di chuyển cơ thể và giẫy giụa trong đau đớn.
Hàm răng kia mở to và di chuyển tới trước mặt anh ta.
Xoeng! ~
Một tia sáng màu vàng cam ngang qua khiến bộ hàm bị cắt đôi phần trên bật lên cao và tách ra khỏi cơ thể, phần còn lại cũng gục sang một bên.
Tia sáng ấy tiếp tục lướt qua từng người trong số chúng, khiến những cơ thể ấy bị cắt ra thành từng mảnh.
Sau vài giây, ánh sáng đó tắt lim.
Những tiếng bước chân ngày một lớn kèm theo đó là tiếng của một cô gái.
- Ara ara. Đội trưởng đáng kính của chúng ta lại nằm ở đó ư?
- Xì!!! Lại là cô à? Rin.
- Shin. Anh vẫn thế, chả dễ thương tý nào cả.