[Karma x Nagisa] Hạt Giống

Chương 44

CHÚ THÍCH: Sau dấu "             " là phần quá khứ, mình định để in nghiêng để phân biệt mà rối mắt quá nên thôi. 

---------------------------

Karma nhìn gương mặt già nua trong cũi sắt dần biến dạng đến vặn vẹo, từ đầu tới cuối vẫn không tiết lộ một biểu cảm hay chí ít là một nụ cười

Nhìn thấy lão những vết thương trên lưng hắn ngày nào lại bắt đầu âm ỉ, dù đã phẫu thuật đổi một tấm da khác nhưng những vết sẹo trong tâm thì vẫn chưa thể phai mờ. Thuở người này còn tại vị đã gây cho hắn biết bao phiền toái, thích nhất ngồi trong tối tìm Mafia đến dạy dỗ ma mới. Những tư vị đắng chát của thù hận đó, hắn một khắc cũng chưa quên

"Karma! Nghe gì chưa cậu sắp được thăng chức đó" Một đồng nghiệp nam vỗ vai hắn

Cùng là chân ướt chân ráo trải qua kì tập dượt tàn khốc rồi đặt chân vào bộ máy chính phủ, với khí thế cường ngạnh của Karma cộng thêm tính tình quái đản, thật hiếm có ai nhiệt tình với hắn như Asahi trước mắt.

Karma trước tin mừng cũng chẳng lộ ra gì vui vẻ, chỉ nhướn mày nhìn đồng nghiệp, kiêu ngạo mà khinh khỉnh

"Này này! Đây đã là lần thăng chức thứ 3 trong năm nay rồi đó. Phá được một đường dây tham nhũng lớn đến thế cơ mà. Tôi không đuổi kịp cậu nữa rồi đấy! Cấp trên, nể tình anh em mấy năm qua của chúng ta, nhớ chiếu cố tôi với nhé" Asahi khoác vai hắn, cười đến lộ cả răng

"Để xem đến lúc đó cậu còn tồn tại không đã" Hắn vác cặp tài liệu, thoát khỏi móng vuốt của ai kia, chuẩn bị tan làm

Chỉ là.....Karma không biết câu nói bâng quơ của hắn có thể linh ứng một tương lai tàn khốc như vậy

Hai tuần sau đó, Karma về đến nhà thì nhận được trong hòm thư một hộp quà kì lạ. Không có địa chỉ, chỉ có một dòng chữ tên hắn được viết xiêu vẹo.

Lăn lộn trong nghề cũng đã hai năm, hắn lập tức dự cảm có chuyện chẳng lành. Bóc lớp giấy gói quà ra thì một mùi hương khó chịu liền bao trùm không khí.

Karma khịt mũi – Mùi này hắn thường gặp ở bệnh viện, là mùi formaldehyd dùng để tẩy trắng và khử trùng.

Mày nhíu lại thật đậm, tận lúc nhìn thấy thứ bên trong thì lồng ngực lại dấy lên cảm giác hít thở không thông. Một ngón tay – Món quà của hắn là một ngón tay người.

Ngón đeo nhẫn thuôn dài trắng bệch, hắn nhìn chiếc nhẫn kia thật quen mắt. Mấy ngày trước chẳng phải vị đồng nghiệp kia vừa khoe với hắn lễ đính hôn của mình đó sao? Chiếc nhẫn này.....

Karma hoảng hốt đứng bật dậy, tay cầm chiếc hộp lăm lăm xông ra cửa. Nhưng rồi chẳng biết đi đâu, vội vã hắn lục tung chiếc hộp kia lên thì thấy mặt dưới ngón tay có dùng dao rạch ra một số điện thoại. Hắn gần như điên cuồng những giây phút đó, ngón tay nhanh như chớp lướt trên bàn phím

Tiếng tút tút chờ máy vang lên trong phòng như nén chặt lấy không khí

"Chào ngài Akabane" Một giọng nói đã bị bóp méo chói tai vang lên

"Cậu ấy đang ở đâu?" Karma cố giữ vững giọng nói bình tĩnh, hắn không cho phép bản thân được hoảng loạn

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười gằn, lại vẻ như rất thong thả tiếp lời hắn: "Trước hết, hẳn là ngài Akabane đây chưa liên hệ gì với viện kiểm soát và tổ điều tra chứ?"

Nếu là trường hợp thường ngày, nhận được một câu nửa đe dọa như vậy, Karma sẽ dư ra vài phút mà trêu đùa đi. Nhưng ngón tay kia dường như đã cướp đi cả khiếu hài hước và kiên nhẫn của hắn "Phải" Karma dường như nghiến răng để thốt ra chữ đó

"Tốt lắm. Nói chuyện qua điện thoại thế này đúng là không tiện. Đành mời ngài Akabane đến đây đàm đạo với chúng tôi một lúc đi. Địa chỉ sẽ được gửi đến điện thoại của ngài trong vòng vài phút nữa. Chúng tôi rất hân hạnh đón tiếp một mình ngài" Giọng nói ở đầu dây nhấn mạnh

"Được" Karma lạnh nhạt đáp rồi trực tiếp dập máy

Điện thoại trên tay rung lên hiển thị một hàng địa chỉ - Là một biệt thự ở ngoại ô, Karma trực tiếp lên xe lao đi vun vút

.........

Xe Karma tiến qua cổng khu biệt thự đóng mở tự động. Cái hoang tàn và âm u ở đây tạo nên một khung cảnh rợn người. Những chiếc lá vàng rơi dày đặc trên nền đất, bị bánh xe cán qua vang lên âm thanh lạo xạo

Căn biệt thự khổng lồ chính giữa, xung quanh là những bức tượng thạch cao quét sơn trắng giờ đã chuyển thành màu xám xịt theo gió bụi thời gian. Sự vật ở đây tĩnh lặng đến kì dị, thậm chí không có lấy bóng dáng một con chim

Hắn nắm chặt tay lại thành quyền bước xuống xe. Xung quanh vốn không có lấy một bóng người chợt vang lên những bước chân dẫm trên lá khô xào xạc

Một đám người mang kính đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn. Tên dẫn đầu khom người làm ra động tác mời đầy thiện ý song Karma vẫn không buông lỏng cảnh giác

Hắn bị vây giữa những tên cao to lạ mặt nối gót vào căn biệt thự. Vì đến một mình nên Karma không dám manh động, tuy chưa một ngày ngừng rèn luyện khả năng ám sát song tự mình đối chọi với quân địch đông như vậy là không có khả năng.

Hắn âm thầm đánh giá vị trí ngôi nhà. Trên ngọn cây cao nhất có một tay bắn tỉa và những kẻ vây quanh hắn đều có súng. Hắn lại bắt đầu lo lắng cho vị đồng nghiệp kia. Dù không phải chỗ tâm giao là mấy nhưng chí ít đó cũng là người bạn đồng nghiệp đầu tiên của Karma, hắn không thể để cậu ta chết được. Hẳn là bọn chúng đánh vào điểm thân thiết giữa bọn họ mà bày mưu tính kế

Tiếp đến hắn bị đưa vào một phòng giam ngầm bên dưới biệt thự, tuy nhìn thoáng qua thật tinh vi song thực chất lại để lộ rất nhiều sơ hở. Karma ngoan ngoãn bị bắt, bởi vốn dĩ cũng là nơi hắn ra vào dễ dàng

Trên đường đi đến đây cũng có nhìn qua những phòng giam xung quanh, lại không nhìn thấy Asahi, không biết là bọn chúng giam cậu ta ở đâu. Chỉ là.....không nhìn thấy xác cậu ta đã tốt lắm rồi – Karma nghĩ

Đợi chừng 2 tiếng thì bên ngoài buồng giam liền vang lên tiếng động

Là Asahi mà hắn đến để giải cứu, cậu ta gọi "Karma", giọng điệu nhẹ nhàng như chưa từng bị tra tấn "Nhọc lòng cậu đến đây vì tôi rồi" Khuôn mặt cậu ta dần hiện ra khỏi bóng tối kèm theo một nụ cười dữ tợn "Bị người bên cạnh mình đâm sau lưng....Cảm giác thế nào?"

Quả thật ban đầu có chút hoảng hốt – Karma thầm cười tự giễu song ngay lập tức đã lấy lại được vẻ trầm tĩnh đến lạ thường. Hắn đáp: "Rất tốt"

"Rất tốt?" Asahi kinh ngạc lặp lại hai chữ này biểu cảm trên gương mặt dần trở nên vặn vẹo "Để tôi xem cậu còn kiêu ngạo được bao lâu" Hắn bật cười lớn rồi nói tiếp "Karma ơi là Karma! Bộ trước giờ chưa ai dạy cho cậu là đừng táy máy quá sâu vào việc làm ăn của người khác sao? Để tôi báo cho cậu biết, lần này cậu chọc phải ổ kiến lửa rồi, những lão cáo già trên thượng tần hiện đang rất tức giận đấy" Asahi lắc lắc cái đầu trêu tức

Song đáp lại cậu ta chỉ là một cái nhếch môi kinh bỉ của người nọ. Gương mặt vừa đắc chí đây liền bùng lên vẻ đỏ bừng giận dữ, Asahi rống lên cho vệ sĩ hai bên mở cửa phòng giam, bắt đầu màng tra tấn

Bọn chúng trước hết tiêm thuốc vào người hắn, khiến tứ chi Karma vô lực rồi từng đợt roi điện như con rắn độc cắn nuốt cơ thể hắn trong những đau đớn. Hắn dường như gồng hết sinh mạng một đời để kiêu ngạo ngồi vững, liếc nhìn tên mặt người dạ thú trước mắt mà lách một câu qua kẽ răng: "Cậu làm việc cho ai?"

Asahi được hỏi liền làm ra bộ mặt phấn khích mà vui vẻ đáp: "Sao tò mò rồi à? Dù sao nói cho cậu thì cậu cũng chẳng làm gì được ông ấy. Cậu đoán thử xem?"

Karma nhíu mày tập trung suy nghĩ, trong đầu liền xoẹt qua một cái tên trong danh sách tình nghi của vụ tham nhũng vừa rồi, một kẻ rất đáng nghi nhưng lại được bên thẩm vấn phán trắng án một cách kì lạ

Hắn nhíu mày, mặc kệ những roi điện vẫn quất liên tiếp trên tấm lưng đã nhuộm máu tươi, điềm nhiên hỏi "Nghị trưởng?"

"Karma quả là thông minh, chẳng trách tôi có hậu thuẫn thế mà vẫn không theo kịp cậu. Lần này xem như cậu chặt đứt một cái đuôi phát tài của người ta, phạt cậu thế này vẫn còn nhẹ đấy" Asahi cười cười

Nhận được đáp án mà mình mong muốn, con ngươi Karma lập tức tối đi. Hắn cố chịu đựng những vết thương cứ chồng lên nhau chằn chịt, không khí dần lan tỏa mùi máu tanh tưởi, như sực nhớ ra điều gì hắn đưa mắt nhìn bàn tay của tên đối diện. Vẫn là năm ngón trắng trẻo sạch sẽ, nhưng tuyệt nhiên không có chiếc nhẫn nào

Asahi cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn. Giơ lên năm ngón tay, cười nói: "Ồ, chỉ là chút chiêu trò để dụ cậu đến đây. Bấy lâu cậu lạnh nhạt với tôi như vậy mà cũng trọng tình trọng nghĩa phết"

Những đau đớn trên lưng càng thêm rõ nét, lực đạo ở tay chân cũng hồi phục lại phần nào. Karma đứng phắt dậy, cho hai tên vệ sĩ đang quất hắn tới tấp vài quyền vào ngực. Mang một vẻ mặt tu la, nhẹ nhàng lách qua sơ hở của cơ quan giam hãm, dùng tốc độ nhanh nhất có thể hạ gục những tên vệ sĩ chắn đường, đến trước mặt Asahi

Nhìn thấy bất ngờ còn có chút hoảng loạn trên gương mặt tên phản bội, Karma cảm thấy thật thỏa mãn.

Asahi cuống quýt rút súng, cậu ta không ngờ Karma kia đúng là một con quái vật. Thuốc tiêm vào giới hạn là một giờ nhưng với hắn chưa đầy nửa tiếng đã hết tác dụng, thậm chí dùng sức một người đánh gục biết bao nhiêu tay sai của cậu ta. Tay Asahi không tự chủ được bắn loạn xạ, nhưng người kia đủ sức tránh thoát hết cả, tận khi hắn cách cậu ta một bước chân. Viên đạn cuối cùng của Asahi mới ghim được vào vai hắn.

Máu trên lưng cùng vai nhuộm chiếc sơ mi Karma thành một màu đỏ diễm lệ, thêm cả mái tóc rực lửa khiến hắn trông như một đóa mạn châu sa hoa của địa ngục, quỷ dị mê người.

Karma mặc kệ những vết thương, chụp lấy tên Asahi đang cuống cuồng nạp đạn, rút lấy con dao ngang hông thủ sẵn, giọng âm hàn đến cực điểm: "Bảo bọn chúng hạ súng xuống"

Những tên vệ sĩ sau vài quyền gục ngã cũng dần dần đứng lên, rút súng chĩa về phía hắn

Asahi nhìn con dao lạnh lẽo kề ngay trên cổ, cộng thêm sát khí dày đặt xung quanh như cắt vào da thịt, run rẩy quát lên: "Hạ vũ khí xuống, tất cả bỏ súng xuống"

Bước ra khỏi biệt thự lại bị vây kín trong hàng hộ vệ. Dao trên tay Karma vẽ một đường máu ngọt lịm trên cổ con tin "Nói với tên bắn tỉa ở cây lớn bên phải và những tên còn lại đầu hàng"

Asahi sợ đến tái mặt, lập tức ra chỉ thị quát mắng. Song cậu ta cũng cười thầm trong lòng, trên nóc biệt thự này vẫn có sẵn hai tay bắn tỉa nữa, chỉ là tên quái vật kia trâu bò cách mấy cũng chẳng phải là thần, phát hiện không ra

Tiếng súng giảm thanh bóp còi xé rách không khí lao đến. Asahi nhắm mắt chờ đợi người sau lưng ngã xuống, giải thoát cậu ta nhưng mãi một lúc lâu sau con dao bạc kia vẫn vững vàng kề trên cổ

"Khốn khiếp, bắn trật sao?" Asahi không kềm được lẩm bẩm

"Không, bắn trúng rồi" Karma cúi cái đầu cao một mét chín, nhìn vẻ run rẩy của con tin cười mị hoặc

Asahi kinh hoàng mở mắt, hai tên bắn tỉa trên nóc nhà mà hắn trông đợi rơi rụng như lá mùa thu

Đội đặc nhiệm đã tràn đầy căn biệt thự từ lúc nào, hồi chuông cảnh báo thua trận trong đầu cậu ta chầm chậm vang lên. Vòng tay Karma nới lỏng, con dao bạc rời khỏi cổ, hai chân Asahi lập tức nhũn ra quỳ mọp xuống đất

Bóng người đỏ thẫm bao trùm lấy Asahi, con dao bạc nâng cằm cậu ta lên đối điện với nụ cười chết chóc: "Cậu đã đúng khi cho rằng tôi quý trọng cậu, nhưng không có nghĩa là cậu đáng giá bằng sinh mạng của tôi"

Karma dứt lời thì chuyển tay, dùng chui dao nện vào ót người nọ, trân mắt nhìn cậu ta ngất xỉu dưới chân mình

Hắn lạnh lùng đưa con dao bạc lên khóe môi liếm đi vết máu kia ngọt lịm. "Nghị trưởng..." Thanh âm khàn khàn như ma quỷ bao trùm lấy căn biệt thự u ám