[Karma x Nagisa] Hạt Giống

Chương 8

Karma ngồi bật dậy, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn vẫn đang say giấc bên cạnh, lại liếc xuống chỗ cộm lên giữa lớp chăn.....Giấc mơ quái quỷ gì thế này?! – Karma nguyền rủa

Khỉ thật, rất chân thật, khiến hắn suýt chút không kiềm chế được mà đã.....

Cảm giác đang vui lại đứt dây đàn, quả thật rất thốn.....

Karma một tay che nửa khuôn mặt, khó khăn hít thở từng ngụm không khí

Lại lần nữa liếc nhìn chỗ cộm lên kia, lại quét mặt về phía người bên cạnh...Không được rồi, phải "giải quyết" gấp thôi – Nghĩ rồi phi thân vào nhà tắm, trước khi đi còn không quên ân cần chỉnh lại điều hòa

Nagisa nghe tiếng động mà tỉnh dậy, hơi rùng mình vì lạnh. Cậu nhìn phần giường trống không bên cạnh, lại xem đồng hồ....Vẫn còn rất sớm, hôm nay sao Karma phá lệ dậy sớm thế nhỉ? Có khi nào là do cậu trong lúc ngủ say thất lễ, hại hắn ngủ không ngon giấc?

Tỉnh rồi thì chẳng cách nào ngủ lại được nữa, Nagisa rời giường, xuống lầu lo bữa sáng.

Vừa xuống cầu thang thì bắt gặp Karma vừa tắm xong bước ra, vừa ngây ngẩn vì bộ dạng khoác độc một cái áo chàng tắm đầy quyến rũ, Nagisa bông sực nhớ chuyện quan trọng nhíu mày trách móc: "Sáng sớm rất lạnh, tắm không tốt cho sức khỏe đâu Karma"

Karma nghe được những lời đó mà cười tự giễu, hắn không phải đi tắm mà là đi xối nước.... "Ừ tớ biết rồi" Song vẫn ôn hòa đáp lời cậu

"Mà đêm qua cậu ngủ không ngon à Karma, sao lại dậy sớm thế, có phải vì tớ trong lúc cậu đè trúng cậu không?" Nagisa áy náy hỏi

Phải! Hắn ngủ không ngon, rất không ngon. Tất cả là tại giấc mơ chết tiệt đó, là vì cậu cả đấy, Nagisa! Nhưng ngược lại không phải cậu ngủ đè trúng hắn mà là hắn nằm mơ đè lên cậu....Cho nên cậu làm ơn đừng nhắc tới đêm qua nữa.

Karma nhìn gương mặt áy náy đáng thương mà cũng đáng giận kia, phát hiện rằng bản thân hắn vô phương mà tống cả tràng kia vào cậu được, đành hạ giọng trấn an: "Ồ! Không sao tớ ngủ ngon...ngon lắm. Vì phấn khích quá nên mới dậy sớm thôi" Phải do "phấn khích" quá thôi, Karma ngừng một lát, nghĩ nghĩ rồi tiếp "Nagisa cậu sắp chuẩn bị thức ăn phải không? Để tớ giúp cậu"

"Umk!" Nghe câu trả lời của Karma, lo lắng trong lòng Nagisa nhanh chóng được buông xuống, cậu hứng khởi theo chân Karma vào bếp nấu ăn.

.......

"Vậy tớ đi trước nhé" Ăn sáng và chuẩn bị cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lúc thì cũng tới giờ đi làm. Nagisa vì hôm nay không có tiết dạy nên định ghé qua phòng kí túc cũ còn Karma thì đã bước ra cửa rời đi

Nagisa không nhờ Karma đưa đi vì cậu biết buổi sáng hắn rất bận nghe nói hôm nay còn có cuộc họp nữa nên cậu quyết định chuyển đồ đi bằng taxi, dù gì thì đồ đạc cũng không nhiều

Đóng gói xong tất cả, đang ngồi đợi taxi thì cậu nhận được điện thoại của Karma

"Nagisa à? Cậu ra khỏi nhà chưa?" Giọng Karma truyền qua điện thoại có vẻ rất gấp gáp

"Vẫn chưa, có chuyện gì sao Karma?" Nagisa lo lắng hỏi

"Tớ bỏ quên một xấp tài liệu ở nhà, đã đặt nó trên bàn phòng khách cho dễ chú ý rồi mà vẫn quên, tập màu vàng phía trên xấp báo ấy....." Giọng Karma dần trầm ổn lại

"Tớ tìm thấy rồi" Nagisa theo hướng dẫn của hắn nhanh chóng tìm được

"Vậy cậu mang đến trụ sở giúp tớ nhé, tớ sẽ nhắn địa chỉ cho cậu" Rồi cúp máy

Karma nắm chặt điện thoại, rủa thầm – cái ngày quái quỷ gì thế này, cái giấc mơ quái quỷ đó rồi tên thư kí chết tiệt kia lại làm chậm tiến độ kế hoạch, may mà hắn nhanh trí tìm ra gấp một cái cớ lừa cậu, không thì Nagisa về đến kí túc xá đó bây giờ thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Lần này phải trừ tiền thưởng tên vô dụng đó mới được.

.......

Nagisa bước vào trung tâm an ninh chính trị tối cao của thành phố, vì sự uy nghiêm của nó mà cũng bị dọa cho rụt người lại, cậu bước nhanh đến quầy tiếp tân: "Tôi đến đưa tài liệu cho ngài Akabane Karma"

Ánh mắt của nữ lễ tân nhìn cậu có vài phần coi thường, đến lúc cậu đọc tên Karma lại còn quét mắt khinh thường hơn nữa. Cô ta nhấc điện thoại lên, ấn số gọi: "Thưa ngài Akabane, có người đến tìm ngài bảo là muốn đưa tài liệu.....Vâng...Vâng tôi biết rồi ạ" Ánh mắt và giọng điệu của nữ lễ tân trẻ khi nói chuyện điện thoại có phần mê đắm

"Ngài ấy bảo cậu đứng đây chờ, ngài ấy sẽ xuống đây lấy" Lại một lần nữa thay đổi giọng điệu, cô ta trả lời Nagisa có vẻ kiêu căng

Cậu cũng không bận tâm điều đó, bươn chải trong cuộc sống này đã lâu Nagisa cũng học được một chữ "nhịn" để đổi lấy tám chữ "lành", đứng đợi một lát thì mái tóc đỏ quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt cậu

"Karma" Nagisa cất tiếng gọi, bước nhanh về phía hắn

"Cảm ơn cậu, Nagisa" Karma cầm tập tài liệu trên tay, nở nụ cười tràn ngập ôn nhu khiến nữ lễ tân đứng nhìn đằng xa mà cũng ngây ngẩn

"Cậu hẳn phải bận lắm, không làm phiền cậu, tớ về trước nhé" Nagisa tạm biệt Karma, thật ra cậu cũng muốn mau chóng trở về thăm "nhà" cũ

"Khoan đã Nagisa?" Song vừa đi được mấy bước thì Karma gọi giật cậu lại "Cậu giúp tớ một chút đi, thư ký của tớ nghỉ việc mấy hôm nay, lát nữa có cuộc họp rồi, tớ sợ chuẩn bị không kịp"

Nagisa thật rất muốn đi nhưng Karma giúp đỡ cậu nhiều như vậy, hiếm lắm mới nhờ lại cậu một chuyện, Nagisa sao có thể từ chối thế là nhận lời theo Karma. Dọn dẹp để sau cũng được – cậu nghĩ.

"Cậu photo giúp tớ tài liệu này thành mười bản nhé Nagisa, kiểm tra lỗi đánh máy trong văn bản này và photo ra mười bản. À, cậu nhập ba văn bản này vào máy tính rồi in ra giúp tớ, mỗi thứ cũng mười bản nhé. Sau đó bấm chúng lại thành mười xấp tài liệu, cậu làm được không Nagisa?" Karma quả thật xem Nagisa như thư kí mới của mình mà sai bảo

Đè lên cậu một lượng công việc không nhỏ, đủ để chiếm hết thời gian buổi sáng của một tay gà mờ trong công việc văn phòng như Nagisa

Đến lúc tiễn Karma bước vào phòng họp, cánh tay Nagisa cũng mỏi rã rời

"Cảm ơn cậu, tan làm tớ khao bữa tối nhé" Karma dịu xoa đầu cậu rồi nhanh chóng lấy lại bộ dạng nghiêm chỉnh, bước vào bên trong

......

Tận lúc Nagisa chuyển hết đống đồ đạc của mình đến trước cửa phòng kí túc thì trời cũng đã vào chiều

Cậu tra chìa khóa vào ổ. Sao lại không mở được. Chẳng lẽ nước ngập cũng làm hư luôn cái cửa này hay sao, nhưng cửa làm bằng sắt mà!

Nagisa cố hết sức vặn núm cửa "Cạch cạch" từng tiếng vang lên đều đều, lát sau thì cũng "Tách.." một tiếng, mở được

Nhưng điều khiến Nagisa không ngờ là cánh cửa không phải do cậu mở, nó được mở từ bên trong.

"Ai vậy?" Một cái đầu bù xù thò ra ngoài, cất giọng biếng nhác hỏi

Nagisa nhìn chằm chằm vào cái đầu đó, đứng như trời trồng, mất một lúc mới hồi thần, cậu kinh ngạc cất cao giọng: "Wanabe....?!"