Kẻ Giết Người

Chương 8: Chương 8

Edit: Bánh

5 giờ sáng, Doãn Tưu tỉnh lại, vừa trở người đã nhìn thấy Lăng Phong đã lén bò vào trong phòng từ lúc nào.

Đôi mắt kia không còn sự hung dữ như lúc mới gặp nữa mà đã ngoan ngoãn được vài phần.

Lúc trước, không biết vì lý do gì mà nó bị Lục Kính cho ăn đòn, giờ miệng vết thương của cậu đã đỡ hẳn, thương tích của con chó kia cũng đã lành.

Thật ra cậu cũng rất thích chó, nhưng lại chưa thấy giống chó này bao giờ, lúc mới gặp, nó thật sự rất giống sói, sự sợ hãi từ trong bản năng đã khiến cậu mất đi năng lực tự hỏi. 

“Lại đây.” Doãn Tưu vươn tay, kêu nó.

Lăng Phong nhìn cậu, hơi lại gần một chút, rồi lại cụp tai bò ra trên sàn, nhìn cậu bằng ánh mắt trông mong. 

Lục Kính đã cảnh cáo nó không được tới gần Doãn Tưu, nếu không hắn sẽ cho mông nó nở hoa. 

Nó rất thông minh, chỉ nghe lời một mình Lục Kính mà thôi. 

Doãn Tưu cảm thấy hết vui, trở mình, liền nhìn thấy Lục Kính.

Lục Kính bị cậu đẩy ra, cánh tay vẫn còn làm ra tư thế ôm không khí.

Lúc nhắm mắt lại, khí chất trên người Lục Kính bỗng trở nên khác hẳn so với thường ngày.  

Làm bộ làm tịch.

Doãn Tưu nằm sát vào bên mép giường, không cho Lục Kính chạm vào dù chỉ một chút.

Điện thoại của hắn đổ chuông, cậu nghiêng người nhìn qua xem là ai gọi tới, nhưng không có tên người gọi, chỉ có một dãy số. 

Không xem được gì, cậu lui về chỗ cũ, đối mặt với Lục Kính còn đang ngái ngủ.

“Ừ?” Lục Kính kéo Doãn Tưu còn đang quậy cựa vào trong lòng, bắt máy.

Âm thanh từ phía bên kia đầu dây có vẻ rất nôn nóng, Doãn Tưu chỉ nghe được mấy chữ linh tinh như “bạo động”, “biểu tình”, Lục Kính thấy cậu dùng đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, tập trung tinh thần nghe lén cuộc trò chuyện qua điện thoại, hắn duỗi tay che tai cậu lại, nhìn người trong lòng mình đang dần trở nên tức giận, dặn dò đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, điều tra xem ai là kẻ đứng sau chuyện này, bắt giữ chúng càng sớm càng tốt.” 

Hắn ngắt máy, ôm chặt chàng trai đang cố giẫy giụa, “Nửa đêm sao không ngủ mà còn làm cái gì?” 

“Tìm cơ hội giết chết anh.”

“Doãn Tưu,” Doãn Tưu không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, trong giọng điệu của Lục Kính vô cùng có vẻ bất đắc dĩ, “Sự khoan dung của tôi dành cho em sẽ chỉ còn tồn tại cho đến hết rạng sáng ngày hôm nay, không có ai muốn ở cạnh người muốn giết mình mỗi ngày đâu.” 

“Tôi cũng đâu có muốn ở bên anh,” Doãn Tưu nhéo bả vai Lục Kính, “Tôi ước gì anh giết tôi ngay và luôn đi cho rồi, khỏi phải ngày nào cũng nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của anh!”  

Lục Kính hơi buông tay, người trong lồng ngực lập tức kéo dài khoảng cách ra với hắn, tiếng dây xích vang lên, giống như đang diễu võ dương oai*. 

*Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh. 

Trời đã tờ mờ sáng, Lục Kính hỏi: “Em hy vọng chúng ta là kẻ thù tới mức đó sao?”

“Thì chúng ta chính là vậy mà,” Doãn Tưu không có nổi một chút cảm tình, từng chữ từng câu đều mang ý chán ghét, “So với chuyện bị bắt ngủ chung cùng làm tình với anh, tôi tình nguyện bị anh giết chết.” 

Lục Kính không nói nữa, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh đến chết lặng, Doãn Tưu cảm thấy bầu không khí như thế lại càng đáng sợ hơn so với lúc Lục Kính mở miệng ép cậu phải lên giường với hắn, cậu không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt người kia.

Khoảng cách giữa cả hai dần dần bị Lục Kính thu hẹp, hắn nắm lấy cổ Doãn Tưu, lực độ không phải giống như đang muốn bóp chết chàng trai ngay trước mắt mình, mà lại giống như đang âu yếm vậy, đeo dây xích đã nhiều ngày, nhiệt độ sợi dây đã trung hòa với độ ấm trên cơ thể cậu, nhưng ngón tay của Lục Kính lại giống như một con rắn máu lạnh, lạnh đến nỗi khiến Doãn Tưu nổi da gà. 

“Được thôi.”

Cậu nghe thấy Lục Kính nói.

———-

Mặt trời dâng cao, ánh sáng chiếu vào trong phòng, nhưng trên giường lại không có một bóng người, mà nhà tù của nhà họ Lục lại có thêm một phạm nhân mới. 

Nhưng lần này lại không ở trong căn phòng lúc một tháng trước, mà là ở trong nhà giam chuyên đào tạo nô lệ tình dục. 

Lục Kính vuốt ve sau cổ Doãn Tưu, quản ngục đi phía trước mở khóa, bàn tay Lục Kính cũng trượt xuống dưới, ôm eo Doãn Tưu đi vào trong. 

Bên trong có đủ loại dụng cụ dạy dỗ được xếp thành từng hàng, Lục Kính nhìn đôi mắt không thể tin nổi của Doãn Tưu, ánh mắt u ám: “Là do em ép tôi, Doãn Tưu.

Tôi rất trông mong đấy, trông mong cảnh em chủ động dạng chân ra trước mặt tôi.” 

“Lui xuống đi.”

Lục Kính phất tay, bảo mấy tên quản ngục đang chuẩn bị tiến đến cởi quần áo của Doãn Tưu phải rời đi. 

Quản ngục tuân lệnh, lui hết ra ngoài, chỉ để lại Lục Kính và Doãn Tưu. 

Lục Kính nhìn sơ qua những vật dụng trong phòng, thầm ngạc nhiên khi nhận thấy có nhiều thứ đến thế để dạy dỗ một nô lệ tình dục.

Đây vốn là chuyện hắn không thèm quan tâm đến, hắn không có hứng thú nhìn người khác trần truồng, lại càng không có hứng thú xem bọn họ giống như động vật, bị dạy dỗ đến nỗi có thể phát dâm mọi lúc mọi nơi, làm mấy trò tự an ủi trước mặt người khác. 

Nhưng hắn có hứng thú xem Doãn Tưu như thế. 

Nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy cánh tay trắng nõn đang không che được lồng ngực đỏ ửng.

Quần đen dài tới mắt cá chân, không che được mu bàn chân nhỏ gầy nhưng cũng rất sạch sẽ. 

Lục Kính đưa Doãn Tưu đến bên cạnh cái ghế ngồi đã được chế tạo riêng, ấn chàng trai đang giãy giụa ngồi xuống, vừa ngồi lên, hệ thống dây trói cũng tự khởi động, dây trói màu đen quấn quanh eo Doãn Tưu, hai tay hai chân cùng cổ cũng bị trói. 

“Một hai phải đến bước này thì em mới vừa lòng có đúng không.” Lục Kính đưa tay vuốt ve nốt ruồi của Doãn Tưu, “Doãn Tưu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem em là kẻ thù, nhưng từ giờ trở đi, tôi đành chiều theo ý em vậy.”  

“Tôi đã giết cha và anh của anh, anh lại không xem tôi là kẻ thù? Lục Kính, con mẹ nó anh có còn là người không hả?” 

Lục Kính nhìn hầu kết đang nhấp nhô do kích động của Doãn Tưu, đưa tay sờ vào chỗ đó, nói: “Tôi không phải người, tôi là súc sinh theo lời của em đó thôi.”  

Doãn Tưu bị những lời của Lục Kính làm cho hết nói nổi, hắn thấy bộ dáng cậu lúc trợn mắt há hốc thật đáng yêu, không muốn che giấu lời thật lòng của mình nữa,  từ từ cúi người xuống, thủ thỉ bên tai cậu, “Tôi còn phải cám ơn em vì đã thay tôi giết bọn họ nữa đấy.

Một đứa con ngoài giá thú như tôi, có thể bò lên được vị trí này, em đoán xem, sao tôi có thể làm được?” 

Sao có thể làm được? Chắc chắn là không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa dơ bẩn nào rồi, lòng dạ khó lường, quỷ kế đa đoan, ngoài mặt lạnh nhạt, bên trong lại như rắn độc, chỉ có như thế, mới đạt được tất cả những gì mà hắn muốn. 

Bộ quân phục thẳng tắp cũng không che giấu hết nổi vẻ ủ dột âm hiểm trên người Lục Kính, tất thảy đều là bình yên trước cơn bão, trông có vẻ sóng yên biển lặng thế thôi, thật ra bão lớn đang ập tới.

“Chó điên.” Doãn Tưu nhìn hắn thật lâu, cuối cùng chỉ nói ra một câu như thế. 

“Lúc còn nhỏ, tôi muốn rất nhiều thứ, mẹ tôi nói, chờ tôi lớn lên rồi, tôi sẽ có những gì mà tôi muốn,” 

Lục Kính duỗi tay cởi áo Doãn Tưu, làm lộ ra đầu v* hồng nhạt, hắn rất muốn ghé lại liếm, đây đúng là một thứ vô cùng có sức hút đối với hắn, chỉ cần nhìn tới thôi, trong miệng như đã cảm nhận được vị ngọt. 

Nhưng hắn lại không làm vậy, vô cùng khắc chế mà vuốt ve Doãn Tưu, dù cậu không có chút hứng thú nào nghe tên khốn kiếp là hắn nói chuyện, nhưng hắn vẫn tiếp tục kể lại câu chuyện của mình, “Nhưng lúc tôi trưởng thành rồi, vẫn là một kẻ trắng tay.

Tôi vẫn luôn nghe lời mẹ, làm một người tốt, cố gắng học tốt, sống thật tốt, nhưng cuối cùng cuộc sống vẫn không như tôi hằng mong ước, mẹ tôi thất nghiệp, tôi cũng đổ bệnh, mẹ lấy hết vốn liếng dành dụm để chữa bệnh cho tôi, nhưng tôi vẫn không khỏe lên nổi.” 

“Khi đó, khi tôi vẫn còn là một người tốt, lại phải mất đi mẹ của mình.” 

“Tôi được nhà họ Lục nhận nuôi, học theo mấy cái phép tắc chó má của bọn họ, bọn họ còn nói, nếu như tôi không phân hóa thành Alpha, thì sẽ bị ném vào đây, bị biến thành một nô lệ tình dục không có ý thức, cho người khác muốn chơi thế nào cũng được.” 

“Lúc đó tôi hỏi bọn họ, sao lại phải đối xử với tôi như thế, Lục Uyên đã nói cho tôi biết rằng, là do tôi không phải là người thân của bọn họ, mà là kẻ thù.” 

“Doãn Tưu,” Tay Lục Kính đã sờ đến thắt lưng của Doãn Tưu, ý cười trên mặt làm người khác không rét mà run, “Tôi học theo anh tôi rất tốt có đúng không?”

Nét đỏ hồng trên gương mặt Doãn Tưu tan biến, không phải cậu đã bị dọa sợ, chỉ cảm thấy Lục Kính thật đáng thương, không có một được một gia đình hạnh phúc đã đành, tư tưởng cũng vặn vẹo đến đáng sợ, cậu lạnh giọng: “Thế giới này bị mấy tên mặt người dạ thú như mấy người điều khiển, đúng là quá bất hạnh, anh thử nhìn xem, phân chia giai cấp, đắt rẻ sang hèn cũng chỉ vì thuộc tính, có khác gì mấy thứ hàng hóa được trưng bày trên kệ đồ không?”  

“Tôi không rảnh để tranh luận với em,” Lục Kính chọn lấy một món sextoy có chế độ rung, cẩn thận xem hướng dẫn sử dụng thật kỹ, sau khi hiểu rõ rồi, đem món đồ chơi đó đến trước mặt Doãn Tưu, “Alpha chính là cao quý nhất, cũng sẽ luôn là những kẻ đứng ở trên đỉnh, Beta và Omega chỉ xứng đáng phủ phục dưới chân Alpha mà thôi.

Em cũng là một Alpha, việc gì phải bận tâm nhiều thế? Giờ em ở trong tay tôi, tôi thấy em nên lo cho việc bảo toàn mạng sống của mình như thế nào thì hay hơn đó?” 

Món đồ chơi bị dán vào phần đầu của dương v*t, Lục Kính sờ cậu nhỏ vẫn còn mềm như bông của Doãn Tưu, trước khi cậu mở miệng nói chuyện, hắn không có chút do dự nào mà nhấn nút khởi động. 

dương v*t bị kích thích, chậm rãi đứng thẳng, Doãn Tưu nhìn người đàn ông dùng vẻ mặt giống như đang thưởng thức một trò vui mới đứng trước mặt mình: “Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”  

Hmm, những lời này nghe không thuận tai lắm, nếu có thể đổi lại thành “em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh”,” vĩnh viễn sẽ luôn yêu anh”, sẽ dễ nghe hơn rất nhiều nhỉ. 

Ngoại trừ tình yêu của mẹ, chưa từng có một ai yêu Lục Kính cả, hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, những thứ hắn muốn vẫn chưa thể đạt được, ví dụ như một người cha yêu mẹ hắn, yêu thương luôn cả hắn. 

Và cả một Doãn Tưu tình nguyện ở bên hắn. 

Doãn Tưu không có gì đặc biệt, từ lần đầu gặp nhau cho đến bây giờ, cậu không có chỗ nào khiến người khác cảm thấy yêu thích cả, nhưng cậu lại đủ cá tính, đủ thần bí, đủ ý vị sâu xa, chỉ có thế đã khiến Lục Kính cảm thấy chàng trai này khác biệt so với những kẻ khác.

Có sức mạnh lại thêm chút bí ẩn, làm người khác muốn ngừng mà không được.

Lục Kính lại lấy thêm một món sextoy có hình dạng giống như que hồ lô ngào đường làm bằng thủy tinh, hắn sờ thử, vừa lạnh lại vừa cứng, chắc sẽ làm Doãn Tưu đau đến bật khóc mất thôi. 

Nghĩ thế, nhưng hắn cũng không làm ra bất cứ hành động gì, chỉ sờ dọc theo dương v*t của cậu, chạm vào lỗ nhỏ đang co rúm, mấy lời trong miệng Doãn Tưu không có chút lực uy hiếp nào, hắn chỉ mới nhét phần đầu sextoy vào, gân xanh trên cổ chàng trai liền bật nảy lên, giống như một con sông màu xanh lục, cuồn cuộn chảy xuôi.

Thật xinh đẹp, Lục Kính đè lên tay vịn, hôn lên cần cổ xinh đẹp kia như để trấn an chàng trai, nhưng tay lại không có chút lưu tình nào, nhét sextoy vào thêm một nấc, đầu ngón tay Doãn Tưu trắng bệch, mồ hôi túa ra trên trán, cậu cũng không rõ là mình đang đau hay là sướng, chỉ muốn rên rỉ thật to, quy đầu đã ướt đẫm, chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt. 

Lục Kính đưa mắt nhìn Doãn Tưu, cậu đang cố gắng cắn chặt răng, không chịu kêu lên thành tiếng, nghẹn ngào đến nỗi mặt đỏ ửng, đầu v* phập phồng theo từng nhịp thở, giống như một người cá xinh đẹp đang quẫy đuôi trong sóng nước, rất bắt mắt. 

Doãn Tưu thật đẹp, Lục Kính nghĩ vậy. 

Chàng trai nhìn người đàn ông đầy kinh ngạc, chờ đến lúc cậu khôi phục tinh thần, đầu lưỡi của Lục Kính đã liếm sạch sẽ chất lỏng dính trên mu bàn tay hắn.

“Anh……” Doãn Tưu vừa khiếp sợ vừa ngượng ngùng, cuối cùng không nói nổi nên lời. 

Lục Kính cúi người hôn lên cổ rồi lại hôn má Doãn Tưu, như muốn tìm chút dư vị còn sót lại: “Doãn Tưu, em ngọt quá.” 

Dù sao thì cũng phải dạy dỗ lại mới được. 

Lục Kính kéo cái ghế ngồi vào trước mặt Doãn Tưu, nhìn cậu đang cắn chặt môi. 

Đi đến ven tường, hắn phát hiện có một sợi dây có đính lục lạc bằng bạc, Lục Kính cầm lên, khẽ mân mê, rồi lại về bên cạnh Doãn Tưu, cảm thấy không thể đeo cái này lên cần cổ đang thấm ướt mồ hôi do khoái cảm của cậu được, liền nắm lấy gáy chàng trai, bóp miệng cậu, muốn bỏ lục lạc vào. 

Doãn Tưu vùng vẫy, giống như có bị đánh chết cũng sẽ không bao giờ mở miệng, Lục Kính chuyển hướng che mồm cậu lại, Doãn Tưu không thở nổi, gương mặt vốn đã ửng hồng giờ lại càng đỏ, cậu nghiêng đầu, thở dốc kịch liệt. 

Lòng bàn tay Lục Kính ướt nhẹp, hắn nâng tay lên, ở trên toàn là chất lỏng dính nhớp.

Ấm áp, ẩm ướt, là của Doãn Tưu.

Còn chưa thở xong, trong miệng cậu đã bị nhét vào một thứ lạnh lẽo làm bằng kim loại, Doãn Tưu trừng người đang ở trước mặt mình, bên khóe miệng còn dính chút nước bọt sáng bóng.

“Cắn cho ngoan vào, em dám phun ra, tôi cũng không ngại nhét dương v*t vào miệng em đâu.” Lục Kính đưa tay khều lấy chất lỏng, vuốt ve cậu nhỏ của Doãn Tưu.

dương v*t cậu cũng đỏ hồng từ quy đầu cho tới phần trứng.

Lục Kính vuốt ve hai viên tròn trĩnh, rồi lại dần đi lên phần cán dương v*t, hai chân Doãn Tưu run rẩy, bụng nhỏ cũng phập phồng, lý trí bị cơn sóng tình dục nhấn chìm như một cái vòng luẩn quẩn.

“A……”

Lục Kính nghe thấy tiếng kêu của Doãn Tưu, cuối cùng cũng không kìm lòng được, nắm lấy thứ giữa hai chân cậu, bàn tay lên xuống lên tục, bắt chước động tác thọc vào rút ra của dương v*t. 

Doãn Tưu không nhịn nổi nữa mà cất tiếng rên rỉ, giống như một cơn mưa mùa hè, tích tụ đã lâu, cuối cùng từng giọt mưa vẫn phải rơi xuống.  

“Doãn Tưu……”

Lục Kính vùi đầu vào cổ Doãn Tưu, không ngừng liếm láp để lại dấu hôn, một tay vỗ về phía sau lưng cậu, mút lấy đầu v* đã căng trướng.  

Đám quản ngục ở bên ngoài nhận thấy bên trong yên tĩnh đến kì quặc, vô cùng tò mò, một người nói: “Mày cảm thấy Tổng tư lệnh sẽ làm mấy chuyện như thế sao?” 

“Chắc là không đâu, mấy cái thứ này phải biết mới làm được cơ, nếu không cẩn thận thì sẽ chết người như chơi, chắc là ngài ấy phải ghét cái tên kia lắm mới tàn nhẫn như thế, tra tấn làm nhục cho đến khi chết, nếu đổi lại là tao, tao tình nguyện bị bắn chết còn hơn là xuống mồ theo cách đó.”.