Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con

Chương 12: Chương 12

Lâu Bằng đang đợi xem cuộc vui.

Thiệu Hiểu Khiếu lại đột nhiên mở miệng: “Ban dầu dự đinh cho ông chú một bất ngờ, còn bảo Lâu Bằng giúp con giấu, không nghĩ em ấy lại tự nói ra trước.”

Nụ cười trên khuôn mặt Lâu Bằng cứng lại.

Liếc mắt thấy ông chú đang hướng ánh mắt về phía cậu ta, vội vàng chỉnh lại sắc mặt, cười nhạt nhưng lại không nói chuyện.

Cậu ta cũng không giấu giếm cái gì, cũng không hiểu trước tiên nên nói cái gì.

Lâu Học Chân rất nể tình, ông hỏi: “Cái gì ngạc nhiên?”

Thiệu Hiểu Khiếu thân trên hơi nhích gần lại, một tay đặt ở trên vai Lâu Học Chân, hắn cười: “Con có mua một ít trang sức, một là để học hỏi, ngoài ra còn muốn làm một chút cống hiến cho xã hội, con đã đem tất cả trang sức mang tới đây, dự định đưa ra bán đấu giá, tất cả tiền lấy được đều đem quyên tặng ra ngoài.”

Lâu Học Chân trên mặt mang theo chút kinh ngạc, tính cách đứa nhỏ Hiểu Khiếu này hắn thật ra biết, có thể làm chuyện như này, ngược lại lại không giống tính cách của nó, “Con suy nghĩ kỹ chưa? Đó là một số tiền không nhỏ đâu.”

Trên mặt Thiệu Hiểu Khiếu ý cười càng sâu: “Tiền phải sử dụng đúng chỗ, lại nói, nếu như con thật sự muốn, thì tự mình đi làm mới phải.”

Lâu Học Chân nhìn kỹ hắn vài giây, không bỏ qua bất kỳ thần sắc nào trên khuôn mặt Thiệu Hiểu Khiếu, giống như muốn đem hắn nhìn thấu.

Thiệu Hiểu Khiếu bị nhìn chằm chằm cũng không có một diểm lùi bước nào, liền tùy ý cho ông cụ xem, nụ cười trên mặt càng sâu.

“Không tệ, tính tình con bây giờ so với lúc trước tốt hơn nhiều.” Lâu Học Chân dời tầm mắt, lại lần nữa nhìn xuống dưới tầng.

Mà Lâu Bằng ở một bên khác nghe lời nói của ông chú nói với Thiệu Hiểu Khiếu, trên mặt có chút không vui, nhưng ngay lập tức lại tràn ngập vui vẻ, đống trang sức đó cậu ta là người hiểu rõ nhất, nếu Thiệu Hiểu Khiếu thật sự đem quyên tặng ra ngoài, chỉ có thể cực kỳ mất mặt, đến thời điểm đó, cậu ta không tin ông chú còn đối với hắn nhìn bằng con mắt khác, nhất định sẽ vô cùng chán ghét người này.

Còn kéo theo Lâu Dụ, đều ở trước mặt người ngoài xấu mặt.

Lâu Bằng xoa xoa tay, có chút không đợi được muốn xem trò hề đó.

Mọi người lại nói thêm mấy câu, Lâu Học Chân liền trực tiếp rời đi.

Lâu Bằng nhìn theo bóng của ông chú, “Anh Thiệu, anh thật sự không tiếc sao, nhưng mà anh nên nói trước với em một tý, em vừa rồi đáng lẽ nên phối hợp với anh, làm anh ở trước mặt ông chú biểu hiện tốt hơn.”

Khóe miệng Thiệu Hiểu Khiếu cong lên, chưa bao giờ hạ xuống.

Lâu Bằng khẽ cười ra tiếng, thân mình hơi xê dịch, cậu ta thật sự muốn đợi xem trò hề này nha.

“Có cái gì mà tiếc, chẳng qua đều là đồ giả thôi.”

Một câu nhẹ nhàng, làm ý cười trên mặt Lâu Bằng cứng đờ, thân mình căng đến mức không thể nhúc nhích, ánh mắt cậu ta mang theo kinh sợ, cực kỳ khoa trương mà nói: “Sao có thể, lúc trước anh đều tự mình kiểm tra qua mà, đều là hàng thật.”

“Đúng nha.” Thiệu Hiểu Khiếu cuối cùng cũng không tiếp tục mỉm cười, mà nhăn lông mày lại, buồn rầu: “Từng cái từng cái anh đều kiểm chứng qua, đúng là đều là hàng thật, em nói coi có khi nào là Lâu Dụ tráo đổi không? Hiện tại nếu anh nói muốn đem tất cả quyên tặng ra ngoài, em nói y có đem hàng thật trả lại cho anh không? Nếu y vẫn không trả, hôm nay anh sẽ làm cho y mất hết mặt mũi, ồn ào đến mức mọi người đều biết y lại có thể trộm đồ của anh.”

Lâu Bằng kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng Thiệu Hiểu Khiếu ngốc, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ ngốc đến trình độ này.

Hoặc không phải là ngốc nữa mà là ngu, ngu xuẩn đến cực điểm!

Cậu ta nói: “Không thể nào, anh họ không thiếu chút trang sức này của anh.”

Thiệu Hiểu Khiếu nhìn cậu ta, lắc lắc đầu: “Em không hiểu.”

Là anh mới không hiểu đó! Lâu Bằng có chút nóng ruột, cậu ta muốn cho Lâu Dụ mất hết mặt mũi, nhưng mà phương pháp không đúng nha.

Dựa vào lời nói lúc trước, trang sức quyên tặng ra bên ngoài không có kiểm chứng ngay tại chỗ, đến lúc bị mua đi, dù cho có nghiệm ra được là hàng giả thì nhìn trên mặt mũi của Lâu gia, cũng sẽ chọn ăn cái thiệt này, cứ như vậy thanh danh của Thiệu Hiểu Khiếu sẽ dần xấu đi, đến lúc đó dù nhiều hay ít cũng sẽ liên lụy đến Lâu Dụ, nhưng không có nửa điểm liên quan gì đến Lâu gia.

Nhưng nếu Thiệu Hiểu Khiếu ở ngay tại chỗ nháo lên.

Ông chú khẳng định sẽ trách móc hẳn, nhưng loại chuyện này nói ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người nghĩ nhiều, kéo theo một loại âm mưu quỷ kế.

Thậm chí, vừa mới hồi này, cậu ta đã ở trước mặt ông chú mở miệng nói, mua bán trang sức là do cậu ta giới thiệu, thật sự cho người kiểm tra kĩ càng, nói không chừng có thể tra ra cái gì đó, đến lúc đó cậu ta cũng bị liên lụy vào.

Lâu Bằng ngồi không yên, cậu ta tính toán xem náo nhiệt, nhưng không tính sẽ đem mình phơi bày ra.

Cậu ta ngay lập tức khuyên bảo: “Vốn dĩ anh họ đối với anh có chút ý kiến, anh nháo như vậy chỉ sợ không ổn, về sau anh họ e là càng thêm….chi bằng như vầy, ông chú trước giờ thích anh, anh đi theo giải thích với ông chú nói rằng mình thích đống trang sức này, không muốn đem ra quyên nữa.”

Lâu Bằng đã không muốn xem trò cười gì nữa, cậu ta lúc trước chẳng qua muốn kiếm một chút tiền, lại đi mách lẻo với ông chú, nhưng không tính toán sẽ lôi mình xuống nước.

“Hận đúng không? Hận thì hận đi, y làm anh phòng không gối chiếc nhiều năm như vậy, cũng không biết có ‘được’ không, anh còn sợ y hận anh?” Thiệu Hiểu Khiếu tỏ ra đặc biệt không thèm để ý, đầy mặt đều không cho là đúng, “ Y cũng không biết xấu hổ mà trộm cắp, anh nháo lên cho y xem, đỡ cho về sau ngày ngày luôn nghĩ đến vốn riêng của anh.”

Càng nghĩ càng tức, Thiệu Hiểu Khiếu đưa tay nắm lấy tay áo Lâu Bằng, hắn nói: “Em đợi chút nữa làm chứng cho anh, trang sức lúc mua đều là thật, về tới nhà mới mấy ngày liền biến thành hàng giả, em nói không phải Lâu Dụ thì là ai?”

Lâu Bằng giãy giụa, cậu ta nhìn mọi người xung quanh hướng ánh mắt kỳ lạ đến đây, vội vàng ém nhẹ thanh âm: “Không thể nào, anh họ không thiếu chút tiền này, sợ tột cùng là anh hiểu lầm rồi, có thể là người làm trong nhà bọn anh ăn trộm cũng nên.”

Thiệu Hiểu Khiếu hừ lạnh: “Em cảm thấy các cô ấy trong thời gian ngắn có thể tìm được nhiều hàng giả như vậy để đánh tráo hàng thật với anh ư? Chắc chắn là chỉ có Lâu Dụ làm được, không được, thật sự là càng nghĩ càng tức, anh bây giờ đi tìm y!”

Lâu Bằng nóng nảy rồi, thật sự đừng nói, cậu ta tìm nhiều hàng giả như vậy để đánh tráo đúng là tốn không ít công sức, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, người này mà sốt ruột lên, trong lòng sẽ có chút sợ hãi, cậu ta vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, nếu không để em nghĩ cách khác đi, đống trang sức đó……”

Nói đến đây, Lâu Bằng không nói nữa, cậu ta cứ cảm thấy có chút không đúng, nhìn Thiệu Hiểu Khiếu không có tức giận như trước, trái lại dáng vẻ cười như không cười, cậu ta mở miệng thăm dò: “……Anh đã biết rồi?”

Kết quả Thiệu Hiểu Khiếu cực kỳ thích thú gật gật đầu, đem điện thoại cầm lên khoe khoe: “Em đem anh như kẻ ngốc mà đùa giỡn, anh tại sao lại không thể đem em là người ngu mà trêu đùa nhỉ?”

Ký ức của nguyên chủ, Thiệu Hiểu Khiếu biết một ít, nhìn thấy Lâu Bằng liếc mắt một cái, hắn liền đem hoài nghi đặt trên người này.

Hắn không tin nguyên chủ là một người chuyên nghiệp như vậy lại đem hàng giả thành hàng thật, trừ phi trong này có vấn đề.

Mà bây giờ, vấn đề nổi lên.

Lâu Bằng cực kỳ tức giận, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm ghi âm của điện thoại, gầm nhẹ: “Anh dám chơi tôi?!”

Thiệu Hiểu Khiếu cười đến hai mắt híp lại, một tay ôm bụng cười đến không thả đứng vững: “Ai quy định, em không thể bị chơi nhỉ?”

Lâu Bằng nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển nói: “Chẳng qua chỉ là ghi âm thôi, em vừa nãy đều không nói lời thú nhận gì, anh dựa vào cái gì mà nói em tráo trang sức của anh.”

“Đúng nha.” Thiệu Hiểu Khiếu thưởng thức điện thoại, “Nhưng em ngu như vậy mà vẫn biết được anh chơi em, người Lâu gia so với em thông minh hơn nhiều, sẽ biết được lời này truyền đạt ý nghĩa gì.”

Lâu Bằng nắm chặt hai tay, người xung quanh họ ai mà không phải là nhân tinh*, những đoạn đối thoại vừa rồi thật sự bị truyền ra ngoài, ai cũng đều có thể đoán ra được một ít quanh co trong đó, cậu ta khẳng định không có biện pháp thoát thân.

*Nhân tinh (人精) :dùng để chỉ người có đầu óc cực kỳ thông minh, biết tính toán, mưu lượt, không bao giờ để bị thiệt.

“Ai da ai da.” Thiệu Hiểu Khiếu đem hai tay vịn vào lan can, nụ cười trên khuôn mặt đặc biệt rực rỡ, hắn hỏi Lâu Bằng: “Em nói xem, anh đợi một lát nữa thì nên làm như thế nào đây?”

…….

“Má ơi, đây thật sự là Thiệu Hiểu Khiếu sao?” Ngũ Tinh Vũ xoa xoa bả vai, như thế nào cũng cảm thấy nổi da gà da vịt lên.

Một màn vừa rồi từ đầu đến đuôi, so với xem kịch còn đặc sắc hơn.

Cậu đẩy đẩy người đàn ông to cao bên cạnh, hỏi: “Cậu nói xem chúng ta có khi nào cũng có chút ngốc không?”

Nhiều năm như vậy, lại có thể không nhìn thấu được một người, Thiệu Hiểu Khiếu trước mắt thật sự rất hư hỏng xấu xa.

Lâu Dụ giống như có chút ngẩn người, một màn vừa rồi nhìn Lâu Bằng ăn mệt, chẳng sợ không muốn công nhận, nhưng trong lòng quả thật đặc biệt sảng khoái, có loại cảm giác cùng Thiệu Hiểu Khiếu thông đồng với nhau vậy.

Chẳng qua……y không rõ, cái gì mà phòng không gối chiếc nhiều năm? Cái gì mà không biết có ‘được’ hay không?!.