Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con

Chương 27: Chương 27

Edit + beta: Serien

________

Cuối cùng cũng không dọn đi.

Thiệu Hiểu Khiếu định là đem tằm bỏ vào phòng Lâu Dụ, kết quả quá nhiều nên thím Trương cảm thấy choáng chỗ, liền dọn dẹp một gian phòng cho khách khác đặt vào.

Đương nhiên chuyện này lúc sau Thiệu Hiểu Khiếu mới biết, hắn rất lấy làm tiếc.

Mà sau khi Lâu Dụ biết, lại thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua sau khi thở phào xong, y cho người bịt kín phòng cho khách đó lại, không được làm một con tằm nào lọt ra ngoài.

Hai bên đấu trí đấu dũng, cuối cùng người cùng Tông Tông nuôi tằm ngoại trừ thím Trương, thì chính là nhóc béo.

Vì hợp tác nên mối quan hệ của Thiệu Hiểu Khiếu và Tô Tễ càng ngày càng tốt, việc đến nhà làm khách cũng là chuyện bình thường.

Đặc biệt là ngày khai trương càng đến gần, Tô Tễ càng ngày càng hơi sợ hãi, trong đó biểu hiện rõ ràng nhất là nói khá nhiều.

“Anh nói xem ngày đó tôi nên mặc cái gì? Mặc tây trang có phải hơi già dặn quá không?”

“Tuấn Ngạn vẫn bám dính lấy tôi đòi đi vẽ tranh, trong tiệm chưa có tường, tôi có sắp xếp ra một mặt cho nhóc ở nhà, tôi phát hiện ra nhóc vẽ cũng không tệ, anh nói xem tôi có nên nhờ Dịch Việt đến dạy cho nó chút không?”

“Nếu chuyện làm ăn giai đoạn đầu không tốt, chúng ta vẫn nên kiên trì một chút, có kiên trì nói không chừng cũng có thể thành công đó, anh nói đúng không?”

“Tôi nói không quá già dặn, tôi nghĩ có thể suy xét để Dịch Việt đi dạy, tôi nói chúng ta nhất định có thể thành công.

Thiệu Hiểu Khiếu lập tức trả lời ba vấn đề, càng trực tiếp ngăn cản ý định muốn tiếp tục nói của Tô Tễ, “Tôi cũng nói là cậu có thể nghỉ ngơi một chút không, cậu cứ yên tâm, việc làm ăn có thể bùng nổ không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn sẽ không kém, nếu thật sự lúc đó làm ăn ế ẩm, tôi sẽ dùng thân phận người đàn ông của Lâu Dụ để đi đến công ty y rao hàng, xem ai dám không mua.

Tô Tễ kinh ngạc, “Còn….

còn có thể làm vậy sao?”

Thiệu Hiểu Khiếu cho cậu một liếc mắt xem thường: “Tại sao lại không được, coi như là phúc lợi cho bọn họ, bánh ngọt của chúng ta vừa rẻ vừa ngon, ai mua được là lời cho người đó.

“…” Tô Tễ cảm thấy hình như rất có lý.

Tay nghề của Thiệu Hiểu Khiếu cậu vô cùng chắc chắn, hơn nữa thực đơn cũng làm xong rồi, so với mấy cửa hàng khác, tuy rằng không quá rẻ, nhưng cũng đạt tới được tiêu chuẩn đắt, nhưng với tay nghề của Thiệu Hiểu Khiếu thì nó hoàn toàn xứng đáng.

“Cho nên, cậu vẫn còn lo lắng cái gì?” Thiệu Hiểu Khiếu xòe tay ra, hắn cực kỳ tin tưởng, đã chờ mong tới ngày khai trương ấy.

Có điều trước ngày khai trương, hắn phải đi đến một nơi.

Thiệu Hiểu Khiếu hỏi: “Cậu nói xem đi gặp các cụ thì mang quà gì là ổn nhất?”

Tô Tễ nghĩ một lát cuối cùng cũng không nghĩ ra được gì, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.

Thiệu Hiểu Khiếu liếc nhìn cậu một cái, trong ánh mắt có chút thâm ý, trong khoảng thời gian tiếp xúc này hắn phát hiện hắn với Tô Tễ có cùng một điểm giống nhau – đó là rất ít dùng điện thoại.

Về cơ bản là hai người ở cùng nhau cả buổi sáng, ngoại trừ công việc thì không hề có bất cứ cuộc điện thoại nào của người nhà hay bạn bè.

Thiệu Hiểu Khiếu nói: “Thật ra tôi khá hiếu kỳ.

Sống lưng Tô Tễ căng lên, tuy trước sau không còn lời nào, nhưng cậu cũng biết rõ Thiệu Hiểu Khiếu đang hiếu kỳ điều gì, có một số việc chôn giấu đã lâu, lâu đến mức cậu không dám nói với bất cứ ai.

“Có điều, tôi cũng không dám nhận mèo* đâu, vẫn giả mù giả điếc là tốt nhất.

” Thiệu Hiểu Khiếu không ngốc, lòng hiếu kỳ hại chết mèo là một chuyện, nhưng rõ ràng bây giờ hắn và Tô Tễ chưa thân thiết đến mức có thể thành thật với nhau, so với tùy tiện đi hỏi, chẳng thà cứ từ từ mà tiến tới.

*我不敢当猫: Đây là câu gốc, mèo ở đây cũng có thể hiểu là 猫腻 (miêu nị) ám chỉ chuyện mờ ám, lén lút.

Mình nghĩ tác giả để có một chữ 猫 thay vì 猫腻 để chơi chữ cho cụm ‘Lòng hiếu kỳ hại chết mèo’.

Chuyện này bỏ qua không nói đến, Thiệu Hiểu Khiếu vẫn đau đầu không biết nên tặng cho cụ quà gì.

Đi thăm ông chú cũng phải là ngày đặc biệt gì, nhưng ngẫu nhiên gặp người Lâu gia thì rất hiếm, cho dù thế nào thì hắn cũng nên đến trước mặt ông chú tìm cảm giác tồn tại mới được.

Đau đầu suy nghĩ mãi vẫn chưa có ý kiến nào hay, đành phải trì hoãn, trì hoãn tới tận ngày hẹn tới nhà, cuối cùng Thiệu Hiểu Khiếu ở trên đường mua một chú chim 150 tệ, bỏ thêm 20 tệ mua thêm cái lồng sắt bỏ vào, sau đó xách theo tới cửa.

Trên đường đi có thể nói là thu hút mọi ánh nhìn.

Ở sân ngoài, Thiệu Hiểu Khiếu tình cờ chạm mặt Lâu Bằng khi đang chuẩn bị vào nhà, một người cười tươi roi rói, một người khuôn mặt đen xì.

Thiệu Hiểu Khiếu cao giọng nói: “Em họ hả, lâu rồi không gặp, nhớ em lắm đó.

Lâu Bằng nhe răng: “Cảm ơn anh, không cần phiền anh nhớ thương.

Lần trước tổn thất một số tiền, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa bù lại được, mấy ngày nay ăn kham uổng khổ, muốn ăn ngon thì không có tiền, muốn chơi vui cũng không có tiền, còn phải giấu giếm người trong nhà, không thì cậu mất mặt lắm.

Mỗi lần nhớ đến, Lâu Bằng đều muốn đi lên xé xác người trước mặt ra.

“Không nhớ thương thì không được mà, hôm thứ sáu anh khai trương cửa hàng bánh, em không tới người thì chi ít cũng nên có tiền biếu hoặc lẵng hoa chứ.

” Thiệu Hiểu Khiếu da mặt dày, nhanh gọn dứt khoát.

“…” Lâu Bằng tức đến cười, anh họ cậu sao lại cưới một người kỳ lạ như này.

Thiệu Hiểu Khiếu giả bộ mù với con ngươi sắp bốc hỏa kia, hắn duỗi tay vỗ vỗ vai Lâu Bằng, xách theo lồng chim lướt qua cậu ta đi vào phòng chính.

So với biệt thư tinh xảo, nơi đây chính là tứ hợp viện có phong vị cổ xưa.

Hành lang dài, hồ sen, núi giả vườn hoa, một đường đi qua cái gì cần có đều có.

Vào lúc Thiệu Hiểu Khiếu đến phòng khách, bên trong đã ngồi không ít người.

Hắn vừa đi vào còn chưa kịp nói câu nào thì tầm mắt của khá nhiều người đã chếch lại đây, Thiệu Hiểu Khiếu dám khẳng định, ngoại trừ ông chú đang ngồi trên ghế ra thì không có ai mang thiện ý đối với hắn.

Hiện tại hắn cảm thấy mình giống như một vùng sáng tỏ trong bóng đêm, hấp dẫn chú ý của mọi người.

Không không không, Thiệu Hiểu Khiếu cảm thấy liên tưởng này không đúng, hẳn là bóng tối duy nhất trong ánh sáng, cho nên mới làm những người mang theo ánh sáng đó hướng ánh mắt chán ghét về phía hắn.

“Hiệu Khiếu à, trong tay con cầm gì đấy?” Lâu Học Chân ngồi trên ghế hỏi.

“Chú hai, chỉ là một con chim thôi, vẫn đừng nên xách lên phía trước chú, đỡ cho nó làm chú bị thương.

“Đúng vậy, chú thích thì con mua cho chú con hiền lành chút, là cái loại mà được người ta huấn luyện trước ấy.

“Đúng đó, đúng đó, lúc nào cũng là anh vũ thì đâu có gì tốt, nếu chú thích thì ngay mai con đem cho ngài con cắt Bắt Cực* tới.

” Lâu Bằng đi chậm một bước kêu, lúc đi qua người xách lồng chim còn hừ nhẹ một cái.

“Một đám coi chú là đồ dễ vỡ phải không?” Trên mặt Lâu Học Chân mang tho nụ cười hòa ái, ông đưa tay chỉ vào đám bên dưới: “Các người đó, nói miệng thì hay lắm, sao không thấy mấy người mang đến hiếu kính chú? Vẫn là Thiệu Hiểu Khiếu tốt, biết chú cả ngày buồn chán, còn biết tìm bạn cho ông.

Nói xong, vẫy vẫy tay với người vẫn còn đứng ngoài cửa: “Hiệu Khiếu lại đây cho ông xem xem, đây là vẹt xám Úc** phải không?”

“Ông chú biết sao? Lúc con mua ông chủ giới thiệu thì con mới biết anh vũ hóa ra có nhiều loại như vậy.

” Thiệu Hiểu Khiếu giơ ngón tay cái lên, “Chú quá lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Lâu Học Chân trong nháy mắt cười to, chẳng sợ trên mặt rải đầy vết nhăn năm tháng nhưng lúc cười lại trông cực kỳ thoải mái.

Điều này làm cho mấy người khác không khỏi kinh ngạc, phải biết vị lão gia nhà họ Lâu này, tuy rằng đối với ai cũng hòa ái, nhưng ngoại trừ Lâu Dụ ra thì không thân thiết với ai.

Đây là lần đầu tiên ngoài Lâu Dụ ra còn có người có thể chọc ông chú vui vẻ đến như vậy.

Suy nghĩ đó gần như mọi người trong phòng đều có, ánh mắt bọn họ theo bản năng lệch đi, dừng trên lồng chim, thật sự không hiểu, một con chim như vậy lại có thể lấy lòng ông chú?

Sớm biết vậy…sớm biết vậy bọn họ đã mua 8, 9 con rồi.

Lâu Học Chân sau khi cười xong liền đưa tay nhận lấy lồng chim, ông nói: “Nghe nói con mở cửa hàng, sắp phải khai trương phải không.

“Ông chú cũng nghe nói sao? Ngay thứ sáu tuần sau sẽ khai trương, đến lúc đó khẳng định sẽ rất ầm ĩ, sợ sẽ làm ông giật mình, đợi đến ngày khai trương con sẽ tự tay làm ít bánh ngọt đem tới.

” Thiệu Hiểu Khiếu nói.

Lâu Học Chân xua tay: “Con ngày đó chắc chắn sẽ rất bận, không cần phải chạy tới chạy lui.

“Vừa lúc em họ muốn đi chúc mừng cho con, con kêu em ấy đem lại đây.

” Thiệu Hiểu Khiếu nói, hướng đầu về phía còn người con đang đứng ngơ ra, hắn tiếp tục cười nói: “Mới lúc nãy em họ còn khách khí với con, nói là ngày khai trương sẽ có phần quà lớn, ngay lúc đầu con đã ngại không muốn nhận rồi, nhưng do em ấy năn nỉ quá, nên con cũng đành nhận, nghĩ chừng nào em ấy kết hôn, sẽ nói Lâu Dụ đưa cho em ấy phần quà lớn khác.

Hắn nhận quà trước, đằng sau còn có Lâu Dụ, chuyện làm ăn này quá có lời.

“…?!!!”Lâu Bằng ngơ ra mở to miệng, cậu ta lúc nào nói sẽ đưa quà chứ.

Lâu Học Chân cười rộ lên: “Tốt tốt tốt, anh em trong nhà đừng khách khí, Tiểu Bằng tặng thì con nhận là đúng.

Ông chú đã mở miệng, Lâu Bằng có bất mãn thì cũng phải rưng rưng mà gật đầu đáp lời.

Trên mặt nặn ra nụ cười, trong lòng lại gào thét: Chết tiệt! Lại tốn tiền nữa!!.