Trình độ đích thân lái xe của Dương Hoắc Hy thật là kinh khủng. Lái xe mà chả khác gì mấy tên uống rượu vậy. Quay vòng vòng làm Dương Tuyết chóng cả mặt. Chậc, cái tên này chắc muốn trả đũa cô mấy ngày trước đã hại anh ta bị chó dí đây mà. - A...Anh lái xe đằng hoàng được không? Oẹ... - Sao cô cứ như người đang mang thai thế. Trình độ lái xe của tôi đạt mức đỉnh cao của thế giới đó. Nếu tôi đứng thứ 2 thì không có ai xưng thứ nhất đâu. Dương Hoắc Hy khoe khoang kĩ thuật lái xe ngu người của mình. - ...- Dương Tuyết và Dương Hoắc Nam có chung một suy nghĩ. Nổ banh trời mà còn chảnh. - Aizzz... mấy người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ. Tôi ngại lắm đấy. Cái tên tự kiêu này không biết rằng khi xuống xe sẽ bị hậu quả gì. Dương Hoắc Nam không để ý đến anh ta. Quay qua nói cười với Dương Tuyết. - Vợ... tí chúng ta chơi trò tách trà đi. Vợ với chồng ngồi chung. Anh ba ngồi một mình. - Này! Anh không muốn ngồi một mình đâu. Dương Hoắc Hy phản bác. - Ừm... cũng được... Dương Hoắc Nam chống cằm tỏ vẻ đồng ý. Dương Hoắc Hy thấy vậy liền vui vẻ lái xe. Vui vẻ chưa được 3 giây thì Dương Hoắc Nam nói tiếp - Vậy em với vợ chơi... còn anh đứng một mình chờ bọn em chơi xong, thế là anh không phải ngồi một mình nữa. - ...-Dương Hoắc Hy hoá đá. - Haha... Dương Tuyết ôm bụng cười vì câu nói của Dương Hoắc Nam. Aizzz... chồng cô có khác mà. - Vợ... chơi xong tách trà chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi. Dương Hoắc Nam vui vẻ nhìn cô. - C... chơi tàu lượn... Híc... cái trò này cô đã từng chơi chung với Hoàng Y. Trò đó thật đáng sợ. Cô đã thề rằng sẽ không bao giờ quay lại cái khu vui chơi lớn nhất thành phố nữa. Vậy mà bây giờ... - Không được. Dương Tuyết dứt khoát từ chối. - Tại sao... có lẽ vợ không thương chồng rồi. Dương Hoắc Nam ủ rũ như một con cún. - Tôi... Dương Tuyết ngập ngừng. - Vợ đồng ý chơi rồi hả? Tốt quá... Dương Hoắc Nam không để Dương Tuyết kịp nói đã dành lấy câu nói đó. - Vậy là vợ đồng ý rồi nha. Không được thất hứa đó. - ...- Cô đồng ý hồi nào vậy? Dương Tuyết hoá đá. Dương Hoắc Hy ngồi trên bật cười. - Anh cười cái gì? Dương Tuyết quay qua lườm - Đâu có gì đâu! Tôi chỉ thấy người nào đó bên ngoài cứng rắn bên trong mềm dẻo. - ...- Dương Tuyết cười gằn. Có vẻ tên này chán sống thật rồi. ———————- Tại công viên khu vui chơi giải trí lớn nhất. Hai nam một nữ bước vào. Một ngươi thì vui vẻ Một người thì vẻ mặt như muốn giết người Còn một người thì bị ai đó đấm cho bầu con mắt:)) Ực... cái công viên này thật đáng sợ. Đang mải suy nghĩa thì một giọng nữ cất tiếng đầy vẻ ngạc nhiên. - Tiểu Tuyết... là cậu thật sao? Dương Tuyết chưa kịp định hình thì Hoàng Y chạy đến ôm lấy cô. - Y Y... buông mình ra đã.