- Hoắc Nam, em hãy bình tĩnh lại đã.Dương Hoắc Hy cùng Dương Hoắc Thành đứng trên sân thượng của bệnh viện nhìn Dương Hoắc Nam đứng ở hàng rào.- Bình tĩnh... Dương Tuyết... cô ấy chết rồi... tất cả đều là tại em.Dương Hoắc Nam cầm tấm ảnh của Dương Tuyết mà khóc.- Em lên bình tĩnh lại... em dâu ở bên kia mà nhìn em như vậy nhất định sẽ rất đau lòng á.Dương Hoắc Hy sợ đứng tim lên tiếng khuyên bảo.Ở bên dưới bệnh viện đội cứu hộ đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Có những người còn lén la lén lút để đề phòng Dương Hoắc Nam nhảy xuống.- Đau lòng? Chính em là người sỉ nhục cô ấy... chính em là người đẩy cô ấy vào cái chết... tất cả đều là tại em...Những giọt nước mắt cứ lăn trên khuôn mặt của Dương Hoắc Nam.- Dương Tuyết còn sống... em phải cố gắng sống...Dương Hoắc Thành không chịu nổi nữa liền lên tiếng.- Anh hai à... đừng an ủi em bằng cách đó chứ... em không tin đâu... Tại sao lúc đầu em lại vô tâm với cô ấy vậy chứ... tại sao...- Anh nói toàn bộ đều là sự thật... em dâu còn sống nhưng chỉ là bị người khác đem đi rồi... cho nên em phải sống thật tốt để còn gặp lại cô ấy...Dương Hoắc Thành trong lòng thầm xin lỗi Hoàng Y vì đã không giữ lời được.Dương Hoắc Nam thì không tin... cho nên đã nhảy xuống...- Hoắc Nam...Dương Hoắc Thành cùng với Dương Hoắc Hy hét lên cùng lúc.Dương Tuyết... đợi anh...- ----------------------------4 tháng sau...- Cái gì? Con gái tôi có thai ư?Vân Tư dường như đã không thể tin vào tai của chính mình.- Vâng ạ... cái thai đã được 4 tháng rồi.Nữ bác sĩ khám chuẩn về một sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng Dương Tuyết.- Chuyện có thai đó thì tôi không nói nhưng tại sao con bé lại không tỉnh lại.Vân Tư nắm lấy tay Dương Tuyết.- Có lẽ vì trong tâm trí của cô ấy không muốn sống nữa... có lẽ cô ấy đã trải qua một cú sốc tâm lý nào đó. Hiện tại đại tiểu thư giống như đang sống trong một cuộc sống đời thực vật... vì thế phu nhân phải trò chuyện nhiều hơn với tiểu thư ạ.- Được rồi... cô mau ra ngoài đi.VânTư đau đầu nhìn Dương Tuyết.Con gái... là mẹ không thể bả vệ được con... mẹ xin lỗi...