Kế Thê

Chương 131: Tấn vị

Lưu Đồng vừa đi đã qua sáu ngày, cũng không có tin tức truyền về.

Thường Nhuận Chi phái người tới thôn nhỏ trong thư mà Thụy vương viết, cũng không thấy hồi âm gì.

Ở bên ngoài, Thường Nhuận Chi vẫn bình thường như cũ, nhưng trong lòng đã gấp tới điên rồi.

Đến cùng thì Thụy vương có gặp chuyện không may hay không? Lưu Đồng tới Duyện Châu có thể gặp nguy hiểm sao? Đã phái người đi rồi, sao lại không có hồi âm vậy nè?

Thường Nhuận Chi cứ tiếp tục nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn không nghĩ ra nguyên cớ.

Thậm chí, nàng có chút không dám đối mặt với Thường Mộc Chi.

Dù sao thì trên tay nàng còn có lá thư mà Thuỵ vương để Lương Bằng viết gạt nàng.

Vài thứ, Thường Nhuận Chi đều muốn trực tiếp giao thư này cho Thường Mộc Chi.

Nhưng mắt thấy tình huống hiện tại ngày càng phức tạp, thật ra nàng chỉ sợ kế hoạch này là do Thụy vương cố ý an bài, nếu như mình hơi chút vô ý, hủy đi kế hoạch của Thụy vương, vậy nàng không có cách nào đối mặt với Lưu Đồng.

Thường Nhuận Chi suy nghĩ mấy ngày, vẫn là ổn định không giao thư cho Thường Mộc Chi xem.

Đúng lúc này, trong cung truyền ra một chuyện vui.

Trước đại thọ của Nguyên Vũ đế, ông ta phong Hiển tần làm Hiền phi.

Thay đổi trong hậu cung, thường thường chiếu rọi tiền triều.

Người trong hậu cung của Nguyên Vũ đế rất đông, nhưng dù sao thì phi vị cũng có số lượng nhất định, vị trí này chỉ có vài cái, không phải ai cũng có thể được người ta xưng là một câu mỗ phi nương nương.

Trong năm vị vương gia, chỉ có mẹ đẻ của Thụy vương và Sầm vương không có phi vị. Đó cũng là vì xuất thân mẹ đẻ của bọn họ thấp.

Mà ba vị khác, mẹ đẻ của Kỳ vương là Đức phi, mẹ đẻ Lễ vương là Thục phi, còn mẹ đẻ của Chúc vương là Tĩnh phi, đã chiếm hai vị trí trong tứ phi.

Bốn phi vị lần lượt là Quý - Đức - Hiền - Thục, còn có một Quý phi không có con cái đứng đầu.

Chỉ còn lại một vị trí bị khuyết là Hiền phi.

Hiền phi trước chết vì bệnh, vài năm nay vị trí Hiền phi này vẫn để trống, Nguyên Vũ đế vẫn không phong Hiền phi.

Vốn dĩ Tĩnh phi có cơ hội trèo cao thêm một bước nữa, nhưng mà không nghĩ tới, thình lình, Nguyên Vũ đế lại phong Hiển tần làm Hiền phi.

Hiển tần tấn thăng phi vị, theo lý thì Thường Mộc Chi và Thường Nhuận Chi phải tiến cung chúc mừng.

Thường Nhuận Chi đến phủ Thụy vương, hỏi Thường Mộc Chi:

“Hôm nay có muốn vào cung hay không, vì Hiển... Vì Hiền phi nương nương chúc mừng?”

Trên mặt Thường Mộc Chi cũng không có nhiều vui mừng gì, tương phản rất là sầu lo.

Nàng ta kéo tay Thường Nhuận Chi, chần chờ nói:

“Nhuận Chi, ta thấy trong lòng bất ổn.”

Thường Nhuận Chi dừng một lát.

Đầu tiên là, giao thừa đêm ba mươi được thưởng rất nhiều món ăn ngày Tết. Mẹ đẻ Thụy vương lại được thăng hai cấp, cùng mẫu phi của Kỳ vương, Lễ vương cùng ngồi cùng ăn... Nếu là Thụy vương êm đẹp ở trước mặt nàng ta cũng thôi đi, nhưng mà Thụy vương còn chưa rõ sống chết, chưa bao giờ có chuyện phong thưởng mà lại làm cho lòng Thường Mộc Chi không yên như vậy, cũng là người chi thường tình.

“Đại tỷ tỷ lo lắng cái gì?”

Thường Nhuận Chi cười nói với Thường Mộc Chi:

“Hiền phi nương nương có thể được phong phi vị, không phải chuyện tốt sao?”

“Nhưng mà...”

Thường Mộc Chi khóa mi, nói:

“Vương gia vẫn còn bặt vô âm tín, phụ hoàng lại thưởng hậu hĩnh như vậy, cuối cùng có phải cảm thấy nên bồi thường cái gì hay không?”

Thường Mộc Chi hiểu rõ lên tiếng hỏi, nhưng Thường Nhuận Chi không tốt đáp lại.

Hai tỷ muội rơi vào trầm mặc, nửa ngày sau Thường Mộc Chi thở hắt ra, nói:

“Quên đi, mặc kệ nguyên nhân gì... Vẫn phải chờ Vương gia trở về mới biết được.”

Thường Nhuận Chi thuận thế chuyển đề tài:

“Vậy hôm nay muốn vào cung sao?”

“Không cần.”

Thường Mộc Chi lắc lắc đầu:

“Lúc nãy mẫu phi có cho người rời cung nhắn lại, nói là không cần tiến cung chúc mừng. Dù sao thì ngày mai là sinh thần của Thánh thượng, vẫn không cần dẫn người ghé mắt mới tốt.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, nói:

“Nương nương băn khoăn có đạo lý, mọi sự vẫn là điệu thấp cho thỏa đáng.”

Thường Nhuận Chi từ biệt Thường Mộc Chi trở về phủ, nói với Thuyên Đại:

“Ngày mai phải đưa khối ngọc cổ chạm trổ kia vào cung, dù sao cũng là trọng vật, không thể thoải mái như tranh chữ năm rồi. Ngươi tự mình nhìn, cho người bố trí thỏa đáng một chút, cũng không nên đụng đụng.”

Thuyên Đại đáp:

“Điện hạ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có sai sót.”

“Tổng quản làm việc ta còn rất yên tâm.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, lại nói tiếp:

“Ngày mai, người nâng khối ngọc cổ chạm trổ đến cửa cung phải cẩn thận châm chước, sơ ý hay đại ý cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Dạ.”

Thuyên Đại vuốt cằm, Thường Nhuận Chi cũng không tiếp tục giữ lại bên cạnh liền cho ông ta lui xuống.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Thường Nhuận Chi thở dài.

Qua thêm một tuổi cũng làm nàng phi thường buồn bực.

Lắm chuyện không nói, người quan trọng nhất bồi ở bên cạnh cũng không có.

Lắc lắc đầu, Thường Nhuận Chi suy nghĩ một phen, phân phó Diêu Hoàng:

“Ngươi chuẩn bị hai cái hồng bao lớn một chút, đưa đến hai vị ở Nhàn Lạc viện.”

Diêu Hoàng cúi xuống, hỏi:

“Cô nương, bao bao nhiêu thích hợp?”

“Bao năm mươi hai đi, lấy trong đồ cưới của ta đó.”

Diêu Hoàng gật đầu, Ngụy Tử đứng một bên có chút không vừa ý, nói:

“Các nàng ăn mặc dùng, đều không bị khắt khe, sao cô nương còn muốn cho các nàng cầu tốt?”

Thường Nhuận Chi lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:

“Đến cùng thì ta là Hoàng tử phi, cần đối với các nàng cầu tốt sao?”

“Vậy tại sao cô nương cho Diêu Hoàng tỷ đưa đại hồng bao cho các nàng?”

Ngụy Tử lẩm bẩm nói.

Thường Nhuận Chi nói:

“Ngươi đó, nội tâm thực nhỏ. Đều là nữ tử, các nàng thành thật bổn phận không gây phiền toái cho ta, thưởng cho các nàng một ít có gì không ổn. Đoạn Nhu Nam nhát gan cũng thôi đi, nhưng Vương Bảo Cầm là người thông minh, nói vậy sẽ minh bạch dụng ý từ đại hồng bao này.”

Diêu Hoàng nhẹ giọng nói:

“Cô nương muốn nói cho các nàng biết, nếu như các nàng an phận mà sống, sau này nhất định có thể bình bình an an ở trong phủ sinh hoạt? Cũng làm cho các nàng an tâm.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, dừng một lúc, lại nói:

“Mặc dù A Đồng có nói với ta, nhưng chàng là Hoàng tử, chuyện tương lai khó mà nói trước. Có hai người kia ở đây, tốt xấu gì cũng coi như tấm chắn, cũng đỡ cho có người nói ta ghen tị.”

“Ghen tị thì như thế nào?”

Ngụy Tử hừ hừ nói:

“Cửu Hoàng tử ngưỡng mộ cô nương chúng ta, nam nhân nhà mình yêu thích quý phụ trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng chỉ có thể nói huyên thuyên sau lưng. Đến cùng không phải là vừa hâm mộ vừa ghen tị cô nương nhà chúng ta hay sao?”

“Làm sao mà nói đến miệng ngươi, nghe qua liền không có mùi vị đâu?”

Thường Nhuận Chi bật cười, điểm điểm trên trán Ngụy Tử, nói:

“Được rồi, chuyện này có Diêu Hoàng đi làm, ngươi nói năng chua ngoa, ở một bên đợi đi thôi.”

Ngụy Tử một bộ dáng tức giận bất bình:

“Cô nương đối tốt với hai người các nàng như vậy, nhưng mà mừng năm mới, cũng không thấy phát đại hồng bao gì cho nô tỳ cùng Diêu Hoàng tỷ nha!”

“Ngươi thật muốn đại hồng bao?”

Thường Nhuận Chi chê cười nàng ta:

“Vậy chờ thời điểm đồ cưới ngươi xuất giá...”

“Cô nương lại trêu ghẹo nô tì!”

Ngụy Tử dậm chân một cái, hai bên tai đỏ bừng, hừ một tiếng xoay người đi ra ngoài.

Diêu Hoàng cười nói:

“Gần đây dường như cô nương rất thích trêu chọc Ngụy Tử nha.”

“Nàng ta rất đáng yêu mà.”

Thường Nhuận Chi cười nói:

“Nếu ngươi cũng giống như nàng ta, ta cũng thích trêu chọc ngươi?”

Diêu Hoàng bất đắc dĩ nói:

“Cô nương đừng đùa nô tì...”

“Nàng ta tính tình hoạt bát, miệng lại mau, cùng nàng ta nói chuyện ngược lại cảm thấy cả người thoải mái.”

Thường Nhuận Chi thở dài:

“Ta cũng chỉ có thể tự mình tìm việc vui cho mình.”

Diêu Hoàng cũng ngầm thở dài.

Nếu là ở phủ cửu Hoàng tử, mừng năm mới đã nhiều ngày, phải làm là cả ngày cùng cô nương đi?

Bây giờ cửu Hoàng tử không ở trong phủ, cô nương không có người nói chuyện đậu thú, cũng chỉ có thể tìm Ngụy Tử vui vẻ.