Kế Thê

Chương 132: Sinh thần

Sơ ngũ đại niên, sinh thần của Nguyên Vũ đế.

Đại Ngụy khai quốc trăm năm, Nguyên Vũ đế là Hoàng đế đời thứ năm. Dựa theo tuổi tác mà nói, so với bốn vị tiền bối lúc trước, ông ta đã được coi là thọ.

Mặc dù Thường Nhuận Chi rất có ý kiến việc Nguyên Vũ đế quá mức bất công thiên vị Thái tử. Nhưng không thể không thừa nhận, trừ bỏ Nguyên Vũ đế có chút hồ đồ thiên vị Thái tử, ở trên quốc sự, ông ta rất có kiến giải, xử lý chính sự cũng là thức khuya dậy sớm, nhật lý vạn ky.

Vốn dĩ Nguyên Vũ đế chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng tướng mạo lại giống như người năm mươi tuổi. Nói ông ta là Đế vương chăm chỉ, tuyệt không quá phận.

Nếu không có sự cẩn trọng của Nguyên Vũ đế, Đại Ngụy cũng không vạn quốc hướng đến như bây giờ, thịnh cảnh muôn hình vạn trạng.

Công lao này, đủ để Nguyên Vũ đế lưu danh sử sách. Đại khái sau này cũng sẽ được luận một câu là Nguyên Vũ đế thịnh thế.

Thường Nhuận Chi như cũ theo Thường Mộc Chi tiến cung.

Náo nhiệt trong cung còn náo nhiệt hơn so với đại niên đêm đó. Nguyên Vũ đế làm thọ tinh, hôm nay ăn mặc hoàn toàn đổi mới, thần thái sáng láng, đang nói chuyện cùng Thái tử và vài vị nương nương.

Thường Mộc Chi hơi cúi đầu, tư vị trong lòng có chút không rõ.

Thường Nhuận Chi nhưng là nhìn phụ tử bọn họ nhiều một lát, cẩn thận quan sát biểu cảm vài người.

Có thể nhìn ra Nguyên Vũ đế thật cao hứng, nhưng nụ cười trên mặt Thái tử có chút giả tạo.

Khi nàng tới Lễ bộ thượng tông điệp có gặp qua Lễ vương, bây giờ hắn ta đang đứng một bên mỉm cười, tạm thời không nhìn ra cảm xúc.

Mặt Chúc vương cứng ngắc, đại khái vốn hắn ta nghiêm túc như vậy, gương mặt không giận tự uy, cũng không làm người ta kinh ngạc.

Kỳ vương vốn luôn cho người ta cảm giác như mộc xuân phong bây giờ đang cùng Nguyên Vũ đế chuyện trò vui vẻ.

Kế tiếp là Sầm vương, nhàm chán vô nghĩa đứng ở một bên, như nghe mà cũng như không nghe Nguyên Vũ đế nói chuyện cùng vài vị huynh trưởng của hắn ta.

Vừa nhìn thấy, tựa hồ không có gì không ổn.

Nhưng Thường Nhuận Chi có thể cảm nhận sâu sắc là, thỉnh thoảng Chúc vương sẽ nhìn về phía Thái tử, khi rảnh rỗi Thái tử cũng sẽ nhìn hắn ta một chút.

Này, thật có chút kỳ quái.

Liền Thường Nhuận Chi biết, Thái tử và hắn ta sở hữu phong vương huynh đệ, đều chính là trên mặt tình.

Lưu Đồng đã từng nói qua, Thụy vương nói mặc dù nhìn Lễ vương thân thuộc nhưng là người hai mặt. Thường Nhuận Chi cũng nhìn ra được Lễ vương là người không đơn giản, nhưng hắn ta điệu thấp làm người, sâu sắc am hiểu giấu tài chi đạo.

Có thể thấy được, Lễ vương không phải nhân vật đơn giản.

Còn về Kỳ vương, là nhi tử thứ hai của Nguyên Vũ đế, chỉ ở dưới Thái tử, thua ở chữ đích trưởng tử. Nhưng hắn ta tài hoa hơn người, thế lực nhà mẹ đẻ lại lớn, muốn nói hắn ta cam tâm ở phía dưới Thái tử, Thường Nhuận Chi không có cách nào tin tưởng.

Lúc nhàn thoại, Lưu Đồng có nói với nàng. Khi xảy ra chuyện vỡ đê ở hành lang phía Tây, người thứ nhất đứng ra muốn Nguyên Vũ đế tra rõ nguyên nhân vỡ đê, còn nói cái gì là trả lại “Trong sạch” cho Thái tử, chính là Kỳ vương.

Tính kế trong đó, hơi ngẫm lại liền có thể rõ ràng.

Lại nói Chúc vương. Chúc vương đầu óc đơn giản, tính tình lỗ mãng, thật ra là người rất dễ đắc tội với người khác. Thường Nhuận Chi cảm thấy, mặc dù hắn ta có chút ngốc nhưng rất lớn mật, dù sao đã từng gặp vài lần khi Chúc vương giáp mặt Thái tử luôn làm lớn chuyện. Loại người như Thái tử, nội tâm cực nhỏ, lòng nghi ngờ lại phóng đại, phỏng chừng còn rất mang thù, hắn ta có thể nhìn quen Chúc vương mới là lạ.

Kế tiếp là Sầm vương...

Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lúc, ngược lại thật sự không có ấn tượng gì với Sầm vương.

Bỏ ba người Kỳ vương, Lễ vương và Sầm vương qua một bên không nói, ánh mắt Thái tử và Chúc vương hỗ động, thật sự có chút làm cho người ta thấy khả nghi.

Thường Nhuận Chi âm thầm phỏng đoán, bỗng nhiên Thường Mộc Chi lôi kéo nàng, nhỏ giọng nói:

“Tới chỗ mẫu phi tìm hai vị trí ngồi đi, lát nữa sẽ bắt đầu hiến thọ lễ cho Thánh thượng.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, đi theo Thường Mộc Chi tới trước mặt Hiền phi.

Từ lúc Hiển tần thăng vị lên vị trí tứ phi, bây giờ cùng tam phi Quý - Đức - Thục cùng ăn cùng ngồi, còn có chút không kịp thích ứng.

Dù sao lúc trước khi nhìn thấy ba vị này, bà ta đều phải hành lễ thỉnh an.

Thấy hai người tới, Hiền phi rất là cao hứng, đợi hai người phúc lễ, cười hỏi các nàng:

“Thọ lễ chuẩn bị hiến cho Thánh thượng đã sắp xếp thỏa đáng chưa?”

“Mẫu phi yên tâm.”

Thường Mộc Chi và Thường Nhuận Chi đều gật đầu, Thường Mộc Chi lại nói:

“Còn chưa chúc mừng mẫu phi, tức phụ chúc mừng mẫu phi tấn thăng phi vị.”

Thường Nhuận Chi cũng tiếp câu chúc mừng.

“Một câu chúc mừng là đủ rồi, miễn cho người ta nhìn chằm chằm, nói ta được chí liền càn rỡ.”

Hiền phi vẫy vẫy tay, nhịn không được hỏi các nàng:

“Còn chưa có tin tức của Tiểu Ngũ sao?”

Thường Mộc Chi chậm rãi lắc đầu.

“Vậy Tiểu Cửu thì sao? Ngươi phái người đi tìm chưa?”

Hiền phi truy vấn.

Thường Mộc Chi vẫn tiếp tục lắc đầu.

“Ai.”

Hiền phi thở dài:

“Đều đến sơ ngũ... Ta cũng đã nói chuyện này với bệ hạ, nhưng mà bệ hạ nói ta không cần lo lắng quá mức... Người làm mẹ, sao có thể không lo lắng cho hài tử của mình chứ?”

Thường Nhuận Chi giật mình, không khỏi hỏi:

“Bệ hạ bảo mẫu phi không cần lo lắng cho Thụy vương và A Đồng quá mức sao?”

“Đúng vậy.”

Hiền phi vuốt cằm, nói:

“Bệ hạ nói, bọn họ cũng không phải tiểu đồng ba tuổi, đều là đại nhân thành gia lập nghiệp, chuyện này có thể có cái gì...”

Hiền phi bất đắc dĩ nói:

“Suy nghĩ của nam tử, cùng nữ tử chúng ta luôn không giống nhau.”

Thường Nhuận Chi như có đăm chiêu.

Hai tỷ muội vấn an xong, liền trở lại vị trí chỗ ngồi của mình.

Nghi thức tiến hành hiến thọ lễ của Nguyên Vũ đế sắp bắt đầu.

Chư tiểu quốc ở Tây Vực, nước bạn ở ngoại cảnh đều tiến lên đưa thọ lễ. Chư châu Đại Ngụy, quan phủ địa phương cũng nghĩ cách dâng lên một ít lễ vật độc đáo có ý nghĩa, chúc mừng sinh thần Nguyên Vũ đế.

Người sở hữu lễ vật đều sẽ nâng lên đại điện triển lãm một phen.

Trên mặt Nguyên Vũ đế liên tục treo nụ cười ôn hòa, không khí trong đại điện rất tốt.

Người bên ngoài dâng tặng thọ lễ tạm thời cáo đoạn qua một bên, kế tiếp chính là lúc Thái tử, vài vị Vương gia và chư vị Hoàng tử hiến thọ lễ.

Mặc dù Thường Nhuận Chi không biết tình huống năm rồi chư tử hiến thọ là gì, nhưng nghĩ cũng có thể nghĩ, mỗi khi đến lúc này, chỉ sợ cũng trốn không thoát bốn chữ đấu tranh gay gắt.

Thái tử làm Thái tử, tiến hành hiến thọ lễ nên do hắn ta áp trục.

Tiếp theo bắt đầu đến lượt các Hoàng tử, lục tục dâng lên thọ lễ.

Khi đến phiên cửu Hoàng tử, Thường Nhuận Chi đem khối cổ ngọc chạm khắc mà Thuyên Đại chuẩn bị bày lên.

Quý phi ở một bên nói đùa với Nguyên Vũ đế:

“Cửu Hoàng tử cưới thê, chắc tặng lễ cũng không cứng nhắc như vậy. Nếu nô tì nhớ không lầm, năm rồi cửu Hoàng tử chọn đều là tranh chữ, năm nay nhưng là tặng điêu kiện.”

Thường Nhuận Chi đưa khối cổ ngọc chạm khắc, tuyển dụng điền bạch ngọc ngọc liêu do Mã Sư quốc Tây Vực sản xuất, chỉnh thể điêu kiện chỉ có loại lớn nhỏ cho trẻ con vừa mới sinh, đồ án là một quả đào mừng thọ trên một con dơi, lấy “Thọ” trong đào mừng thọ và ý “Phúc” trong biên bức. Tay nghề điêu khắc của khối ngọc cổ này rất cao, đào mừng thọ và biên bức trông rất sống động.

Nguyên Vũ đế gật đầu, xem ra rất vừa lòng:

“Cửu Hoàng tử có tâm, thưởng.”

Mỗi lần tiến hành hiến thọ lễ đều giống nhau, Nguyên Vũ đế đều sẽ kêu thưởng. Thường Nhuận Chi tiếp thưởng cũng không hề có áp lực tâm lý.

Cảm tạ thưởng, Thường Nhuận Chi thối lui đến một bên.

Sau khi bát Hoàng tử và thất Hoàng tử cũng hiến thọ lễ, bắt đầu đến phiên vài vị Vương gia.

Thường Nhuận Chi ngắm một mắt đến Thái tử đứng gần Nguyên Vũ đế nhất cùng vài vị Vương gia, âm thầm phỏng đoán bọn họ sẽ đưa thọ lễ gì.