Kế Thê

Chương 133: Dâng tặng lễ vật

Đầu tiên dâng tặng lễ vật là Sầm vương.

Nhìn bộ dáng Sầm vương có chút lười nhác, hắn ta bước ra khỏi hàng thi lễ với Nguyên Vũ đế, cười nói:

“Phụ hoàng, gần đây Công bộ mới nghiên cứu chế tạo ra canh cửi mộc cơ(1), không chỉ có thể để người ta sử dụng canh cửi cả tay lẫn chân, mà còn có thể dùng lực nước thôi động vận tác canh cửi. Nhi thần đã thí nghiệm qua, cơ năng dệt của canh cửi này hiệu suất thật lớn.”

<Tử: (1): khung cửi, máy dệt>

“Hửm?”

Nhất thời, Nguyên Vũ đế cảm thấy hứng thú:

“Có thể đề cao hiệu suất canh cửi bao nhiêu?”

“Nếu một thất bố dùng cách dệt cơ cũ dệt thành, cần tới sáu ngày, nhưng nếu dùng dệt cơ mới này, chỉ cần một ngày mà thôi, thậm chí không đến thời gian một ngày, có thể dệt thành.”

Sầm vương cười nói:

“Dệt cơ năng này chế tác thành công, chủ ý trong đó có sự góp mặt của nhi thần. Nhi thần ưỡn mặt, công lao này nhi thần trước lĩnh. Cũng mời phụ hoàng dung nhi thần trộm cái lười, mượn dệt cơ này hiến thọ lễ cho phụ hoàng đi.”

Nói xong, Sầm vương liền cho người nâng dệt cơ mới chế lên.

Thường Nhuận Chi không hiểu nguyên lý dệt cơ, nhưng nhìn dệt cơ kia được người ta nâng lên cách nàng ngày càng gần, nàng vẫn nhịn không được tán than trong lòng.

Đó có thể không gọi là dệt cơ, đó rõ ràng là một cái máy dệt.

Cùng dệt cơ tầm thường bất đồng chỉ có ba năm mai(*) con suốt, xe dệt này có chừng mấy chục con suốt.

Bát Hoàng tử đứng bên cạnh tán thưởng, nói:

“Quang xem con suốt này, dệt cơ một khi thông dụng trong dân gian, nói vậy canh cửi này không phải việc khó.”

Thập Hoàng tử phi phụ họa:

“Khi chưa xuất giá, ta từng gặp qua trong nhà vú già phưởng ma, cho dù là không dừng tay, mỗi ngày nhiều nhất có thể kéo ba cân sợi. Xem đại dệt cơ này, phỏng chừng giản lược thô sơ một chút, cũng đủ ma cầm đi lên, một ngày có thể phưởng thượng trăm cân sợi đay.”

Thường Nhuận Chi nghe, trong lòng cũng không từ cảm khái.

Xe dệt này, không nói tới việc đề cao hiệu suất canh cửi, càng trọng yếu hơn là, Sầm vương còn nói, nó có thể dùng lực nước thôi động canh cửi vận tác.

Này thuyết minh nó hoàn toàn có thể giải phóng con người làm việc.

Bởi vậy kéo dài, sau này giá vải dệt các loại, nhất định sẽ có điều rơi chậm lại.

Giang Nam cung cấp các loại vải dệt, ở giữa kiếm được lợi nhuận rất lớn. Nay triều đình có dệt cơ này, sau này vải dệt hạng nhất, cùng bố thương Giang Nam có thể có điều kiện nói chuyện.

Đối với quốc khố mà nói, tự nhiên giảm bớt một ít áp lực, đương nhiên vẫn có thể xem đây là một chuyện vui.

Lúc này, long tâm Nguyên Vũ đế đại duyệt:

“Thọ lễ này của Sầm vương, thâm được tâm trẫm, thâm được tâm trẫm!”

Nguyên Vũ đế cười ha ha, bàn tay to vung lên nói:

“Thưởng, trùng trùng có thưởng!”

“Tạ phụ hoàng.”

Sầm vương khom người tạ lễ, sau đó duỗi thẳng thắt lưng trở lại bộ dáng lười biếng ban đầu, lùi sang một bên trở lại vị trí của mình.

Một kiện thọ lễ đi đầu trình lên, mặt khác thọ lễ của vài vị Vương gia cũng có thể hấp dẫn thêm lực chú ý của mọi người.

Ngược lại Thường Nhuận Chi muốn nhìn một chút, vài vị Vương gia khác sẽ có tâm tư khéo tới đâu.

Sau khi Sầm vương trình xong, tới phiên Thụy vương dâng tặng lễ vật.

Thụy vương không có ở đây, Thụy vương phi thay hắn ta dâng lên bồn Vạn Niên hoa tự tay Thụy vương sở chế.

So với thọ lễ của Sầm vương mà nói, lễ này của Thụy vương, có vẻ có chút keo kiệt.

Thường Mộc Chi khom người nói:

“Bồn hoa này là do tự tay Vương gia sở chế, hi vọng phụ hoàng có thể giống như Trường Thanh Tùng mộc này, trường thọ, trường thanh.”

Nguyên Vũ đế ngồi bất động một lát, không khỏi hỏi:

“Là tự tay Thụy vương sở chế?”

“Dạ.”

Thường Mộc Chi vuốt cằm nói:

“Trường Thanh Tùng chính là tự Vương gia đi vào trong núi hái ra, bồn hoa tự tay Vương gia sở chế, bùn đất trong bồn cũng tự Vương gia đào móc mang về, bốn chữ 『 Vạn năm trường thanh 』này, cũng là tự tay Vương gia khắc lên đó.”

Trong nháy mắt, Nguyên Vũ đế động dung, hạ ngọc giai, vây quanh nhìn bồn hoa kia một vòng.

Nửa ngày sau, Nguyên Vũ đế vuốt cằm nói:

“Thụy vương vất vả, thưởng.”

Thường Mộc Chi vội cúi thân tạ lễ.

Nguyên Vũ đế trở về ghế rồng ngồi xuống, dừng một chút, nói:

“Cho người đem bồn mộc hoa Vạn năm trường thanh này chuyển đến điện Tử Thần.”

Có người vội vã đáp:

“Tuân chỉ.”

Trên mặt đám người Thái tử có chút khó chịu.

Điện Tử Thần là tẩm cung của Nguyên Vũ đế, thọ lễ của Thụy vương được đặt trong điện Tử Thần, hàm nghĩa trong đó...

Thái tử và vài vị Vương gia đều có đăm chiêu riêng, khi đến phiên Chúc vương dâng tặng lễ vật, cung nhân nhắc nhở hắn ta hai tiếng mới có phản ứng lại.

“Phụ hoàng.”

Chúc vương tiến lên chắp tay nói:

“Nhi thần là người thô lỗ, không phải kiểu người hoa dạng. Chúc thọ phụ hoàng, nhi thần chỉ chọn vật quý trọng hiến cho phụ hoàng.”

Lời Chúc vương vừa nói ra, Nguyên Vũ đế cả cười.

“Ngươi cũng biết ngươi là người thô lỗ, còn không chịu đọc thêm nhiều sách vở.”

Chúc vương cười hắc hắc, sai người nâng thọ lễ của hắn ta lên.

Thường Nhuận Chi vừa thấy xuống, nhất thời cảm khái.

Chúc vương thật đúng là hạ vốn gốc.

Chúc vương đưa, là một chiếc thuyền rồng đám tiên chúc thọ, chia làm ba tầng thượng, trung, hạ có tam tinh phúc, lộc, thọ. Hạ tầng khác là các tiểu tiên, điêu khắc không gì không giỏi, ngay cả thần thái đều trông rất sống động.

Nhất tinh tuyệt là, chiếc thuyền rồng đám tiên chúc thọ này, dùng ngà voi điêu khắc.

Loại đồ vật như ngà voi, bây giờ ở Đại Ngụy, coi như là vật hiếm thấy.

Nguyên Vũ đế cũng bị phần thọ lễ này của Chúc vương làm cho kinh ngạc, cho người nâng lên, cẩn thận nhìn hồi lâu, cười nói:

“Thứ này rất khó được đi?”

Chúc vương nói:

“Nhi thần là vì phụ hoàng. Khó được đã được, tự nhiên là muốn hiến cho phụ hoàng.”

Nguyên Vũ đế rất vừa lòng:

“Chúc vương có tâm, thưởng!”

Thấy Nguyên Vũ đế không tỏ vẻ gì khác, Chúc vương có chút phẫn nộ lui xuống.

Kế tiếp, đến phiên Lễ vương.

Lễ vương như hắn luôn luôn làm người điệu thấp không phô trương, đưa thọ lễ vẫn trung quy trung củ, là một bức đám tiên củng thọ đồ. Bất quá, họa pháp phúc đồ này có chút tân kỳ, cùng phương pháp người Đại Ngụy từng vẽ có chút bất đồng.

Nguyên Vũ đế hiếu kỳ nói:

“Bức họa này, đường cong, tựa hồ đều không phải có bút mực có khả năng họa liền?”

Lễ vương gật đầu, nói:

“Hồi phụ hoàng, đây là kỹ xảo vẽ tranh nơi cực Tây truyền đến. Bọn họ dùng lông ngổng chế tác thành bút, thấm mực vẽ tranh, sở làm nên họa, đường cong càng thêm sáng rõ lưu sướng, minh ám biến hóa càng thêm rõ ràng. Nhi thần cảm thấy bức họa này cực kỳ sinh động, liền hiến cho phụ hoàng. Chúc phụ hoàng phúc như dòng chảy Đông Hải, thọ tự cây thông Nam Sơn không già.”

Nguyên Vũ đế vuốt cằm cười, nói:

“Bức họa này vô cùng tốt, thưởng.”

Lễ vương lui xuống, Kỳ vương đứng dậy, mặt hàm mỉm cười.

“Phụ hoàng, nhi thần được một gốc Vạn Tham Tuyết hoa, đặc biệt hiến cho phụ hoàng.”

Thốt ra lời này, trong điện nhất thời một trận ồn ào.

Loại đồ vật như Vạn Tham Tuyết hoa, Thường Nhuận Chi chưa từng nghe qua. Nàng không khỏi nghiên đầu kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn thập Hoàng tử phi, nói:

“Vạn Tham Tuyết hoa là thứ gì vậy?”

Thập Hoàng tử phi vội trả lời:

“Cửu tẩu không biết sao? Vạn Tham Tuyết hoa lớn lên ở trên đỉnh tuyết sơn. Truyền thuyết, hạt giống này sau khi rơi xuống đất, ngàn năm mới nẩy mầm, cách mấy ngàn năm mới trưởng thành, sau ngàn năm mới nở hoa, hoa kỳ ngàn năm, sau ngàn năm nữa mới kết quả. Từ lúc hạt giống rơi xuống đất cho đến lúc kết quả, phải hao phí biết bao nhiêu vạn năm. Cho nên, trong tên có chữ『 vạn 』. Trên《 Dược kinh 》có ghi lại, từ hoa đến quả Vạn Tham Tuyết hoa đều có thể làm thuốc, cùng người tham dược lý tương đương, lại chỉ sinh trưởng trong tuyết, cho nên tên là Vạn Tham Tuyết hoa. Truyền thuyết dùng Vạn Tham Tuyết hoa, có thể kéo dài tuổi thọ, trường mệnh trăm tuổi, thậm chí có thể khởi tử hồi sinh.”

Thường Nhuận Chi nghe xong, trong lòng nghi hoặc, thực sự có công hiệu thần kỳ như vậy?